Nhớ lại năm đó, khi ba mẹ của Vũ Minh Nguyệt được đưa đến bệnh viện, bọn họ quả thật vẫn còn có thể cứu sống, nếu như được cấp cứu kịp thời. Nhưng lúc này Vũ Minh Nguyệt không có ở nhà, gia đình cũng không có người thân thuộc, nên mọi chuyện đều do Lưu Cao Lãng phụ trách.
Biết được người gây tai nạn là Lệ Tử Sâm, ông ta đã rắp tâm mưu tính một âm mưu khốn nạn khác. Chỉ cần ba mẹ của Vũ Minh Nguyệt chết đi, ông ta sẽ có cách cướp cổ phần từ tay cô, và hơn hết là nhân lúc này, lại còn có thể lấy một số tiền bồi thường lớn từ Lệ Gia.
Nghĩ đến lợi lộc như nước chảy vào Lưu Gia, ông ta đã quyết tâm ám hại ba mẹ của cô.
Người đàn ông ở thôn quê này đây, không ai khác mà chính là bác sĩ trưởng khoa khi đó. Vì đồng tiền mà Lưu Cao Lãng hứa sẽ trả, ông ta đã cấu kết với hắn, và bỏ mặc sự sống chết của bệnh nhân. Bởi vì mất máu quá nhiều, lại không được cấp cứu kịp thời, ba mẹ của Vũ Minh Nguyệt phải chết oan ức.
Tai nạn thật sự là do Lệ Tử Sâm vô ý, nhưng cái chết của hai người họ là do Lưu Cao Lãng táng tận lương tâm sắp xếp. Ông ta chính là con quỷ đội lốt người, vì tham vọng mà sẵn sàng giết chết bạn thân chí cốt của mình.
Người đàn ông kia sau khi giúp ông ta làm việc xong, cũng bất ngờ bị đuổi khỏi bệnh viện. Mặc dù ông ta đã xin việc ở rất nhiều bệnh viện khác, nhưng kết quả chỉ có một. Số tiền Lưu Cao Lãng cho ông ta cũng dần vơi đi, không thể tiếp tục sống ở thành phố, ông ta đành phải trở về quê.
Quá chán nản với cuộc sống hiện tại, ông ta tìm rượu mà giải sầu, ngày ngày say xỉn. Không chịu nổi người chồng nhậu nhẹt bê tha, vợ ông ta đã mang đứa con gái nhỏ bỏ đi xa xứ.
Từ lúc đó, căn nhà của ông ta trở nên quạnh vắng, và cũng bắt đầu từ đây, những cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện. Những hình ảnh về cái chết tức tưởi của ba mẹ Vũ Minh Nguyệt luôn ẩn hiện trong đầu ông ta, càng lúc càng hiện rõ hơn.
Chẳng hạn như ngày hôm nay, bọn họ đã xuất hiện rõ trước mặt ông ta, dường như là muốn ông ta làm điều gì đó.
Bạch Ngọc Trân hôm nay ở nhà một mình, cô ngồi trên sô pha, chợt nhìn thấy tờ báo đang đặt trên bàn, cô đưa tay cầm lên xem thử một chút. Nhìn thấy tin tức ở trên báo, vẻ mặt cô ấy có chút thay đổi, cô cảm thấy đồng cảm với Vũ Minh Nguyệt.
" Ngọc Trân, em thấy thế nào? Có kích thích hay không? Nhưng mà những chuyện này chỉ mới là bắt đầu mà thôi, Vũ Minh Nguyệt sắp không xong rồi!" Vương Từ Khôn vui vẻ từ bên ngoài đi vào, hắn ngồi xuống bên cạnh cô ấy nói.
Bạch Ngọc Trân lúc này đã không có ý định trả thù, bởi với cô, Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm không có tội. Kẻ ác chính là Lệ Tư Ý, nhưng cô ta cũng đã trả giá rồi, không có lý do gì để Vương Kỳ Khôn hãm hại người vô tội.
Cô muốn nói với hắn, bảo hắn hãy ngưng hành động sai trái này đi, nhưng cô không thể nói nên lời.
" Em có gì muốn nói với anh à?" Nhận thấy biểu hiện khác lạ của cô, hắn lên tiếng hỏi trước.
Bất lực vì không thể nói được, Bạch Ngọc Trân nhìn ngó xung quanh, thấy trên tủ có giấy viết, cô đi đến lấy chúng. Vương Kỳ Khôn lẳng lặng ngồi yên, hắn muốn xem thử cô là đang tính làm gì.
Ít phút sau, Bạch Ngọc Trân mang cho hắn một mảnh giấy, bên trên có viết gì đó.
\[ Kỳ Khôn, đủ rồi! Anh hãy mau dừng lại đi, cả Minh Nguyệt và Tử Sâm đều không có lỗi trong chuyện này! Người hại em là Lệ Tư Ý, cô ta bây giờ đã trả giá rồi, xin anh hãy dừng tay!\]
Hắn ta nhìn thấy nhưng dòng chữ này lại không hề vui vẻ gì, hắn không nghĩ là Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt là vô tội.
" Ngọc Trân, em rất lương thiện, nhưng anh thì không! Bọn chúng dĩ nhiên là có liên quan, từng người một, anh sẽ không tha cho ai cả!" Hắn ngoan cố đáp, rồi ôm lấy cô vào lòng.
Bạch Ngọc Trân tâm trí vẫn chưa ổn định lắm, cô không nghĩ nhiều hơn được, cô cần thêm chút thời gian để khuyên bảo hắn. Nếu như cô có thể nói thì tốt rồi, nhưng bây giờ cô như một người câm vậy, làm thế nào cũng không nói ra được.
" Không nói đến chuyện này nữa, mọi việc cứ để anh giải quyết! Anh có món quà muốn tặng cho em, mau đi theo anh!" Hắn nắm tay cô kéo đi ra ngoài, cũng nhằm muốn lảng đi chủ đề này.
Về phần Lưu Phi Phàm, hiện giờ hắn ta rất đắc ý, hắn nghĩ Vũ Minh Nguyệt bây giờ chắc cũng đã biết được tin tức này rồi.
" Minh Nguyệt, cảm giác của cô bây giờ thế nào hả? Có phải rất muốn một dao đâm chết Lệ Tử Sâm hay không? Hahaha, thật muốn thấy mặt của cô ngay lúc này!" Hắn phá lên cười hạnh phúc nói.
" Vậy ngươi có biết cảm giác của ta lúc này ra sao hay không?" Bất chợt sau lưng hắn một giọng nói lạnh lẽo vang lên, một lưỡi dao bén ngọt đang kề vào cổ của hắn.
" Cái gì? Mày là ai? Tại sao lại tìm đến được đây?" Lưu Phi Phàm tim nhảy loạn xạ, hắn ta run rẩy hỏi.
" Không nhận ra ta à? Lưu Phi Phàm, ta tìm ngươi rất vất vả đó!" A Tự nhếch môi khinh thường đáp.
" Mày..." Lưu Phi Phàm cuối cùng cũng nhận ra, hắn sợ hãi kêu lên.
\_\_\_\_**
Danh Sách Chương: