Mục lục
Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lệ Tử Sâm nhìn trong tay hộp cơm, anh lại mỉm cười vui vẻ, vợ anh hôm nay mang cơm đến cho anh, lại còn nổi cơn ghen." Thật là đáng yêu mà!" Anh nói khẽ.

" Tạm dừng cuộc họp đi, buổi chiều sẽ tiếp tục! Dù sao cũng quá giờ ăn trưa rồi!" Lệ Tử Sâm nhìn đến các giám đốc và trợ lý của công ty nói, sau đó anh cầm hộp cơm đuổi theo Vũ Minh Nguyệt.

Mọi người trong phòng bắt đầu ngơ ngác, cuối cùng họ cũng được đi ăn cơm rồi, trong lòng ai nấy lúc này đều thầm cảm ơn Vũ Minh Nguyệt. Nếu như cô không đến thì tổng tài ác ma này sẽ bỏ đói họ đến tối mất.

" Thiếu phu nhân thật là tốt quá đi!" Một người không nhịn được mà cảm thán.

Duy nhất chỉ có một người mang gương mặt tối sầm, cô ta nhìn theo bóng dáng Lệ Tử Sâm không vui. Trình Diệc Phi là thư ký vừa mới nhận vào Lệ Thị, nhưng cô ta lại có tư tưởng quá phận rồi.


" Thiếu phu nhân? Cô ta sẽ không ngồi ở vị trí đó lâu đâu!" Trình Diệc Phi nở nụ cười quỷ dị nói thật khẽ. Người phụ nữ này có vẻ rất tự tin với nhan sắc của mình, có điều cô ta có thể lật đổ chính thất và bước chân vào Lệ Gia hay không? Còn phải hỏi ý của Lệ Tử Sâm đã.

Vũ Minh Nguyệt lúc này đã bước vào thang máy, theo sau còn có A Tự và Tiểu Uyển. Vừa hay Lệ Tử Sâm cũng chạy đến, anh đưa hộp cơm cho A Tự, rồi ra lệnh cho hai người họ đứng ở bên ngoài." Minh Nguyệt, em ghen sao?" Anh đi vào trong nhìn cô hỏi.

" Em mới không có ghen!" Cô quay mặt sang chỗ khác, ngập ngừng nói.

" Ồ, vậy xem như anh nghĩ nhiều rồi đi! Đừng giận nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi! Anh biết chắc là em cũng chưa ăn gì, có đúng không?" Anh mỉm cười dỗ dành cô.

Vũ Minh Nguyệt vẫn còn giận dỗi, cô lạnh lùng cúi đầu xuống đất không nói gì. Lệ Tử Sâm bên cạnh chỉ thấy buồn cười, phụ nữ có thai lại trẻ con như vậy sao?

Lệ Tử Sâm cũng không nói gì, anh đưa tay giữ lấy cằm của Vũ Minh Nguyệt, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô. Động tác thuần thục, anh nhẹ cắn mút cánh môi cô.

Vũ Minh Nguyệt trợn tròn hai mắt, hai người còn đang ở nơi công cộng đó, lỡ thang máy dừng lại, người khác nhìn thấy thì làm thế nào. Cô đưa tay đẩy mạnh Lệ Tử Sâm ra." Anh cái đồ xấu xa này!" Cố nhíu mày giận dữ nói.

" Em còn giận không? Nếu còn thì chúng ta thử lại một chút!" Lệ Tử Sâm khóe môi đưa lên cao hỏi cô.

" Thử cái đầu của anh!" Cô đấm mạnh vào ngực anh kêu lên.

" Ting!" Thang máy lúc này lại mở ra, nhưng thay vì xuống dưới, thì nó lại trở lên tầng cao nhất, cũng là ngay phòng làm việc của Lệ Tử Sâm.


" Bảo bối, em giận anh thì anh chịu! Nhưng bé con không có tội nha, em muốn để con của chúng ta đói bụng sao? Đứa trẻ chắc là đang đói lắm rồi! Em ăn no trước đi, sau đó muốn giận anh thế nào cũng được!" Lệ Tử Sâm nói rồi đưa tay bế cô lên, anh ôm cô vào phòng làm việc của mình.

Tiểu Uyển đứng bên ngoài khẽ nở nụ cười thích thú, mà A Tự kế bên lại chẳng có cảm xúc gì. Chắc là do hắn đang lo lắng cho Diệp Tử.

Bên trong phòng Lệ Tử Sâm thả Vũ Minh Nguyệt xuống, chỉ là cô chưa đi được vài bước đã loạng choạng muốn té ngã rồi." Ah!" Cô hoảng hồn kêu lên.

" Minh Nguyệt, chân của em bị đau sao?" Lệ Tử Sâm lo lắng đỡ lấy cô hỏi han.

" Chắc là do lúc nãy em đi nhanh quá, cho nên chân bị trật rồi!" Cô đau đớn trả lời.

" Lần sau đừng mang giày cao gót nữa! Để anh nói Tiểu Uyển đổi tất cả sang giày bệt cho em!" Lệ Tử Sâm nhẹ giọng nói, anh để cô ngồi xuống ghế, rồi cởi giày cô ra dịu dàng xoa bóp.

" Anh đừng tưởng anh như thế sẽ làm em quên cô gái họ Trình kia! Từ lúc nào mà bên cạnh anh lại có phụ nữ đẹp như vậy chứ?" Vũ Minh Nguyệt bĩu môi lên tiếng.

" Em thấy cô ta đẹp sao? Anh lại không thấy như vậy! Trong mắt anh chỉ có em là người xinh đẹp nhất, những người khác chỉ ở mức bình thường! Trong tim anh ngoài em ra thì chưa một ai bước vào được!" Lệ Tử Sâm nhìn cô sủng nịch nói.

" Nếu như em không thích cô ta, vậy ngày mai anh sẽ chuyển cô ta sang bộ phận khác!" Sợ cô lo nghĩ nhiều, anh lại nói thêm.

" Em mới không cần! Chuyển cô ta đi, người khác lại có cớ nói em ghen tuông vô lý thì làm sao? Em tin anh là được rồi!" Vũ Minh Nguyệt choàng tay ôm lấy cổ anh nói.


" Được rồi, sau này anh sẽ giao mọi chuyện cho A Tự giải quyết với cô ta, em không cần lo lắng nữa! Ăn cơm thôi!" Anh xoa đầu cô đáp.

Ăn cơm xong, Vũ Minh Nguyệt liền cảm thấy buồn ngủ, cô nằm trên ghế sô pha đánh một giấc ngon lành. Lệ Tử Sâm mang cô vào phòng nghỉ ngơi của mình, rồi lại đi ra ngoài, anh gọi A Tự vào trong căn dặn.

" Từ ngày mai chuyển Trình Diệc Phi về bộ phận chăm sóc khách hàng đi, đừng để cô ấy ở gần tôi! Minh Nguyệt sẽ không thích! Tôi lại không muốn cô ấy ở trong trạng thái cảm thấy không an toàn, vậy nên cô ta không thể ở lại vị trí này được!" Anh kiên định nói.

" Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay!" A Tự gật đầu đáp.

" Còn nữa, sau này bên cạnh tôi cũng đừng để phụ nữ xuất hiện! Lễ tân sau này tuyển vào cũng cần chọn kỹ càng một chút!" Lệ Tử Sâm lại nói tiếp.

\_\_\_\_**✒ To Be Continued ✒**\_\_\_\_






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK