Vũ Minh Nguyệt được sắp xếp trở thành thư ký cho Lệ Tử Sâm, ngoài cô ra thì còn có thêm ba người nữa. Thư ký trưởng tên gọi Diệp Mộc Trà, cô ta là một người vô cùng thâm độc, chuyên hiếp đáp những thư ký khác. Ngoài ra, cô ta cũng có ước mơ trở thành tổng giám đốc phu nhân, có điều Lệ Tử Sâm còn chẳng buồn để cô ta vào mắt.
" Minh Nguyệt, em sẽ làm việc ở đây với mọi người! Buổi trưa sẽ đến ăn cơm với em!" Lệ Tử Sâm trìu mến nói với cô
Vũ Minh Nguyệt được ngồi cạnh Diệp Mộc Trà. Chỉ vừa thấy Vũ Minh Nguyệt ngồi xuống, là cô ta liền muốn nổi điên. Cô ta chỉ muốn nhanh chóng tìm cách ném Vũ Minh Nguyệt ra khỏi Lệ Thị, cho đỡ phải gai mắt mà thôi.
" Xin chào mọi người, tôi là Vũ Minh Nguyệt! Mong mọi người hãy giúp đỡ cho tôi!" Vũ Minh Nguyệt nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Nhưng trái lại sự nhiệt tình của cô, chính là vẻ mặt thờ ơ của bọn họ. Lúc nãy có mặt Lệ Tử Sâm, thì ai cũng tươi cười hớn hở, còn bây giờ thay đổi đến chóng mặt. Diệp Mộc Trà khẽ cười khẩy, có cô ta ở đây, thì Vũ Minh Nguyệt đừng mong có thể sống yên ổn.
" Tổng giám đốc phu nhân! À tôi xin lỗi! Minh Nguyệt, làm phiền cô đi in giúp tôi đống tài liệu này đi! Lát nữa tổng giám đốc cần gấp để họp cổ đông." Diệp Mộc Trà đặt lên bàn làm việc của cô một xấp tài liệu, bảo cô mang đi in.
" Tôi biết rồi! Tôi sẽ trở lại ngay thôi!" Vũ Minh Nguyệt hào hứng nhận tài liệu mang đi.
Chờ Vũ Minh Nguyệt đi xa rồi, cả ba người bọn họ che miệng cười khúc khích. Cô đường đường là vợ của tổng giám đốc, vậy mà bị một đám nhân viên của chồng sai khiến. Chúng bắt cô làm việc này đến việc khác, sai khiến cô như một người hầu.
Vũ Minh Nguyệt hết đi photo, lại tới đánh máy, rồi còn đi lấy đồ giùm bọn họ, cô phút chốc trở thành chân sai vặt. Đến giờ ăn trưa, mọi người đều đi ăn cơm, thì cô vẫn còn ngồi miệt mài làm việc.
" Thiếu phu nhân, tại sao cô không đi ăn trưa cùng mọi người?" A Tự đang cầm tài liệu, đi đến bàn làm việc hỏi cô.
" Tôi vẫn chưa đói! Lát nữa tôi sẽ ăn sau!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười trả lời hắn.
" Mà Tử Sâm cũng chưa ăn cơm có phải không?" Vũ Minh Nguyệt chợt nhớ ra, cô ngại ngùng hỏi A Tự.
" Tổng giám đốc còn đang bận họp, anh ấy vẫn thường ăn cơm trễ!" A Tự quay lại trả lời cô.
" Tôi biết rồi! Cảm ơn anh!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu cảm ơn hắn.
A Tự không còn việc gì nữa, hắn cũng đi ra ngoài. Vũ Minh Nguyệt dùng hết tốc lực đánh cho xong bộ hồ sơ, cô cũng muốn đi ăn cơm, bữa sáng cô ăn rất ít nên bây giờ đã đói meo.
" Xong rồi!" Vừa gõ xong ký tự cuối cùng, cô ngã người ra sau mệt mỏi nói.
Cô nhanh chân đi ra ngoài, mua cơm và thức ăn trở về. Lén mở cửa phòng Lệ Tử Sâm, thấy anh vẫn còn say mê họp, cô nhẹ chân bước vào. Rồi ngoan ngoãn yên lặng ngồi trên ghế sô pha chờ anh.
Ba mươi phút trôi qua, Vũ Minh Nguyệt buồn ngủ đến cực điểm, cô tựa đầu lên ghế rồi ngủ lúc nào cũng không hay. Lệ Tử Sâm không hề hay biết, anh vẫn mãi tập trung vào màn hình.
Thời gian lại tiếp tục trôi nhanh, mười lăm phút sau, Lệ Tử Sâm mới từ trên ghế đứng lên. Anh quay người nhìn lại, thì thấy Vũ Minh Nguyệt đang co ro trên ghế say giấc, trên bàn còn để những hộp cơm ngon lành.
" Xin lỗi, anh quên mất đã hứa ăn cơm với em!" Lệ Tử Sâm đi đến gần cô, anh sờ vào khuôn mặt căng mịn của cô nói.
Vũ Minh Nguyệt bị động mà thức dậy, cô dụi dụi mắt hỏi anh.
" Anh đã họp xong rồi sao? Cùng ăn cơm thôi!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay mở những hộp cơm trên bàn ra.
" Đã nguội hết rồi!" Nhìn cơm cạnh lạnh tanh, Vũ Minh Nguyệt khẽ nhíu mày kêu lên.
" Không sao! Vẫn có thể ăn được, còn rất ngon nữa!" Lệ Tử Sâm mỉm cười lên tiếng, anh lấy đũa gắp thức ăn vào miệng gật đầu hài lòng.
Xong rồi anh cũng gắp thức ăn đút cho cô. Bữa trưa của hai người đơn giản như vậy, nhưng cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.
Vũ Minh Nguyệt trở về phòng làm việc, bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, bây giờ cũng đã quá giờ nghỉ trưa rồi.
" Làm vợ tổng giám đốc sướng thật! Nghỉ trưa hẳn 2 tiếng đồng hồ!"
" Ai kêu chúng ta không có phúc phần như vậy làm gì chứ!"
Hai người thư ký còn lại là Lâm Oánh và Tô Lục Hạ cũng lên tiếng nói kháy cô.
Vũ Minh Nguyệt rất muốn cãi lại, nếu như bình thường cô đã chẳng ngán bố con thằng nào mà bật lại rồi. Nhưng đây là công ty của Lệ Tử Sâm, cô không muốn bọn họ nói xấu anh, hay làm ảnh hưởng đến anh.
Cô hít sâu một hơi, rồi trở về bàn làm việc của mình, mặc kệ những lời bọn họ nói.
Do ăn cơm quá trễ, thức ăn lại nguội lạnh, nên Vũ Minh Nguyệt liền đau dạ dày. Cô bắt đầu ôm bụng đau đớn, gương mặt trắng bệch cả ra.
" Bệnh đau dạ dày lại tái phát rồi! Mình phải làm sao đây? Giờ mà xin phép về nhà, sẽ bị bọn họ dị nghị tiếp!" Vũ Minh Nguyệt thở dốc nói khẽ.
Danh Sách Chương: