Mục lục
Bất Tử Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc ám vô tận trùm kín tứ phía, phảng phất mở cánh cửa tối tăm sâu thẳm thông với dị giới. Lực trường hùng hồn từ ma giáo đế cảnh cao thủ khuếch tán ra, đá vụn, cây gãy trong vòng hai mươi trượng đều bay lên không.

Cảm giác bức bối phát ra, rồi trở nên trầm trọng, khiến ai nấy tâm tình phiền muộn, như có viên đá lớn đè trong lòng.

Độc Cô Bại Thiên càng lúc càng kinh hoảng, ma giáo đế cảnh cao thủ phát ra khí thế như núi lở, khiến hắn không thở nổi, nên hắn lo lắng cho Huyên Huyên.

Phía cuối hắc ám là ánh sáng, quanh mình tiểu ma nữ rực rỡ quang huy thần thánh, dáng vẻ cực độ cao quý, ngược hẳn với dáng vẻ điêu ngoa hàng ngày. Thiên Ma khí từ mình đế cảnh cao thủ phát ra gặp bạch quang như băng tuyết gặp ánh nắng, nhanh chóng tiêu tan.

Bóng tối không thể phủ trùm lên ánh sáng, ánh sáng cũng không hoàn toàn xua tan được bóng tối, một bên là bạch quang mờ mờ, một bên là vô tận hắc ám. Hai người đối chọi như vậy một hồi, đá nũi lơ lửng chung quanh đều tan nát.

Trường quyết đấu vô thanh này giữa thần công chưa biết tên của Huyên Huyên và Thiên Ma lực trường, dao động kinh hồn như sóng nước lan ra tứ phía, ngoài xa núi lở cây gục rào rào.

Độc Cô Bại Thiên liên tục lùi lại, chiến trường không còn là nơi an toàn, hắn đứng cạnh khu rừng, quan sát từ xa.

Khí thế của hai đối thủ trong trường không ngừng dâng cao, dao động càng lúc càng mạnh, lực trường chấn nát mọi vật thể lơ lửng trên không.

Hắn biết quyết chiến sắp nổ ra, cả hai đã tích đủ sức mạnh, tiếp đó sẽ là một đòn kinh thiên.

Tuy hắn không động thủ nhưng trong lòng khẩn trương vô cùng, tim đập thình thịch. Hắn mà biết Võ Cuồng mạnh thế này, quyết không đời nào bày trò đánh lén như tối nay.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, mười bóng người, mười lão nhân không thể già hơn vô thanh vô tức xuất hiện.

"Dừng tay." Một lão nhân quát to.

Cùng lúc, mười làn kình khí kinh hồn tràn vào, gạt cả hai đối thủ ra.

Hai đế cảnh cao thủ bị bức lùi lại mấy bước dài, lực trường hình thành giữa họ tan đi.

Độc Cô Bại Thiên thấy cả hai bị bức lùi, tức thì nhẹ lòng hẳn, kết cục này cũng không tệ, nesu cả hai tiếp tục đấu tất sẽ thành sinh tử, ai thắng ai bại rất khó nói.

Mấy lão nhân vừa đến là ma giáo thập đại nguyên lão, cũng chỉ có họ mới tách được hai đế cảnh cao thủ đang dốc toàn lực.

Huyên Huyên quát to với Võ Cuồng: "Xú lão đầu coi như ngươi may mắn, lần tới nhất định không tha cho ngươi."

Võ Cuồng kêu to: "Tiểu nha đầu đừng ngông cuồng, hôm nay nếu chúng vị trưởng lão tách chúng ta ra, nhất định ngươi lạc bại thân vong."

"Nói nhăng, nếu không phải mấy lão đầu này dến thì tiểu lão đầu ngươi nhất định ăn đòn của ta." Tiểu na nữ không hề chịu kém, ra vẻ không phục thì đánh tiếp.

Độc Cô Bại Thiên giật mình, không ngờ tiểu ma nữ dám gây hấn ngay cả trước mặt mười một vị đế cảnh cao thủ, nhưng dáng vẻ điêu ngoa đó quả thật khả ái.

Hắn vội đến trước mặt nàng, kéo tay: "Được rồi, được rồi, hôm nay coi như hòa nhau." Hắn sợ nàng thật sự lao tới.

"Hừ, nể mặt ngươi, hôm nay ta tha cho lão đầu xấu xa đó."

Võ Cuồng bị tiểu ma nữ đánh lén một chưởng, vốn đã cảm thấy rất mất mặt, giờ dáng vẻ khoa trương của nàng, tức thì lửa giận bùng lên: "Tức chết ta mất, hôm nay ta quyết tử chiến với ngươi, xem ai mạnh hơn ai." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Mộ trong thập đại trưởng lão lên tiếng: "Tiểu Tam còn không mau lui xuống, hai vị này đều là bằng hữu ma giáo, là khách quý của chúng ta."

Độc Cô Bại Thiên suýt bật cười, không ngờ Võ Cuồng hùng mạnh này lại có cái tên đơn giản như vậy - Tiểu Tam.

Hắn cố nén cười, nhưng người khác lại không. Huyên Huyên liền cười vang, mất hết dáng vẻ thục nữ: "Ha ha...Tiểu Tam...ha ha..."

"Tiểu nha đầu câm miệng." Võ Cuồng xanh lét mặt mày gào to.

"Không im, Tiểu Tam, Tiểu Tam, Tiểu Tam..." Huyên Huyên như đứa trẻ nghịch ngợm, liên tục gào to, sau cùng còn không quên nháy mắt với Võ Cuồng.

"Tức chết thôi." Võ Cuồng kêu to, định lao tới.

Độc Cô Bại Thiên vội giữ chặt Huyên Huyên định xông lên, vị trưởng lão vừa lên tiếng lại chặn trước mặt Võ Cuồng.

"Tiểu Tam, không nghe lời ta hả?"

"Cha, tiểu nha đầu này khinh người quá." Trán Võ Cuồng nổi gân xanh, hiển nhiên thật sự nổi giận.

Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên lại há hốc miệng, không ngờ hai người này là cha con, lại cùng đạt tới tu vi đế cảnh.

Độc Cô Bại Thiên kéo tay tiểu ma nữ, nhẹ giọng: "Tiểu nha đầu đừng gây họa nữa."

Sau cùng Võ Cuồng bị phụ thân lôi đi, thấy hai cha con khuất bóng rồi, một trưởng lão ma giáo mới nói: "Thằng bé Tiểu Tam này tay rất có thiên phú về phương diện tập võ nhưng hiểu quá ít về nhân tình thế thái, không khác nào trẻ con ngây thơ, không biết đến tâm cơ, có chỗ nào đắc tội, mong hai vị ngàn lần đừng trách."

"Chuyện…chuyện này…" Độc Cô Bại Thiên lúng túng, việc này nói cho cùng hắn và Huyên Huyên gây ra trước, ma giáo lại xin lỗi khiến hắn đỏ mặt, tuy rằng trước đây Võ Cuồng đánh Huyên Huyên một chưởng nhưng chức trách của ông ta là bảo vệ Thiên Ma cốc, không thể đổ tội cho việc đó được.

Không ngờ là tiểu ma nữ lại bỏ tính điêu ngoa, tỏ vẻ nghiêm túc nói với vị trưởng lão kia: "Kì thật việc này phải trách vãn bối quá lỗ mãng, mong tiền bối bỏ quá."

"Ha ha, hiểu lầm thôi mà, cô nương là bằng hữu của Độc Cô tiểu hữu, coi như người một nhà, được rồi, coi như xong."

Sóng gió được dẹp yên, Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên lại quay vào Thiên Ma cốc.

Độc Cô Bại Thiên vô cùng hoang mang, sao những người này lại hình như có quen Huyên Huyên, lại đến rất đúng lúc, lẽ nào họ sớm đã phát hiện nàng vào Thiên Ma cốc?

Lúc hắn nói nghi vấn đó cho Huyên Huyên nghe thì tiểu ma nữ ngẫm nghĩ: "Ta biết rồi, hôm đó ta thụ thương chạy vào Thiên Ma cốc, có lẽ vô tình bị một lão đầu nhìn thấy, lúc ấy ta cũng cảm giác có người bám theo sau lưng nhưng quay lại thì không thấy gì. Hừ, mấy lão tặc này cũng khá lắm."

Độc Cô Bại Thiên nói: "Hóa ra là vậy, nhất định họ giám thị chúng ta, bằng không đầu thể tấu xảo phát hiện ra cô như vậy, cũng không thể xuất hiện quá đúng lúc. Hình như họ chưa yên tâm về ta."

"Mấy lão đầu tử này già thế rồi còn làm những việc như thế, thật không biết hổ thẹn." Tiểu ma nữ tức giận.

"Cô còn bảo người ta không xấu hổ, biểu hiện của cô hôm nay…ha ha…"

"Thế nào? Biểu hiện của ta hôm nay thế nào? Nói đi."

"Giống một cô bé khả ái."

"Chà. Tiểu Bạch đáng chết, đứng lại, chạy đi đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK