Mục lục
Bất Tử Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sát Thần chạy rồi, Sát Thần chạy rồi," đệ tử ba phái bật lên tiếng hoan hô, ai nấy đều có cảm giác sống sót trong đường tơ kẽ tóc.

Kết quả này vượt khỏi ý liệu tất thảy, một thánh cấp cao thủ công lực thông thiên lại hoảng sợ trước một binh khí kì quái, bị một đế cảnh cao thủ đả thương rồi cắm đầu bỏ chạy, thật không tưởng tượng nổi.

Việc xảy ra tối nay khiến tất thảy hớn hởn, tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị bị diệt, thánh cấp cao thủ trong truyền thuyết xuất hiện rồi trọng thương bỏ chạy, giang hồ tất sẽ sôi trào…

Thủy Thiên Ngân lệnh cho đệ tử ba phái lục soát Sát Thủ sơn trang, ông ta và bọn Thủy Tinh đứng yên bất động.

Thủy Thiên Ngân, Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên nhìn Độc Cô Bại Thiên với ánh mắt khác nhau, như lão bất tử vạn năm đang quan sát hắn.

Hắn tỏ vẻ nhột nhạt, buột miệng hỏi: "Ba người các vị trúng tà chăng? Vì sao nhìn mỗ như thế? Mỹ nữ đã đành, chứng minh mỗ tuấn tú, có mị lực, Thủy lão đầu là nam nhân mà nhìn chăm chăm còn thành thể thống gì, lão đầu đáng chết tránh ra. Thủy Tinh muội muội, Vân Tiên muội muội đến đây, để ca ca "chăm sóc" hai người."

Đoạn hắn kéo tay Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên.

Cả hai đỏ bừng mặt, cố giãy ra.

Hoa Vân Tiên nói: "Ngươi muốn chết hả?"

Thủy Tinh cũng hỏi: "Sao ngươi biết Vân Tiên là con gái, biết cả tên Hoa tỷ tỷ nữa?"

Độc Cô Bại Thiên cười ha hả: "Ngày đầu tiên gặp nàng ta, ta đã nhận ra chỗ bất ổn, nam nhi sao lại có thể xinh đẹp như thế, dù là xinh đẹp cũng không thể lén liếc mắt với ta, sau cùng lại một mình bộc lộ rõ với ta, hắc hắc, không cần ta giải thích tiếp nữa nhỉ."

Thủy Tinh đương nhiên không tin lời hắn, quay nhìn Hoa Vân Tiên, thị giận đến xanh mặt, tuốt bảo kiếm xuất liền bốn mươi chín nhát đâm hắn.

"Tên mặt dày ngươi chết đi."

Độc Cô Bại Thiên nhanh chóng tránh đi, đến cạnh Thủy Tinh nắm tay nàng: "Vẫn là Thủy Tinh muội muội ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp lại ôn nhu, ta muốn…"

Đột nhiên hắn ngừng lời, sắc mặt Thủy Thiên Ngân xanh lè vì giận dữ.

"Xú tiểu tử mau bỏ tay ra, dám trêu cợt tôn nữ trước mặt ta thì ngươi chán sống rồi."

Độc Cô Bại Thiên nắm tay Thủy Tinh bỏ chạy: "Được, bọn ta đi chỗ khác, không vướng mắt lão." Chưa được bao xa, Thủy Tinh thoát khỏi tay hắn nhưng Thủy Thiên Ngân vẫn đuổi theo không rời.

Từ hậu sơn Sát Thủ sơn trang vang lên tiếng hô hoán.

Tổ chức sát thủ đệ nhị nổi danh bị diệt, lúc bọn Độc Cô Bại Thiên quay về Sát Thủ sơn trang đều ngẩn ra, rương lớn rương nhỏ trong viện tử đều là châu bảo, là bảo tàng khó lòng tưởng tượng nổi.

Rồi lại tìm được danh sách giao dịch ghi chép từng mối làm ăn bẩn thỉu. Đây chính là tang vật quan trọng.

Độc Cô Bại Thiên vừa định cầm tờ ghi chép thì Thủy Thiên Ngân nhanh hơn một bước, cầm lên xem qua, sắc mặt ngày một nặng nề. Quyển sỏ ghi lại sinh ý mấy chục năm nay của sát thủ, bao nhiêu nghi ngờ đều được giải trừ, hóa ra nhiều vụ án đều có liên quan đến tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, nhiều ngụy quân tử đạo mạo đã bị lột mặt.

Lão thở dài: "Đúng là tội nghiệt, tổ chức sát thủ này tà ác vô cùng."

Độc Cô Bại Thiên đưa tay với danh sách, Thủy Thiên Ngân gạt tay hắn ra: "Ta biết tiểu tử ngươi không có lòng tốt gì đâu, tuyệt không thể cho ngươi xem danh sách này, nếu ngươi truyền bá ra thì thiên hạ tất sẽ loạn."

Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Nghe khẩu khí của tiền bối thì hình như sẽ không công bố sự thật? Lẽ nào phải để mấy tên khốn đó tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật?"

Thủy Thiên Ngân đáp: "Lão phu biết tiểu tử nói gì, cũng hiểu lòng dạ ngươi, ngươi muốn lột trần chân tướng, lão phu cũng thế, nhưng không thể. Nếu tiểu tử công bố danh sách này sẽ có vô số người bị liên lụy, thiên hạ tất đại loạn. Vụ này liên can đến nhiều người, có âm mưu của vương công quý tộc tranh quyền, có các thế lực đại phái đấu đá, nhiều người là danh nhân đương thời. Vì giữ cho thiên hạ ổn định, lão phu không thể đưa cho ngươi."

Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Thủy lão đầu lại che giấu tội ác, có khác gì dẹp thiện giúp ác."

Thủy Thiên Ngân nói: "Sự tình không như ngươi tưởng tượng đâu, chuyện này dính đến cả những xấu xa trong cung đình, không thể nói là ai đúng ai sai. Hoàng gia vốn là nơi tranh đấu mưu lược tâm cơ, dù kẻ bị tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị ám sát cũng không hẳn tốt đẹp gì. Lẽ nào ngươi định lật đổ hoàng đế một nước nào đó, đổi quyền thống trị một quốc gia? Không thể nào, việc đã qua rồi, còn lật lại sẽ chỉ khiến nước khác lay động, lê dân bách tính cũng sa vào vòng nước lửa."

"Còn việc các đại phái tranh đấu cũng qua mấy chục năm rồi, thậm chí người song phương năm đó đều không còn, không lẽ ngươi còn muốn công bố? Như thế chỉ khiến hậu nhân các phái oán hận nhau, máu sẽ lại chảy mà thôi. Đương nhiên kẻ đại ác thì lão nhân gia ta không đời nào bỏ qua, sẽ đòi công đạo cho kẻ đã chết. Còn về ngươi…không nên xem qua, lão phu không muốn tên điên ngươi công bố danh sách này, khiến thiên hạ đại loạn."

Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ: "Lão đầu đáng chết, đúng là giảo hoạt, lại cướp danh sách trước một bước, con bà nó chứ…"

"Thủy lão đầu, làm vậy không sợ bất công ư? Một mình lão sao có thể phán đoán được hết mọi bí mật được che giấu kín kẽ, những kẻ đại ác đó cần phải nghiệm trị."

Thủy Thiên Ngân đáp: "Không cần ngươi lo, lão nhân gia ta sẽ liên lạc các đế cảnh cao thủ khác hoàn thành việc này."

Độc Cô Bại Thiên muốn đại chiến một trận với ông ta, cướp lấy danh sách, nhưng cảm thấy không cần thiết phải thế.

"Thủy lão đầu, không cho mỗ xem cũng được, nhưng có thể cho biết ai thuê tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị ám sát mỗ chăng?"

Thủy Thiên Ngân nói: "Ừ, để lão phu xem, một, hai, ba…tổng cộng có hơn tám trăm kẻ chi tiền giết ngươi, đủ thấy ngươi đúng là ác ma tột đỉnh, bằng không sao lại có ngần ấy người muốn lấy mạng?"

"Không phải chứ? Sao lại đến ngần ấy người? Để mỗ xem là những ai." Hắn nhận ra nụ cười trong mắt Thủy Thiên Ngân, biết lão đang gạt mình.

Thủy Thiên Ngân nói: "Thôi đi ngươi không cần xem. Ngươi giết người đủ rồi, đừng tạo thêm sát nghiệp nữa, những người trong này đều có mối thù giết cha, giết thầy với ngươi, dù thế nào ngươi cũng giết thân nhân của họ, họ thuê sát thủ ám sát ngươi cũng không sai. Ta quyết không thể cho ngươi xem danh sách."

Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Lẽ nào mỗ không có cả quyền lợi biết kẻ đã muốn giết mình?"

Thủy Thiên Ngân đáp: "Hiện tại không ai dám giết ngươi nữa, ngươi không đến làm phiền là họ phải niệm phật rồi. Ta càng không thể cho ngươi xem."

Độc Cô Bại Thiên bật cười hăng hắc: "Không cho xem cũng được, sau này ta nhất định sẽ cưới Thủy Tinh, nếu có kẻ tới gây sự thì với một trưởng bối công lực cao thâm như ngài chống lưng thì ta không cần lo gì."

"Ngươi…" Lão võ đế Thủy Thiên Ngân giận dữ.

"Ồ, thế vẫn chưa đủ, ngũ đại thánh địa, mỗi phái ta đều cưới một nữ đệ tử, vậy mới an toàn."

Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh đồng thời mắng: "Độc Cô Bại Thiên đáng chết, ngươi nói gì? Đừng có động đến sư môn bọn ta."

Hắn bật cười: "Sai, không động đến sư môn các nàng mà là chính các nàng."

Cả hai cùng nói: "Tên cuồng đồ…"

Lão võ đế Thủy Thiên Ngân cũng nói: "Tiểu tử khốn kiếp, tuyệt đối không được động đến tôn nữ của ta, bằng không ta quyết tử với ngươi."

Độc Cô Bại Thiên nói: "Nếu nàng ta động đến ta thì sao?"

Thủy Tinh đỏ mặt: "Độc Cô Bại Thiên, ngươi nói lăng nhăng cái gì?"

Lão võ đế giận dữ, muốn động thủ luôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Độc Cô Bại Thiên không muốn trêu họ nữa, quay người đi vào chỗ đống châu bảo, phát hiện được một chiếc hộp ngọc đẹp đẽ. Hộp tuy dùng mỹ ngọc thượng phẩm điêu khắc thành nhưng so với đống trân châu, phỉ thúy, mã não thì không đáng gì. Hắn nhặt chiếc hộp lên, cảm giác rất nhẹ, liền mở nắp ra, bên trong đầy kim phiếu, mỗi tấm mười vạn lạng. Số kim phiều này còn gấp mấy chục lần đống châu báu cộng lại, khiến hắn vui mừng phát cuồng.

Hoa Vân Tiên tinh mắt, nhìn ra ngày hộp kim phiếu trong tay hắn, ré lên: "Oa, nhiều kim phiếu quá, nhất định là tiền bất nghĩa của do tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị tích cóp nhiều năm. Độc Cô Bại Thiên, ngươi định làm gì, sao lại ném hộp vào ngực áo?"

Thủy Thiên Ngân cũng nói: "Xú tiểu tử ngươi có phải thấy tiền sáng mắt không? Mau giao ra, kim phiếu không dành cho ngươi."

Độc Cô Bại Thiên bật cười: "Muốn ta bỏ ra, lẽ nào ném vào ngực áo các vị?"

Thủy Thiên Ngân nói: "Không ai được lấy, tiền này phải đi quyên góp cho người nghèo."

Độc Cô Bại Thiên nói: "Được, rồi ta sẽ bố thí, có phải ta không biết làm đâu."

Hoa Vân Tiên hừ lạnh: "Hừ, dáng vẻ mê tiền của ngươi thế kia lại chịu cấp cho người nghèo, e là tống hết vào túi mới đúng."

"Hắc hắc, cô đánh giá ta tồi quá."

Thủy Thiên Ngân, Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh rất bất mãn, trách hắn tham tài, lão võ đế thậm chí muốn quyết đấu với hắn, bức hắn giao tiền ra. Độc Cô Bại Thiên không giao tiền ra, trong lòng có tính toán riêng.

Hoa Vân Tiên tức giận: "Ngươi đúng là loại máu lạnh hiếu sát, lại háo sắc, giờ lộ thêm bản chất tham tiền, thật không có tí ưu điểm nào."

"Trách ta được sao? Bao người muốn giết ta, ta phải dùng tiền làm một số việc, như hối lộ họ, hoặc cũng tìm sát thủ đi ám sát họ. Còn nữa, hiện tại ta không có tiền thì lúc nào mới được được cô, rồi cưới Thủy Tinh?"

"Ngươi…hừ, không nghiêm chỉnh tí nào." Hoa Vân Tiên giận dữ ngoảnh mặt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK