Câu này của Tần Di quả thật khiến Thẩm Thanh Đường đỡ không nổi, mặt cậu đỏ rồi lại đỏ, cả người mềm nhũn trong lòng Tần Di.
Cơ mà lúc này Thẩm Thanh Đường vẫn giữ được một tia tỉnh táo, cuối cùng cậu kéo nhẹ tay Tần Di, nhỏ giọng nói: “Vào trong đi.
”
Tần Di im lặng cười cười, tạm thời buông tha cho Thẩm Thanh Đường, sau đó bế bạch y nhẹ nhàng mềm mại ở trong lòng đứng dậy.
Cửa động lặng lẽ đóng lại sau lưng hai người, ngoài động phủ trăng sáng treo cao, trong động lại rực rỡ cảnh xuân.
·
Sáng sớm hôm sau, tia nắng dịu nhẹ đầu tiên lặng lẽ chiếu vào nhà, chiếu sáng cả căn phòng tràn ngập sức sống.
Thẩm Thanh Đường nằm trên giường, bọc trong chiếc chăn bông mềm mại, mái tóc đen nhánh xõa tung bên gối, đôi gò má trắng nõn xinh đẹp hơi ửng hồng, hàng mi dày cụp xuống, đôi môi mỏng hơi cong lên, như thể cậu đang mơ một giấc mơ cực kỳ ngọt ngào.
Tần Di lặng lẽ mặc áo khoác, nhìn chăm chú Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh, cảm thấy trái tim mình lúc này mềm mại ngọt ngào như nụ cười trên môi Thẩm Thanh Đường.
Có điều bây giờ hắn vẫn nhớ mình còn có việc phải làm, nghĩ ngợi một chút, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng nõn như ngọc của Thẩm Thanh Đường, sau đó lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Có một số việc, hắn vẫn phải hỏi Thẩm Thanh Ngạn, dù chết cũng phải hết trong minh bạch mới được.
Tối qua, Thẩm Thanh Đường suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra, nhưng cuối cùng cậu vẫn mím môi lắc đầu đỏ cả mặt cũng không chịu nói cho hắn biết vì sao cậu lại nổi giận.
Bây giờ Tần Di nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến lần truyền tin đó của Thẩm Thanh Ngạn, nếu Thẩm Thanh Đường đã giận dỗi không muốn nói ra, hắn cũng có thể đi hỏi Thẩm Thanh Ngạn.
Nhưng Tần Di chẳng ngờ trước khi hắn truyền tin hỏi Thẩm Thanh Ngạn thì hắn đã nhận được hai tin nhắn đến từ Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong.
Đều là hỏi có phải hắn tìm người khác rồi không, không cần Thẩm Thanh Đường nữa sao.
Tần Di: ? ? ?
Lúc này Tần Di mới ý thức được có gì đó không đúng, lập tức truyền tin trở về hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả hỏi xong, Tần Di liền câm nín.
Vậy mà lại có một sự hiểu lầm tai hại như vậy…
Thì ra những việc làm của Tần Di và Thẩm Thanh Đường ở Thiên Hoàn đã được truyền bá khắp giới tu chân, nhưng vì Thẩm Thanh Đường không để lại tên hay tiết lộ thân phận nên nhiều người đều ngầm thừa nhận Tần Di và đại năng kinh tài tuyệt diễm đã cứu Thiên Hoàn ngày đó là một cặp.
Còn mọi người ở Thanh Ngọc Kiếm Tông trước đây chỉ nhìn thấy Thẩm Thanh Đường vài lần, chỉ có ấn tượng mơ hồ, nhưng họ thế nào cũng không thể liên kết Thẩm Thanh Đường với đại năng kinh tài tuyệt diễm kia.
Thế là, hiểu lầm nảy sinh.
Người ta nói rằng kể từ khi Tần Di trở nên lợi hại liền đứng núi này trông núi nọ, không muốn sống với người đạo lữ thuở ban đầu nữa mà thông đồng với một đại năng xinh đẹp khác, có người mới rồi.
Vì vậy những người đó càng thêm chủ động, đều cho rằng nếu đã như vậy, xem ra Tần Di không phải chỉ độc sủng một người, cho nên gả con gái hoặc con trai của mình cho Tần Di làm thiếp để kết thân xem ra cũng là chuyện tốt nha!
Sau đó, những tin tức này dần dần lan truyền, biến thành Tần Di tính cách trăng hoa, thấy một người liền yêu một người, chỉ cần có tu sĩ xinh đẹp lợi hại chủ động đến gần là có thể khiến hắn từ bỏ người bạn đời ban đầu của mình.
Tần Di: …
Thảo nào hôm qua Thẩm Thanh Đường lại giận hắn như vậy.
Cũng may là mấy ngày nay Thẩm Thanh Đường đều ở bên cạnh hắn, nếu không thì ngay cả Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong cũng nghĩ như vậy, hắn có mọc thêm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Tần Di nhanh chóng truyền tin trở lại, giải thích cặn kẽ tình hình cụ thể cho Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong, cuối cùng còn mời họ nếu có thời gian rảnh thì đến thành Lăng Dương chơi.
Giải thích xong, Tần Di mới có chút yên tâm.
Không phải hắn sợ những tin đồn đó, mà hắn chỉ sợ những tin đồn như vậy lại đến tai Thẩm Thanh Đường, sau đó Thẩm Thanh Đường có khi sẽ lại dày vò hắn nhiều hơn.
Truyền tin xong, Tần Di đang định làm thêm một bát bánh nếp nữa để dỗ Thẩm Thanh Đường, thì trong phòng đã truyền ra giọng nói mỏng manh, mềm mại mà lười biếng của Thẩm Thanh Đường vừa mới tỉnh dậy.
“Lan Đình, chàng đâu rồi?”
Tần Di tim đập thình thịch, lập tức chẳng màng đến chuyện gì nữa, đáp lại: “Ta ở đây.
”
Nói xong, hắn xoay người đi vội vào phòng.
Kết quả Tần Di vừa vào phòng, liền bị hai sợi dây leo màu xanh quấn lấy, hắn không kịp đề phòng liền bị trói đứng ở đó.
Tần Di: …
Đành chịu, lúc này Tần Di tự biết mình đuối lý, cũng không dám giãy giụa, chỉ có thể để mặc cho hai sợi dây leo kéo mình tới trước giường.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường dùng ngón tay khều một lọn tóc bên tai Tần Di, sau đó lặng lẽ nhìn Tần Di bằng một đôi mắt trong veo xinh đẹp, nói: “Sao thế, mới sáng sớm đã lén lén lút lút, chàng truyền tin cho nhân tình nào rồi?”
Tần Di vừa nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy liền bừng tỉnh đại ngộ —— vừa rồi Thẩm Thanh Đường giả vờ không tỉnh, kỳ thực chính là đang nhìn hắn.
Tần Di cười bất đắc dĩ nói: “Trừ em ra còn có ai chứ, đã biết còn hỏi.
”
Thẩm Thanh Đường khẽ hừ một tiếng, không hài lòng nói: “Chàng bây giờ là thiếu niên anh hùng của tu chân giới rồi, ai ai cũng thích chàng, nói không chừng có cô cậu xinh đẹp nào đó đã lấy được thông tin của chàng, lén lút truyền tin cưa cẩm chàng thì sao?”
“Vậy là em ghen từ hôm qua đến hôm nay luôn hả?”
Thẩm Thanh Đường: …
Sau đó Thẩm Thanh Đường yên lặng xoay người vùi mình vào trong chăn.
Trong lòng cậu rất không vui nhưng cũng biết mình đuối lý nên không thể làm ầm ĩ lên được.
Dù sao ban đầu không muốn công khai danh tính cũng là do Thẩm Thanh Đường không muốn quá khoe khoang, nên để Tần Di một mình lộ diện gánh vác phần lớn trách nhiệm, nhưng cậu đâu có ngờ hành động này không hiểu sao lại mang đến cho Tần Di một đống nợ đào hoa chứ.
Nếu biết sớm hơn, cậu đã thừa nhận đó là mình rồi.
Bây giờ ầm ĩ thành như vậy, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu.
Thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di thở dài một hơi, sau đó đi đến bên giường, ôm lấy cậu từ phía sau, dịu dàng nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai ta sẽ đích thân làm sáng tỏ, có được không?”
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, sau đó cau mày lắc đầu, chống cằm: “Thôi bỏ đi.
”
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di: “Mọi người đều biết chàng độc lai độc vãng, tính tình lạnh lùng nên bọn họ không dám tùy tiện quấy rầy chàng, nhưng em thì khác, tin tức này mà truyền ra, phụ thân, mẫu thân và ca ca, còn có các sư tôn nữa, chẳng phải họ sẽ bị những người đó làm phiền chết sao?”
Tần Di nhíu mày: “Thì ra là vậy sao?”
Thẩm Thanh Đường nhất thời mất cảnh giác đã nói ra lời trong lòng, lúc này tim cậu đập lệch một nhịp, không khỏi lén liếc nhìn Tần Di.
Tần Di lúc này cũng yên lặng nhìn cậu, nhưng thần sắc lại không nhìn ra vui buồn.
Thẩm Thanh Đường mím môi, nhỏ giọng nói: “Những gì em nói đều là sự thật mà.
”
Tần Di đột nhiên nhìn dáng vẻ yếu đuối nhát gan của Thẩm Thanh Đường, trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc này hắn nhéo nhéo khóe môi cậu nói: “Hiểu rồi, ý em là —— cứ đợi trận sóng gió này tự trôi qua thôi phải không?”
Thẩm Thanh Đường yên lặng gật đầu.
“Vậy em còn ghen không?”
Thẩm Thanh Đường hai má hơi ửng hồng, ngượng ngùng thì thào nói: “Chuyện này em cũng đâu khống chế được.
”
Tần Di lại bất đắc dĩ cười cười, sau đó chọt chọt chiếc mũi xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói:
“Em như vậy là có ý gì, không cho ta làm sáng tỏ, lại còn muốn ghen tuông? Người bá đạo vô lý nhất trên đời này chỉ có mình em thôi.
”
Thẩm Thanh Đường mím môi, lại cắn môi một cái, sau đó tức giận nói: “Em cũng đâu có quản được.
”
Giống như một đứa trẻ hư nổi giận lên bắt đầu chơi xấu.
Tần Di trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, nhìn Thẩm Thanh Đường một hồi, lo lắng không biết nên dỗ cậu như thế nào, nhưng Thẩm Thanh Đường lại đột nhiên suy tư gì đó, sau đó đỏ mặt quay đầu lại nhào tới, hôn một cái thật mạnh lên môi hắn.
Đôi môi của Thẩm Thanh Đường mềm mại ngọt ngào, thoang thoảng hương thơm của nụ hoa chớm nở buổi sáng, nụ hôn vừa gấp vừa nhanh như vậy nhất thời khiến Tần Di choáng váng đầu óc.
Tần Di còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Thanh Đường đã vươn tay ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng vùi đầu vào trong lòng hắn, coi mình như một con đà điểu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, dỗ chàng rồi đó, chàng không được so đo với em nữa.
”
Tần Di trầm mặc một hồi, khi tỉnh táo lại, quả thực không biết nên nói gì nữa.
Nhưng khi cúi đầu liếc nhìn gò má tuyết trắng hơi ửng hồng trong lòng, Tần Di chỉ có thể vươn tay, chậm rãi ôm lấy vòng eo thon vào lòng, yên lặng mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều và bất đắc dĩ.
Còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ có thể nuông chiều em ấy thôi.
Dù sao đầu năm nay, hiếm khi tìm được một người bạn đời biết tự cho mình bật thang đi xuống như vậy, vẫn nên trân trọng mới được.
·
Vốn dĩ Tần Di cho rằng trò khôi này này đã kết thúc mỹ mãn rồi.
Chỉ cần hắn nhẹ nhàng và kiên nhẫn, theo thời gian, những tin đồn nhảm nhí đó sẽ qua đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Nhưng Tần Di thực sự đã đánh giá thấp sự khao khát của những tu sĩ tu chân giới đối với đại năng rồi.
Sự im lặng của hắn không khiến những người đó biết khó mà lui, mà còn khiến không ít người trong số họ mò đến thành Lăng Dương, sử dụng đủ loại phi hành khí, linh sủng và người hầu đến để gửi bái thiếp tới cửa nhà họ mỗi ngày.
Có người táo bạo hơn còn gửi kèm tranh chân dung của chính mình hoặc của nhi tử, nhi nữ nhà họ.
Tần Di: …
Thẩm Thanh Đường mấy ngày trước còn tức giận, mấy ngày nay sức khỏe cậu khá hơn, cũng không biết lấy hơi sức ở đâu ra, vậy mà còn cầm từng tấm bái thiếp đó bắt đầu xem nội dung và tranh chân dung ở bên trong.
Tần Di đã giành lại đốt đi rất nhiều, nhưng ngặt nỗi có quá nhiều người gửi bái thiếp tới, hắn cũng không thể đánh đuổi người ta đi, hơn nữa còn có một số người để lại yêu thú của mình rồi bỏ chạy…
Thật không thể đề phòng mà.
·
Hôm nay Thẩm Thanh Đường ngồi vào bàn tiếp tục xem những tấm bái thiếp đó, lúc này tay trái cậu đang cầm bái thiếp, tay phải chống cằm, trên người mặc một chiếc áo choàng màu tím viền bạc thêu hoa hải đường mà Cung Phất Vũ đã tặng cho cậu.
Mặc dù chiếc áo choàng này vô cùng lộng lẫy kiêu sa, nhưng không hiểu sao khi khoác lên người Thẩm Thanh Đường, nó lại bị khí chất thanh nhã của Thẩm Thanh Đường lấn át, tăng thêm một chút uyển chuyển điềm đạm.
Hơn nữa màu sắc của bộ quần áo rất hợp với nước da của Thẩm Thanh Đường, khiến cần cổ và cổ tay lộ ra ngoài của cậu càng thêm thanh tú trắng trẻo.
Một đầu tóc dài đen nhánh được trâm bạch ngọc quấn lên, lộ ra một bên mặt xinh đẹp vô song, cậu ngồi ở đó đẹp như một bức tranh vẽ mỹ nhân.
Đáng lẽ là một hình ảnh cực kỳ mỹ lệ, nhưng Tần Di giờ phút này bưng trà đi vào, nhìn thấy, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
Lúc này Tần Di bình tĩnh thở dài, đặt đồ uống xuống cạnh Thẩm Thanh Đường, ngồi xuống nói: “Mấy ngày trước Thanh Dung tiền bối đã gửi đến một số phương pháp tu luyện của linh thực vật, nhờ em giúp biên soạn chúng thành tài liệu giảng dạy, em xem chưa?”
Thẩm Thanh Đường không ngẩng đầu lên: “Em đã xem rồi, cũng trả lời lại rồi.
”
Tần Di: …
Lúc này, Thẩm Thanh Đường lại ngước mắt lên, đưa tay cầm một tấm bái thiếp qua, cười nói: “Lan Đình, chàng xem cái này đi.
”
Tần Di vốn định trực tiếp từ chối, nhưng khi thấy tên của Thẩm Thanh Đường được nhắc đến trong bái thiếp, trong lòng không khỏi rung lên hồi chuông cảnh báo.
Sau đó Tần Di nghiêm túc xem qua, sau khi xem xong, sắc mặt Tần Di nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Hóa ra tấm bái thiếp này còn tìm một lối tắt khác, thay vì nói Tần Di, thì bái thiếp này lại khen ngợi Thẩm Thanh Đường, nói rằng nếu Thẩm Thanh Đường rộng lượng giúp mai mối thành công, hứa sẽ cho Thẩm Thanh Đường mười vạn linh thạch thượng phẩm, gửi đến Thẩm gia hoặc đến đây cũng được.
Tần Di: …
Lúc này, Thẩm Thanh Đường bưng má, cười híp mắt nhìn Tần Di, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay em xem hết bái thiếp rồi, phát hiện có không ít tu sĩ giàu có như vậy.
Em tính rồi, nếu chàng lấy một trăm tám mươi tiểu thiếp, em sẽ kiếm được hơn một ngàn vạn linh thạch, còn có rất nhiều pháp khí cực phẩm — chàng không biết những vị đại năng này cất giấu biết bao nhiêu là báu vật đâu, thật là khiến người mở mang tầm mắt mà.
”
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Tần Di im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường.
Ban đầu Thẩm Thanh Đường còn cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trầm lặng của Tần Di, tim cậu đập lệch một nhịp, thế là không cười nữa.
Nhưng ngay sau đó, Tần Di nói ra một câu lại khiến Thẩm Thanh Đường phì cười ra tiếng, cười đến nỗi cả người run rẩy nằm trên bàn, không ngồi dậy được.
Chỉ thấy trong mắt Tần Di hiện lên vài phần tức giận, vẻ mặt nghẹn khuất nói: “Giờ em chê ta không có tiền sao?”
------oOo------
Danh Sách Chương: