Ước chừng qua một nén nhang, Tần Di bưng một khay gỗ bằng đàn hương trở về.
Tần Di vừa vào cửa, Thẩm Thanh Đường đã ngửi thấy mùi thuốc thấm vào ruột gan, cẩn thận ngửi một chút liền biết đó là Thất Tâm Hải Đường.
Thẩm Thanh Đường thực sự có chút sốt ruột về vấn đề này, dù sao thì sức khỏe của cậu ngày càng trở nên tồi tệ.
Nhưng cậu cũng hiểu, vừa mới cưới Tần Di mà đưa ra yêu cầu này thì rất khó coi, cho nên cậu nghĩ đến việc trì hoãn hai ngày.
Không ngờ lúc này Tần Di đã sắc xong rồi.
Quả thực là khẩu xà tâm phật mà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường im lặng cười, cậu chống người chậm rãi đi đến bên giường.
Tần Di đã đặt khay xuống, lấy một cái bàn nhỏ đặt lên chăn, đặt cái bát lên, ngồi xuống.
Bát sứ trắng chứa một thứ hỗn hợp trong suốt màu lam nhạt, tỏa ra mùi thơm và hơi nóng.
Thẩm Thanh Đường vừa nhìn, một bàn tay xương xẩu và mảnh khảnh đã vòng qua eo gầy của cậu.
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, nghe thấy giọng nói lạnh lùng đều đều của Tần Di: "Uống thuốc đi."
Chiếc thìa sứ trắng múc một thìa hỗn hợp, lặng lẽ đưa đến đôi môi hồng hào mềm mại của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường nửa người nép vào trong lòng Tần Di, lúc này mới miễn cưỡng di chuyển, đổi tư thế thoải mái, há miệng chậm rãi húp từng thìa nước thuốc.
Thẩm Thanh Đường sợ nóng nên lúc đầu uống chút ít, nhưng vừa uống thuốc vào, làn da trắng nõn giữa hai lông mày của Thẩm Thanh Đường lập tức nhăn tít lại, biểu cảm trở nên cực kỳ khó tả.
Rõ ràng là hương thơm ngào ngạt, sao lại đắng như vậy?
Nhưng khi thuốc đắng trượt xuống cổ họng chảy vào phổi, Thẩm Thanh Đường lập tức cảm thấy lá phổi và nội tạng khô khốc trở nên ẩm ướt dễ chịu như được cơn mưa xuân trong lành gột rửa.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được dược hiệu, lập tức không thấy đắng nữa.
Nhưng Tần Di đút xong một ngụm này, lại không đút nữa.
Thẩm Thanh Đường:?
Thẩm Thanh Đường thật sự không quen bị người lạ đút thuốc, với tốc độ đút thuốc của Tần Di, sợ rằng cậu đã chết vì đau, tự mình uống có lẽ sẽ nhanh hơn.
Do dự một lúc, Thẩm Thanh Đường nhỏ giọng nói: "Hay là để ta tự uống đi."
Vừa nói, cậu vừa vươn tay muốn bưng bát sứ trắng, không ngờ ngón tay vừa chạm vào bát sứ, Tần Di cũng cùng lúc đưa tay ra đỡ lấy bát sứ.
Mười ngón tay chạm nhau, đầu ngón tay chai sạn của Tần Di dán vào mu bàn tay Thẩm Thanh Đường, vừa ấm vừa có chút thô ráp.
Đầu ngón tay Thẩm Thanh Đường bất giác rút lại, khoảnh khắc đó, Tần Di đã "chộp" được cái bát.
"Ngươi bưng không nổi, để ta."
Thẩm Thanh Đường:...
Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Đường bị coi là yếu đến mức không cầm được bát, chỉ có thể nằm trong lòng Tần Di, chậm rãi được đút từng thìa thuốc.
Uống xong, đầu lưỡi Thẩm Thanh Đường đã có chút tê dại vì đắng.
Cũng may, nước thuốc trong bát không quá nhiều, trong vòng một nén nhang là có thể uống hết.
Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Thanh Đường đang muốn liếm môi để giảm bớt cảm giác đắng nghét tê dại, thì miệng được nhét vào một miếng đồ ngòn ngọt lành lạnh.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
Ngay sau khi nếm thử hương vị, cậu lại chép miệng một cái, ừm, đây là kẹo mơ the của Lưu Phương Trai.
Mát lạnh ngon miệng, lập tức làm dịu đi vị đắng trong miệng Thẩm Thanh Đường, khiến cậu vô thức cong cong khóe môi.
Sau đó Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Đôi mắt đối diện vẫn là màu đỏ đậm, lạnh lùng lãnh đạm, lộ ra một cỗ lạnh lùng đẩy người ra xa ngàn dặm, cũng không có chút nào dịu dàng.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường lại mơ hồ cảm nhận được một chút tính tình của Tần Di, lúc này cậu hơi nhướng mày, khẽ cười: "Cám ơn ngươi đã cho kẹo, kẹo rất ngọt."
Khóe môi Tần Di mấp máy, hình như hơi nhíu mày.
Một lúc sau, hắn lại không nói một lời nào đứng dậy, quay lưng đi lấy khay và bát dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Thanh Đường.
"Uống Thất Tâm Hải Đường xong sẽ buồn ngủ, nên ngủ sớm đi."
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, còn muốn nói gì đó, Tần Di đã biến mất ở trong phòng.
Không lâu sau, có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Chạy nhanh thật đó...
Thẩm Thanh Đường chậm rãi định thần lại trong cơn kinh ngạc, sau đó cậu mím môi, cụp mi và cười bất đắc dĩ.
Thôi bỏ đi, tương lai còn dài, không vội.
Ít nhất hiện tại, xem ra Tần Di còn chưa hắc hóa.
Ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, sau khi khôi phục lại chút sức lực, Thẩm Thanh Đường duỗi tay ra, bắt đầu từng chút một cởi dây buộc áo cưới.
Bộ hỉ phục này mặc dù rất tinh xảo và lộng lẫy, nhưng nó quá phức tạp, Thẩm Thanh Đường đã bị gò bó đến ngạt thở từ lâu.
Chỉ là Tần Di một mực ở đây, yêu cầu cởi đồ cũng ngại, đành phải cứ mặc nó.
• •
Thẩm Thanh Đường ở trong phòng cởi hết quần áo, lại không biết Tần Di vẫn chưa hoàn toàn rời đi.
Lúc này, Tần Di đang đứng dưới gốc liễu ngoài đình, mâm bát đặt trên bàn đá bên cạnh, ánh trăng trong như nước, lặng lẽ chiếu vào bóng dáng mảnh khảnh u ám của hắn, thấp thoáng sự cô đơn hiu quạnh.
Ánh mắt Tần Di chưa từng rời khỏi cửa phòng.
Mặc dù rõ ràng hắn đã tự mình đóng cửa.
Hắn đang suy nghĩ và nghi ngờ.
Hắn không hiểu suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường.
Theo những gì Mộ Phi đã nghe trước đó, nếu Thẩm Thanh Đường chỉ lợi dụng hắn để lấy Thất Tâm Hải Đường và Trúc Cơ đan, thì mục đích của Thẩm Thanh Đường đã đạt được rồi.
Tại sao em ấy vẫn đối xử với hắn dịu dàng như vậy, là thực sự cho rằng hắn là người tốt, nên mới có thể hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt biến dạng và thân phận tán tu hèn mọn của hắn ư?
Hắn không tin điều đó.
Hay nói cách khác, ngay cả một người bình thường cũng sẽ không tin điều đó.
Vậy thì tại sao?
Trong đôi mắt đỏ sậm của Tần Di, có một tia lạnh lùng thờ ơ yên lặng lắng đọng.
Ngay lúc cảm xúc trong mắt Tần Di càng lúc càng lạnh dần, giọng nói dịu dàng mang theo một chút ngượng ngùng và do dự của Thẩm Thanh Đường lặng lẽ từ trong phòng vang lên.
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh như vậy lại cực kỳ rõ ràng.
"Tần Di...!Ngươi còn ở đó không?"
Tần Di bình tĩnh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, cảm ứng một hồi cũng không cảm thấy có gì dị thường.
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì?"
"Ta...thắt lưng của ta bị thắt nút móc với hạt trân châu...Ngươi có thể tìm cho tôi một cây kéo không?" Giọng Thẩm Thanh Đường có chút do dự, hiển nhiên là cậu có chút xấu hổ vì hành vi của mình.
Tần Di hít sâu một hơi, xoay người đi tới.
• •
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng đóng kín bị kẽo kẹt mở ra, Tần Di đi vào.
Lúc đầu hắn hơi mất kiên nhẫn, cho rằng Thẩm Thanh Đường đang giở trò gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sự không hài lòng của hắn lặng lẽ biến mất, chuyển thành một cảm xúc kỳ lạ khác.
Lúc này, áo ngoài của Thẩm Thanh Đường đã cởi ra một nửa, bộ hỉ phục màu đỏ rực trải dài trên giường, để lộ chiếc áo lót trắng như tuyết và mềm mại bên dưới, cổ áo bị kéo tuột ra trong khúc, mơ hồ thấy xương quai xanh trắng nõn đơn bạc lộ ra.
Trong bối cảnh của một đống màu đỏ son phức tạp, màu trắng này trông càng bắt mắt hơn.
Thủ phạm là một viên trân châu đeo chỉ vàng trên thắt lưng, chỉ vàng vốn đã hơi thô, vướng vào mép thắt lưng bằng lụa khiến cả hai trở nên vướn víu, lộn xộn.
Thấy Tần Di đi vào, Thẩm Thanh Đường có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm thường ngày, nhỏ giọng nói: "Làm phiền ngươi rồi, thật xin lỗi."
Tần Di đi về phía trước mà không nói một lời, đôi mắt đỏ của hắn dường như có một ngọn lửa lập lòe.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường chỉ muốn lấy kéo cắt, nhưng nhìn thấy tia sáng trong mắt Tần Di, Thẩm Thanh Đường lập tức có chút cảnh giác, túm lấy vạt áo mình, lùi ra sau một chút.
Tần Di chú ý tới động tác của Thẩm Thanh Đường, ánh mắt tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ bước lên phía trước, giơ ngón tay nhẹ nhàng móc thắt lưng đang quấn quanh eo của Thẩm Thanh Đường, kéo ra——
Trong nháy mắt đầu ngón tay Tần Di bắn lên một ngọn lửa, xẹt một tiếng, thắt lưng lập tức bị đốt cháy.
Thẩm Thanh Đường chết lặng.
Lúc này Thẩm Thanh Đường mới ý thức được vừa rồi mình hiểu lầm Tần Di, sau khi khôi phục lại mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, ta—"
Cậu còn chưa nói xong, một luồng khí có chút hung hãn đột nhiên tiến đến chỗ Thẩm Thanh Đường.
Khi Thẩm Thanh Đường hoàn toàn bất ngờ, Tần Di đã đổ người tới, ghé sát vào tai cậu.
Thẩm Thanh Đường:!
Tần Di lặng lẽ cau mày, chóp mũi khẽ ngửi trên tóc Thẩm Thanh Đường, cuối cùng từ từ di chuyển xuống, đáp xuống cổ Thẩm Thanh Đường.
Hơi thở ấm áp lướt trên làn da mỏng manh của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường sững người.
Những ngón tay ẩn trong chiếc áo cưới đỏ rực nắm chặt lại rồi từ từ nới lỏng, từng chút một ấn xuống chiếc nhẫn trữ vật trên ngón áp út.
Tần Di nếu thật muốn đụng vào cậu, cậu nhất định phải tự bảo vệ mình.
Bại lộ cũng mặc kệ.
Nhưng lúc này, Tần Di không nhúc nhích, chỉ khẽ cau mày nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, khi Thẩm Thanh Đường gần như không thể nhịn được nữa, Tần Di thản nhiên nói: "Có phải trên người ngươi mang vật hộ thân nào đó không?"
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, lập tức ý thức được một chuyện.
Không thể nào, lúc trước cậu thật sự đoán đúng sao?
Thứ đó...!thực sự có vấn đề sao?
"Có thể cho ta nhìn một chút không?" Lúc này Tần Di mới rụt đầu lại, lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh sáng trong đôi mắt phượng hẹp dài màu đỏ của hắn bình tĩnh lãnh đạm.
Giọng điệu của hắn cực kỳ chắc chắn, như thể hắn đã xác nhận rằng trên người Thẩm Thanh Đường quả thật có thứ gì đó.
Thẩm Thanh Đường bắt gặp ánh mắt vô cảm của Tần Di, nghi vấn trong lòng dần dần biến mất, một lúc sau mới gật đầu, cụp mắt xuống, từ trong y phục chậm rãi lấy ra một chuỗi hạt châu Nam Hồng.
Hạt châu Nam Hồng vốn không tầm thường, hạt châu tròn trịa, trong suốt như máu, ở giữa chuỗi hạt treo một tấm thẻ gỗ đàn hương đỏ ngàn năm gần như tím đen, khắc hình Phật, kết cấu mảnh mai như nhung trên tấm thẻ gỗ cực kỳ mịn màng, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh vàng lấp lánh của bột vàng trên đó, thoạt nhìn là loại cao cấp.
"Đây là tấm thẻ gỗ hộ mệnh mà ông nội ta để lại, là vật tổ tiên của nhà họ Thẩm, đeo vào chỉ cần bỏ một nửa công sức là có thể thu được kết quả gấp đôi.
Người bình thường cũng có thể dưỡng thân, ngủ ngon." Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa cẩn thận chú ý biểu hiện của Tần Di.
Mà Tần Di bình tĩnh nhìn chằm chằm thẻ gỗ màu đỏ tím một hồi, sau đó đột nhiên đưa tay: "Giao cho ta."
Thẩm Thanh Đường:?
"Không phải ngươi."
Thẩm Thanh Đường:...
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng đặt tấm thẻ gỗ đỏ do hạt Nam Hồng xâu thành chuỗi vào lòng bàn tay Tần Di.
Sau khi Tần Di tiếp nhận tấm thẻ gỗ, Thẩm Thanh Đường không khỏi hỏi: "Thẻ gỗ này có vấn đề gì sao?"
Tần Di không trả lời, chỉ nắm tấm thẻ gỗ đỏ ở trong tay: "Ngày mai trả lại ngươi, ngươi đi ngủ sớm đi."
Như một cơn gió, Tần Di lần nữa rời đi.
Nhìn bóng lưng Tần Di rời đi, đôi mày thanh mảnh của Thẩm Thanh Đường cau lại mấy lần, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường mím môi suy nghĩ một chút, cũng không ngăn Tần Di lại, ngược lại nín thở chú ý động tĩnh bên ngoài.
Sau khi xác định Tần Di đã đi xa, Thẩm Thanh Đường nóng lòng muốn xác minh một chuyện, lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết ấn, bắt đầu thử sử dụng sức mạnh dược liệu của Thất Tâm Hải Đường để ngưng tụ chân khí hỗn loạn và mỏng manh trong không khí.
• •
Thẩm Thanh Đường đã có thể ngưng kết chân khí?
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đúng vậy, Thẩm Thanh Đường thực sự có thể, và cậu cũng giấu mọi người chuyện này.
Dù sao cậu vẫn không thể hoàn toàn vận dụng chân khí để tu luyện, chỉ có thể ngưng tụ vào trong cơ thể, miễn cưỡng khống chế chân khí mỏng manh kia.
Đây cũng là lý do cốt truyện trong nguyên tác đi đến chỗ này, nguyên chủ lẽ ra phải thổ huyết mà chết từ lâu, nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường vẫn miễn cưỡng sống sót.
Sau khi Thẩm Thanh Đường xuyên qua, để tái tạo sự sống cho cơ thể này, cậu đã dành một năm để đọc tất cả các cuốn sách trong nhà họ Thẩm, ngoài việc nghiên cứu dược điển, cậu còn nghiên cứu các phương pháp tu luyện khác nhau.
Cậu hy vọng một ngày nào đó có thể tìm được biện pháp đột phá.
Tuy nhiên, thể chất của nguyên chủ thực sự rất kém, Thẩm Thanh Đường sau khi học một năm chỉ có thể ngưng tụ chân khí vào cơ thể, không thể hoàn toàn tự do tu luyện, cho nên đến bây giờ, cậu mới chỉ có thể tiếp xúc với con đường tu luyện, chứ chưa thể bước trên con đường này.
Mà hiện tại, Tần Di đã lấy đi tấm thẻ gỗ đàn hương đỏ do Thẩm gia truyền lại...
Điều này khiến Thẩm Thanh Đường nhận ra một điều, chẳng lẽ tấm gỗ đó có vấn đề gì khiến cậu không thể tu luyện thành công?
Trước đó Thẩm Thanh Đường đã nghi ngờ tấm thẻ gỗ đàn hương đỏ này có gì đó không ổn, bởi vì khi đeo vào, cậu sẽ có một trạng thái hưng phấn kỳ lạ, mặc dù tinh thần của cậu tốt hơn bình thường, nhưng sự hưng phấn đó không tự nhiên, giống như cảm giác uống quá nhiều cà phê ở hiện đại.
Chỉ là sức khỏe của Thẩm Thanh Đường trước đây rất tệ, đeo tấm thẻ gỗ này thì không sao, chỉ cần không đeo, vài ngày sau sẽ bắt đầu hoa mắt, thậm chí nôn ra máu, cho nên cậu đành phải đeo nó vào một lần nữa.
Mặc dù có vẻ giống như uống thuốc độc để giải khát, nhưng Thẩm Thanh Đường thực sự không còn lựa chọn nào khác, cậu chỉ là một người hiện đại, chưa bao giờ tu luyện, nhiều thứ vẫn bị bó buộc trong sách vở, không thể thực hành được.
Hiện tại có thể thoát khỏi xiềng xích này, cậu đương nhiên phải thử một lần.
Sức mạnh của Thất Tâm Hải Đường cực kỳ êm dịu và nhẹ nhàng, chỉ trong nửa giờ qua, cơ thể yếu ớt của Thẩm Thanh Đường đã được hồi phục một ít.
Lúc này, tất cả linh lực còn lại đều chìm trong đan điền của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường cố gắng dùng chân lực mỏng manh của mình để luyện hóa linh lực còn lại của Thất Tâm Hải Đường.
Trước đây không phải Thẩm Thanh Đường chưa từng thử qua, cậu còn uống một ít đan dược bổ trợ hoàn toàn không có tác dụng phụ, thử luyện linh lực trong đó, nhưng mỗi lần luyện được nửa đường, cậu lại cảm thấy máu trong lồng ngực sôi trào, dấu hiệu của tẩu hỏa.
Cậu chỉ có thể từ bỏ.
Thẩm Thanh Đường mơ hồ đoán đó là tác dụng phụ của tấm thẻ gỗ, nhưng khi cậu tháo tấm thẻ ra, cậu thậm chí còn không thể ngưng tụ chân khí vào cơ thể, thật sự khiến người bất lực.
Nhưng lần này, Thẩm Thanh Đường bất ngờ phát hiện ra rằng cậu đã có thể luyện hóa một chút năng lượng thực sự của Thất Tâm Hải Đường để lại trong đan điền của mình.
Dù chỉ là một chút ít, nhưng cũng đủ khiến Thẩm Thanh Đường cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Điều này có nghĩa là một bước đột phá – cậu có thể tu luyện...
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Thanh Đường đập lỡ một nhịp, cậu không khỏi muốn tiếp tục, nhưng đúng lúc này, giọng nói của Tần Di xuyên qua cửa vang lên đột ngột, lãnh đạm.
"Ngươi ngủ chưa?"
Thẩm Thanh Đường đột nhiên bị kích động, máu trong lồng ngực dâng trào, chân khí gần như thụt lùi.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường mới hơi phục hồi, cậu che khóe môi ho khan hai tiếng, thay đổi giọng nói dịu dàng thường ngày, khàn giọng hỏi: "Chưa...!có chuyện gì sao?"
"Ngươi muốn tắm không?"
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt trong sáng hiện lên một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, nhưng ta sợ buổi tối tắm sẽ bị cảm lạnh, ngày mai hãy tắm."
Thẩm Thanh Đường mặc dù có thói quen sạch sẽ, nhưng cậu mới bắt đầu tu luyện, cậu không thể quan tâm đến những vấn đề khác, cậu chỉ nghĩ đến việc luyện thêm linh khí của Thất Tâm Hải Đường trong thời gian này, vì vậy liền từ chối không do dự.
Nhưng không nghĩ tới Tần Di trầm mặc một hồi, đẩy cửa đi vào.
Cạch một tiếng, Tần Di mặc đồ đen lại xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Đường.
Lông mày Thẩm Thanh Đường hơi nhíu lại, cậu kéo chăn sang một bên để che đi vẻ bất đắc dĩ của mình, ngẩng đầu nhìn Tần Di, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Đưa tay ngươi qua đây."
Hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường run lên, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia nghi hoặc..
Danh Sách Chương: