Nghe Cung Minh Trạch hỏi, Thẩm Thanh Đường vội cụp mắt xuống, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho thỏa đáng.
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời, Cung Minh Trạch đã lãnh đạm nói: “Ngươi đã là đồ đệ của Phất Vũ, nếu y say rượu, ngươi nên truyền tin cho chưởng môn của các ngươi, sai người đến đưa y về, chứ không phải để y một mình ở lại một nơi như thế này.
“
Thẩm Thanh Đường: …
Sau một hồi im lặng, Thẩm Thanh Đường vô cùng áy náy và điềm đạm nói: “Tiền bối dạy phải, vãn bối biết rồi, sau này sẽ không bao giờ cẩu thả như vậy nữa.”
Sau khi Thẩm Thanh Đường nói xong, Cung Minh Trạch không trả lời mà quay đầu đi, không nhìn cậu nữa, còn đi đến một bên lấy ra ngọc bài truyền tin của mình.
Hình như anh ta đang gọi cho ai đó.
Thẩm Thanh Đường đứng tại chỗ, hơi xấu hổ, nhất thời không biết có nên động hay không.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Thanh Đường đã lựa chọn bất động.
Có vẻ như ấn tượng đầu tiên của Cung Minh Trạch đối với cậu không tốt lắm, vì vậy tốt hơn hết là đừng làm những việc không cần thiết.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau khi Cung Minh Trạch báo tin, anh ta không có ý định nói chuyện với Thẩm Thanh Đường, cũng không đến gặp Cung Phất Vũ, mà chỉ đi đến cửa sổ và lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Gương mặt anh ta lạnh lùng, từ trong ra ngoài toát ra khí chất cao quý và lãnh ngạo, Thẩm Thanh Đường chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi cụp mắt xuống, không thèm nhìn nữa.
Thẩm Thanh Đường vẫn cảm thấy vấn đề này đầy nghi vấn – Cung Minh Trạch ngay cả loại cá mình ưa thích còn quý giá đến vậy, thì tại sao anh ta lại có thể thích những chiếc mặt nạ gỗ trông vừa xấu xí lại vừa vô vị như vậy?
Điều kỳ lạ nhất là hoa văn và hình dạng của mặt nạ gỗ hoàn toàn giống với mặt nạ của Tần Di.
Dù cho có là hàng bán ngoài đường thì cũng đâu thể giống hệt nhau như vậy chứ?
Thẩm Thanh Đường thật sự không hiểu nổi chuyện này, nhưng cậu cũng không thể hỏi Cung Minh Trạch, chỉ có thể đợi đến khi Tần Di đến đây rồi hỏi chàng ấy mới được.
Ngay khi Thẩm Thanh Đường đang nghĩ về chiếc mặt nạ gỗ, những người mà Cung Minh Trạch gọi đã đến.
Rõ ràng nhìn trang phục thì họ chỉ là những người hầu mà thôi, nhưng tu vi của những người này ít nhất cũng là Kim Đan, thậm chí còn có một người Nguyên Anh.
Thấy vậy, trong lòng Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, cậu không hiểu sao lại lo lắng Cung Phất Vũ có thể xảy ra chuyện, nên nhẹ giọng nói: “Tiền bối, ta cũng đi giúp một tay.”
Cung Minh Trạch không lên tiếng.
Thẩm Thanh Đường xem như anh ta đã đồng ý, liền bước qua.
Những người hầu vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để đỡ Cung Phất Vũ ngồi dậy.
Thẩm Thanh Đường dứt khoát giành trước một bước, đi lên từ từ đỡ lưng Cung Phất Vũ dậy.
Thấy vậy, những người hầu do Cung Minh Trạch gọi đến hai mặt nhìn nhau.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới cười nhẹ nói: “Làm phiền các vị tiền bối mở đường giúp ta, tửu lượng của sư tôn không được tốt, lỡ như lát nữa lại ầm ĩ lên, làm bẩn y phục của các vị tiền bối thì thật không phải, cứ để ta cõng y cho.”
Mấy người hầu giật mình, thấy Thẩm Thanh Đường kiên trì như vậy, Cung Minh Trạch cũng không nói gì, cũng không miễn cưỡng, bọn họ bèn đi trước mở đường.
Thẩm Thanh Đường cõng Cung Phất Vũ trên lưng lặng lẽ đi theo sau.
Trước khi đi, Thẩm Thanh Đường giả vờ như vô tình liếc nhìn phía sau, phát hiện Cung Minh Trạch vẫn đứng trước cửa sổ không đi theo, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Để đề phòng, Thẩm Thanh Đường đã truyền tin cho Thôi Vĩnh Tư trước khi rời đi.
Nếu những người này có ác ý, lát nữa sẽ có người tới giải cứu.
· ·
Nhưng lần này, Thẩm Thanh Đường đã nghĩ nhiều rồi.
Trên đường đi, mấy vị cao thủ này không nói lời nào, thành thành thật thật đưa Thẩm Thanh Đường và Cung Phất Vũ về đến nơi ở, giữa đường không hề có bất cứ hành vi gây rối nào.
Khi Thôi Vĩnh Tư đến, nhìn thấy những người đứng sau Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt ông ta có chút vi diệu.
Mà mấy vị cao thủ kia đối mặt với Thôi Vĩnh Tư, lúc này lại chắp tay một cách tự nhiên hào sảng nói: “Thôi sư huynh, đã lâu không gặp.”
Thôi Vĩnh Tư im lặng một lúc, sau đó chắp tay nói: “Các vị sư đệ, đã lâu không gặp – điện hạ không đến sao?”
Trong đó có vị cao thủ Nguyên Anh lên tiếng: “Hành tung của điện hạ chúng ta không thể suy đoán.”
Thôi Vĩnh Tư hơi cau mày: “Ta nhiều chuyện rồi.”
Vị cao thủ Nguyên Anh khẽ gật đầu: “Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta cũng không ở đây lâu, làm phiền Thôi sư huynh chăm sóc cho tiểu quận vương rồi.”
Thôi Vĩnh Tư: “Đó là chuyện phải làm.”
Mấy vị cao thủ rời đi.
Thôi Vĩnh Tư nhìn bóng lưng của những người đó, im lặng một lúc, không nói gì, lại đưa tay ra nhanh chóng đặt vài cấm chế xung quanh sân, xác nhận nơi này đã cách ly với thế giới bên ngoài mới lặng lẽ xoay người bước vào phòng của Cung Phất Vũ.
Lúc này Thẩm Thanh Đường vừa hầu hạ Cung Phất Vũ ngủ lại, thấy Thôi Vĩnh Tư đi vào, liền chuẩn bị hành lễ.
Thôi Vĩnh Tư đưa tay ra: “Không cần.”
Thẩm Thanh Đường nghe lời đứng dậy.
“Ngươi có gặp Thái Tử ở tửu lâu không?” Người vừa đi, Thôi Vĩnh Tư liền lập tức thay đổi xưng hô.
Thẩm Thanh Đường thành thật đáp: “Có ạ.”
Thôi Vĩnh Tư lộ ra vẻ mặt suy tư, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó quay đầu liếc nhìn Cung Phất Vũ vẫn đang ngủ trên giường, nói: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
Trái tim Thẩm Thanh Đường run lên, biết rằng mình có thể sắp tiếp cận một số bí mật vô cùng quan trọng, nên lập tức cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”
· ·
Trăng sáng treo cao, gió thổi mát rượi, thổi cho hồ nước gợn sóng lăn tăn.
Ánh sáng bạc lấp lánh thấp thoáng trên đàn cá cầu vồng màu vàng đỏ, trong rừng trúc ngoài sân có tiếng xào xạc khe khẽ khiến bầu không khí vô cùng mát mẻ và yên bình.
Lúc này, Thôi Vĩnh Tư đang đứng trên cầu chắp tay sau lưng, chiếc áo choàng rộng thùng thình bị gió thổi tung bay phất phới, Thẩm Thanh Đường đứng bên cạnh ông ta, lặng lẽ nhìn xuống đàn cá trong ao đang nhàn nhã vẫy đuôi.
Một lúc sau, Thôi Vĩnh Tư mới lên tiếng trong không gian tĩnh lặng.
“Thái Tử không làm gì sư tôn của ngươi chứ?”
Thẩm Thanh Đường đột nhiên nhướng mắt, sau đó lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Không có ạ, lúc đó ta vẫn luôn ở bên cạnh sư tôn.”
Thôi Vĩnh Tư thở phào nhẹ nhõm.
Cảm nhận được cảm xúc của Thôi Vĩnh Tư, Thẩm Thanh Đường luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong chuyện này, nhưng nếu Thôi Vĩnh Tư không nói thì cậu cũng không thể hỏi ra miệng.
Thôi Vĩnh Tư lần này lại im lặng một lúc rồi nói: “Vị Thái Tử này, hành động rất kỳ lạ, lại không hiểu nhân tình thế thái.
Sư tôn của ngươi và Lê trưởng lão ra nông nỗi như ngày hôm nay, phải kể đến công lao rất lớn của hắn.”
“Ngươi hiện tại là đồ đệ của Phất Vũ, tốt hơn hết nên tránh xa hắn một chút.”
Nghe những lời này của Thôi Vĩnh Tư, Thẩm Thanh Đường mơ hồ cảm thấy mình đã biết điều gì đó, nhưng cũng dường như không biết gì.
Nhưng sau khi Thôi Vĩnh Tư nói xong, ông ta cũng không nói thêm nữa, lúc này ông ta đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Thẩm Thanh Đường, nói: “Cuộc thi lần này, hãy giành lấy vinh quang cho sư tôn của ngươi.”
Thẩm Thanh Đường: “Vâng ạ.”
Thôi Vĩnh Tư gật đầu: “Ngươi là một đứa trẻ tốt, nhưng cũng không nên can dự quá nhiều vào chuyện giữa sư tôn ngươi và Lê trưởng lão, có biết không?”
Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao ạ?”
Thôi Vĩnh Tư không trả lời câu hỏi ngay lập tức, một lúc sau mới nói: “Người khôn giữ mình.”
Thẩm Thanh Đường im lặng.
Thôi Vĩnh Tư nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường liền biết Thẩm Thanh Đường đang nghĩ gì, lúc này mới nói: “Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy những tùy tùng đi theo Thái Tử phải không? Bọn họ đều là sư đệ của ta, đệ tử xuất thân từ Học viện Thiên Hoàn.”
“Học viện Thiên Hoàn là học viện đứng đầu trong tứ đại tông môn, hơn nữa nó thuộc sở hữu của Đế Đô Thiên Hoàn.
Những tinh anh xuất thân từ đó hoặc là đến tứ đại tông môn làm trưởng môn, hoặc là gia nhập hoàng thất với tư cách là thị vệ hoặc quan viên.
“
“Hoàng gia không muốn tiểu quận vương của mình tìm một kiếm tu nghèo hèn tiền đồ không rõ ràng, bọn họ có rất nhiều cách.”
“Có những thế lực, không phải ngươi muốn chống lại là có thể chống lại được.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, im lặng hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Cảm ơn trưởng môn chỉ bảo, Thanh Đường hiểu rồi.”
Thôi Vĩnh Tư lúc này mới gật đầu: “Ngươi biết là tốt, đừng kể cho sư tôn của ngươi chuyện tối nay.”
Thật lâu sau, Thẩm Thanh Đường mím môi: “Vâng ạ.”
Thôi Vĩnh Tư rời đi.
Thẩm Thanh Đường một mình đứng trên cầu bạch ngọc một hồi, đột nhiên cảm thấy gió thổi trong sân khiến lồng ngực cậu phát lạnh.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường ý thức được, Trúc Cơ thôi vẫn chưa đủ, con đường của cậu và Tần Di còn rất rất dài.
· ·
Ngày hôm sau, Cung Phất Vũ bởi vì say rượu mà khó chịu cả ngày, thế mà buổi tối còn muốn đến tửu lâu.
Thẩm Thanh Đường không thể ngăn cản y được, cuối cùng vẫn là Thôi Vĩnh Tư ra mặt gọi Cung Phất Vũ đến chỗ ông ta.
Thẩm Thanh Đường ở lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Cung Phất Vũ, cậu vẫn cảm thấy lòng đau âm ỉ.
Cậu biết Cung Phất Vũ đang đợi Lê Trường Phong đến, nếu Lê Trường Phong không đến, tâm tình của Cung Phất Vũ nhất định sẽ không tốt, lại muốn uống rượu.
Thẩm Thanh Đường trong lòng hiểu rõ.
Nhưng sau khi nghe những lời của Thôi Vĩnh Tư tối qua, Thẩm Thanh Đường đã mất hết tinh thần.
Thôi Vĩnh Tư là một Hóa Thần còn không có cách nào với loại chuyện này, thì cậu có thể làm gì?
Nghĩ đến đó, Thẩm Thanh Đường vô thức nhắm mắt lại, trong lòng có chút khó chịu.
Mà vào lúc này, tin nhắn của Tần Di rốt cục cũng truyền tới.
Hắn nói với Thẩm Thanh Đường rằng hắn đang ở trong một quán trọ nhỏ hẻo lánh ở thành Thủ Dương, bảo Thẩm Thanh Đường nếu rảnh thì có thể đến gặp hắn.
Lúc này nhìn thấy tin nhắn của Tần Di đối với Thẩm Thanh Đường mà nói không khác gì được uống một viên thuốc an thần.
Thẩm Thanh Đường không có thời gian để suy nghĩ nhiều, thay quần áo bình thường rồi lặng lẽ đi ra khỏi Thủ Dương Tông.
Bây giờ cậu thực sự rất muốn được gặp Tần Di càng sớm càng tốt.
Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Tần Di.
Quan trọng nhất là, sau mấy ngày bị dằn vặt qua lại, Thẩm Thanh Đường thực sự muốn được Tần Di ôm mình.
· ·
Thẩm Thanh Đường hôm nay vẫn mặc bộ quần áo màu trắng mà cậu yêu thích, tóc cậu buộc lỏng, một búi tóc dài đen như mực buông xõa xuống, khiến cậu trông thật giản dị và thanh nhã.
Lúc này phố xá lên đèn rực rỡ, thành Thủ Dương vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Thanh Đường hỏi người ta vị trí nhà trọ Tần Di ở, rồi bước nhanh về phía nhà trọ đó.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy rất nhiều gian hàng bán đồ chơi, cuối cùng nhịn không được mà mua một chiếc đèn tú cầu xinh đẹp, một xâu kẹo hồ lô và hai túi kẹo đường.
Hẹn hò mà, phải có bầu không khí mới được.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng, khi cậu hớn hở tìm đến nhà trọ của Tần Di với cây đèn tú cầu, kẹo hồ lồ và hai túi kẹo đường, cậu lại nhìn thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc ở trước cửa nhà trọ.
Vẫn đeo chiếc mặt nạ xấu xí đó.
Thẩm Thanh Đường: …
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sau đó theo bản năng quay người muốn rời đi, không ngờ nam tử áo trắng lại đi về phía cậu.
Thẩm Thanh Đường: ?
Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp lùi lại, một bàn tay ấm áp có chút chai sần đã nắm lấy lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng lấy đi hai túi kẹo và kẹo hồ lô trong lòng cậu.
“Sao em mua nhiều thế? Ăn có hết không?”
Là Tần Di?!
Sự không hài lòng ban đầu của Thẩm Thanh Đường lập tức quét sạch, cậu bất giác mỉm cười.
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường vừa rồi đột nhiên muốn bỏ chạy, sau đó lại bật cười, không khỏi nói: “Hôm nay em sao vậy? Lúc thì ghét bỏ ta, lúc thì cười khúc khích.
“
Thẩm Thanh Đường mím môi, sau khi định thần lại, cậu cũng không kích động, chỉ ôm cánh tay Tần Di một cách trìu mến, nhẹ nhàng nói: “Vào trong nói chuyện đi.”
Tần Di nhẹ cười: “Được.”
Lúm đồng tiền trên khuôn mặt trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường càng sâu hơn.
Cứ thế, hai bóng dáng thon dài màu trắng dựa sát vào nhau, thân mật bước vào quán trọ.
Nhưng hai người đều không chú ý tới, xa xa trên đỉnh tòa tháp, có một đôi mắt lạnh lùng đang yên lặng quan sát bên này.
Trên đỉnh tháp cao, vạt áo trắng bị gió thổi tung lên, tung bay phấp phới.
Chiếc mặt nạ gỗ xấu xí che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra quai hàm trắng trẻo anh tuấn, nhìn không ra biểu cảm của anh ta.
------oOo------
Danh Sách Chương: