Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở cửa ra trong nháy mắt, Tô Song Song nhìn về hai chiếc giường kê sát bên nhau ở trong phòng. Tô Song Song lại ngẩn người.

Một giây sau, cô duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, dùng sức vỗ vỗ vào mặt của mình, phát ra mấy tiếng “Bành bạch!” giòn giã.

Ngay sau đó cô mím môi tay giơ lên làm một tư thế cố gắng lên. Tuy trong lòng Tô Song Song cảm thấy không thoải mái, nhưng mà cô cũng muốn mọi chuyện được rõ ràng. Cô không thể tiếp tục có quan hệ không rõ ràng với Tần Mặc như vậy được.

Tuy rằng Tần Mặc đã cầu hôn với cô, nhưng mà... Lẽ nào sự thực lại giống như Tần Dật Hiên đã nói sao. Anh chỉ vì muốn giành được gia sản, mà lại trở mặt một lần nữa sao?

Tô Song Song lấy lại tinh thần, lại thở dài một hơi nặng nề. Ngay sau đó cô hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đã làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Cô vỗ vỗ gương mặt đến đau nhức, ánh mắt nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, nhìn thấy còn có không đến một giờ, cô sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng vội vàng đi sửa sang lại bản thân.

Đến khi Tô Song Song trở lên lại, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn lên xe của Tần Dật Hiên, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không thể nhận ra vẻ mặt ủ rũ của cô lúc trước nữa.

Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song ra vẻ vui vẻ, anh cũng không muốn vạch trần Tô Song Song, trù tính sẽ cùng Tô Song Song tiếp tục diễn trò.

“Giữa trưa anh đưa em đi ăn trưa được không, nếu như ở công ty có điều gì chưa quen, nhất định em phải nói với anh đấy.”

Tần Dật Hiên nhìn lướt qua đôi gò má đỏ bừng trên gương mặt của Tô Song Song. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Tuy trong lòng vẫn có chút nghi hoặc nhưng anh vẫn không hỏi han gì cả, ngược lại còn chuyển đề tài nói chuyện.

Tần Dật Hiên cũng đã quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ chủ động nhắc tới Tần Mặc ở trước mặt Tô Song Song nữa. Hơn nữa bất kể thế nào cũng sẽ không để cho Tô Song Song có cơ hội tiếp xúc với Tần Mặc.

“Hả? À!” Tô Song Song nhìn như đã có tinh thần rồi, nhưng kì thực linh hồn của cô đã sớm đi du lịch trong vũ trụ rồi, tuyệt đối không hề nghe thấy Tần Dật Hiên đã nói những gì đó.

Tần Dật Hiên cũng không để ý, anh tin tưởng mình đã làm cho Tô Song Song rời xa khỏi Tần Mặc, một ngày nào đó sẽ có thể trừ bỏ được hình ảnh của Tần Mặc ở trong lòng Tô Song Song.

Đến gần công ty, Tần Dật Hiên liền cho xe dừng lại sát bên lề một con đường kín đáo.

Tô Song Song liếc nhìn Tần Dật Hiên vẻ cảm kích, vừa cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ trên tay của mình, còn mười phút.

Cô cũng không khách khí với người anh của mình, chun cái mũi lại cười cười nhìn rất đáng yêu, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn xách chiếc túi của mình rồi chạy về hướng công ty.

Tô Song Song chỉ là một trợ lý nhỏ, ngay từ đầu cái công việc trợ lý này của cô thực sự là một điều châm biếm đối với công việc trợ lý, nhưng mà cô lại là một người mới.

Phòng làm việc toàn là những người cũ, vừa thấy Tô Song Song dễ nói chuyện, lập tức giao lại tất cả mọi công việc vặt vãnh để cho Tô Song Song làm.

Được cái Tô Song Song trời sinh ra làm người tốt tính, tuy trong lòng rất tiếc nuối không thể đứng đầu trong bức tranh châm biếm kia, nhưng cái cảm giác được mọi người cần đến cũng là một cảm xúc không tồi.

Tô Song Song đứng ở bên ngoài cửa thang máy, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn trong tay đang xách ba ly cà phê hai ly trà sữa, dưới cánh tay phải còn kẹp lấy hai hộp bánh bích quy.

Cô hơi thở phì phò, muốn đưa tay lên để quệt lớp mồ hôi lạnh trên trán, nhưng cả hai cánh tay đều đang bận, cánh tay cũng không thể nhấc lên dù chỉ một chút, đành chỉ có thể hơi ngửa đầu lên, không muốn để cho mồ hôi bị chảy xuống nhanh như vậy.

“Đinh!” một tiếng, thang máy đến nơi, Tô Song Song nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy phải cảm ơn thang máy đã tới kịp thời như lúc này.

Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, trong nháy mắt, Tô Song Song cúi đầu vừa muốn lách người đi vào, không ngờ từ phía đằng sau cô có một người bước nhanh tới, trực tiếp vỗ luôn một cái vào trên vai của cô.

Một cái vỗ này hết sức giòn giã, Tô Song Song cảm giác bả vai của mình đã trở nên tê rần, tay phải giật nảy lên một cái, hai ly cà phê đang xách ở trên tay phải cũng giật nảy lên theo, sau đó rơi xuống trên mặt đất, hy sinh rất vẻ vang.

Tô Song Song nhìn xoáy vào ly cà phê chỉ nằm ở trên mặt đất còn lại một chút, trong người cảm thấy cũng không được tốt lắm. Lúc này tay phải của cô đã trống không, nhưng mà cô cũng không có tâm trạng nào giơ lên lau lớp mồ hôi trên trán nữa rồi.

Trong lòng cô vô cùng tức giận, quay mạnh đầu nhìn lại xem rốt cuộc là ai, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạch Tiêu với vẻ mặt đang cười cợt có chút vô sỉ, liền ngây ngẩn cả người.

Một tay Bạch Tiêu đang thò tay vào trong túi quần của mình, còn tay kia điệu bộ nhẹ nhàng đặt lên trên vai phải của Tô Song Song.

Mặt mày anh ta như thể được ánh mặt trời mặt chiếu sáng, nhưng ý cười trong mắt lại lộ ra chút vui vẻ xấu xa: “Ồ, Nhị Manh Hóa (*) đi làm đấy à!”

(*) Nhị Manh Hóa: Người chạy hàng (ý nói người chuyên bị mọi người sai vặt đi mua đồ)

“...” Tô Song Song vừa nghe thấy cái biệt hiệu “Nhị Manh Hóa” này, trong người lập tức cảm thấy không có gì tốt đẹp rồi.

Cô hít vào một hơi thật sâu, trong lòng lại tự thầm nhắc nhở bản thân một lần một lần nữa không cần thiết phải chấp nhặt với loại người này.

Nhưng vẻ mặt Bạch Tiêu vẫn giữ nụ cười như càng ngày càng muốn được ăn đòn kia. Anh cúi đầu thoáng nhìn qua mặt đất lênh láng cà phê, hay lắm, sau đó ngước cái nhìn đầy vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa chết người, nói một câu: Ồ, đổ mất rồi, làm sao bây giờ?”

“...” Tô Song Song không nói gì, nhưng cô đã sắp biến thành ngọn lửa nhỏ bùng cháy lên rồi, cô hơi hé mắt, muốn dùng ánh mắt mà giết chết đối phương.

Đáng tiếc Bạch Tiêu thường ngày luôn cùng Tần Mặc chung một chỗ, một chút lửa giận nho nhỏ này của Tô Song Song không thể nào so sánh được với uy thế không giận mà sợ của Tần Mặc được, thật sự đã không đủ để làm cho anh phải sợ hãi.

Tô Song Song quét một lượt lên thân hình mặc tây trang của Bạch Tiêu, lại nhớ tới thân phận xấu hổ của mình hiện tại với Tần Mặc, đành cúi đầu, giả bộ như không biết.

“Tần Mặc thế nào?” Rõ ràng Bạch Tiêu vẫn dự định không chịu buông tha cho Tô Song Song, anh lôi kéo cánh tay phải của cô, nửa đỡ, nửa kéo, lôi tuột cô vào trong thang máy.

Anh kéo Tô Song Song vào trong thang máy, sau đó trực tiếp dùng ánh mắt đầy ẩn ý chiếu vào những người đang đứng chung trong thang máy với bọn họ, dọa mọi người sợ chạy.

Tô Song Song ngửa đầu nhìn Bạch Tiêu, thấy anh có uy thế không giận mà sợ giống hệt như Tần Mặc, trong lòng lặng lẽ ai oán, quả thật cô không thể có khí phách ngang ngược như vua của mấy người bọn họ được.

Cửa thang máy vừa khép lại, Tô Song Song dứt khoát lùi lại về bên cạnh mấy bước, kéo dài khoảng cách với Bạch Tiêu xa hơn.

Khi vào trong thang máy rồi, Bạch Tiêu cũng không lôi kéo Tô Song Song nữa, anh vươn tay ra kiểu rất xin lỗi rồi nhấn vào một cái nút xuống tầng dưới cùng, sau đó lại hơi nheo mắt nhìn vào Tô Song Song cười cười, vẫn giữ cái bộ dạng rất xin lỗi.

Tô Song Song nhìn vào một hàng cúc áo sáng lóng lánh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền nhăn nhíu lại.

Cô nhìn Bạch Tiêu vẻ không hiểu, thật sự là cô cũng không hiểu vì sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây, sau đó như một cơn lốc, đưa tay lôi kéo cô vào trong thang máy như vậy?

“Chuyện này... Bạch tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tô Song Song che chở một ly cà phê một ly trà sữa còn sống sót, kẹp lấy hai hộp bánh bích quy nhìn Bạch Tiêu, bộ dạng đề phòng này thật giống như anh đang muốn cướp đi trà sữa lẫn bánh bích quy của cô vậy.

Cô cũng không cho rằng Bạch Tiêu đặc biệt tới chỗ này là vì muốn hỏi cô về chuyện của Tần Mặc. Bởi vì dựa theo thân phận và địa vị của Bạch Tiêu, muốn biết tình hình hiện tại của Tần Mặc, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Bạch Tiêu lười biếng tựa vào vách của thang máy không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Tô Song Song một cái thật sâu.

Quan sát Tô Song Song, Bạch Tiêu nhíu mày, anh có cảm giác, cảm thấy nhiệm vụ hôm nay của mình có chút khó khăn, nhưng thời cơ này thật sự là rất khó tìm.

Lông mày của anh lại càng nhíu lại sâu hơn. Lúc này thang máy đi đến lầu hai, theo thói quen Tô Song Song đã định đi ra ngoài.

Ai biết được Bạch Tiêu đang tựa ở tường thang máy đột nhiên đứng thẳng dậy, kéo Tô Song Song lại, lôi cô trở lại vào trong thang máy.

Chỉ trong chớp nhoáng, cửa thang máy lại khép lại, trong thang máy vừa vặn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mà lúc này đây đột nhiên Bạch Tiêu lại bắt nạt người trước mặt mình. Một tay anh lôi kéo Tô Song Song, tay phải giam cầm cô ở giữa người mình và vách tường trong thang máy, tay kia lười biếng khoác lên trên vai trái của cô.

“Tôi nói này, Nhị Manh Hóa, sao em lớn lên lại càng khó nhìn như vậy, dáng người em, nhìn cũng tạm được, tính cách của em, thì càng không cần phải nói nữa, đúng là đầu sai của mọi người... “

Bạch Tiêu còn đang lải nhải kể lể những khuyết điểm của Tô Song Song, trên trán của Tô Song Song các vệt đen xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Cô há to miệng muốn phản bác, nhưng lại trở nên bi thương vì chợt phát hiện ra, những điều mà anh đang nói kia, tuy rằng cô nghe mà không chút thích thú, nhưng lại làm cho cô kinh hoàng vì tất cả đều là sự thật!

Tô Song Song trong lòng không vui, cô đẩy Bạch Tiêu ra, mà Bạch Tiêu tựa như cũng không cảm thấy khó chịu với bộ dáng của cô.

Cô đẩy anh, anh liền thuận thế lui về phía sau mấy bước, lại lười biếng tựa vào vách tường thang máy.

Tô Song Song nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu ở đối diện vẻ rất đề phòng, cô thật sự không rõ cái người này tới đây để làm gì vậy, chẳng lẽ chỉ là để quở trách những khuyết điểm của cô?

“Bạch tiên sinh, ngài tới chỗ này làm gì vậy?” Nhưng Tô Song Song đã phản ứng lại quá chậm trễ rồi. Lúc này cô mới phát giác ra có điều gì đó không đúng lắm.

Nơi này là công ty của Tần Dật Hiên, mà quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên vẫn luôn luôn bất hòa, nếu nói mới nảy sinh ra người thân thiết nhất của Tần Mặc, thì chắc chắn có đánh chết cũng không đến lượt cái người Bạch Tiêu kia!

Bạch Tiêu chỉ khẽ cười, vẫn giữ bộ dạng không sao cả, anh quay đầu thoáng nhìn qua số tầng thang máy, tùy tiện trả lời: “Đến thương thảo chuyện làm ăn thôi mà.”

Nói xong Bạch Tiêu quay đầu nhìn lại Tô Song Song, trong cặp mắt kia thoáng hiện ra ý cười trào phúng: “Hiện tại tôi là người chống đỡ cho nhà họ Tần.”

“?” Tô Song Song không hiểu Bạch Tiêu nói những lời này là có ý tứ gì.

Ngay sau đó Bạch Tiêu còn nói thêm: “Không phải là Tần Mặc nữa rồi!”

Khi Bạch Tiêu nói những lời này, Tô Song Song có thể cảm nhận thấy rất rõ ràng trên gương mặt của Bạch Tiêu kia lộ ra một vẻ hăng hái.

Tô Song Song kẹp thật chặt cái hộp bánh bích quy ở dưới cánh tay. Không biết vì sao có một dự cảm không tốt cứ xông lên đầu, nhưng cô lại không có cách nào khống chế nổi.

Cô mím miệng thật chặt, trong nội tâm suy nghĩ có nên hỏi chút gì đó hay không, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, thang máy đã ngừng lại.

Bạch Tiêu liếc nhìn Tô Song Song đầy vẻ ẩn ý sâu xa, trong mắt vẫn là loại biểu cảm kia... Làm cho Tô Song Song chuyển từ nghi ngờ sang kinh hãi.

Cô xoay tròn con mắt, thoáng nhìn sang Bạch Tiêu đi ra ở tầng trệt, ngẫm nghĩ, đợi khi thang máy lên tới tầng một ngừng lại, cô chạy ra khỏi thang máy.

Tô Song Song lặng lẽ theo thang lầu xuống dưới, vừa vặn trông thấy Bạch Tiêu xoay người đi đến một cái góc nhỏ.

Tô Song Song hít sâu một hơi, đặt cà phê trà sữa cộng thêm hộp bánh bích quy lên trên kệ, nói qua vài lời đơn giản rồi nhón chân, cố gắng làm cho mình đầy vẻ tự nhiên, cẩn thận dè dặt đuổi theo Bạch Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK