Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: sammie

Âu Dương Cẩm dừng lại, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng bối rối, sau đó gã nhắm mắt lại, bộ dáng như vô cùng đau khổ.

Tần Cầm ngồi ở ghế trong xe, bị Âu Dương Cẩm đè nặng nên kịch liệt thở dốc hai cái, vừa muốn đẩy cái người đang không biết bị làm sao kia ra, đột nhiên Âu Dương Cẩm vốn đang đè trên người cô với vẻ mặt thống khổ chậm rãi mở mắt.

Tần Cầm cau mày nhìn gã, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt gã, cô liền mắng một câu, ngay sau đó dường như không khí giữa hai người dừng lại một chút.

Trong giây tiếp theo, người đàn ông đang nằm trên người cô bối rối cử động cơ thể, vì quá đột ngột nên đụng mạnh vào trần xe, gã đau đến nhíu mày, nhưng vẫn không quên xoay người xuống xe.

Gã ngã nhào xuống xe, gương mặt dịu dàng đầy vẻ bối rối đứng bên cạnh xe, nhìn bên trong Tần Cầm đang sửa sang lại quần áo.

Cô chỉnh quần áo xong, bước xuống dựa vào bên xe, khẽ thở hổn hển, sau đó châm một điếu thuốc, nhìn người đàn ông trước mặt đang cố giả vờ bình tĩnh, đột nhiên cô cười, nheo mày hỏi: “Âu Dương Minh?”

Âu Dương Minh nghe thấy Tần Cầm gọi mình, vội vàng ngẩng đầu, gương mặt dịu dàng hiện lên một chút áy náy, anh há miệng thở dốc, dường như không nghĩ đến việc tìm từ nào đó để giải thích cho mọi việc vừa xảy ra lúc nãy.

Quả thật đầu óc anh đang trống rỗng, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, làm sao anh có thể dây dưa một chỗ với chị của Tần Mặc?

“Được rồi, anh đừng suy nghĩ nữa, vừa lúc nãy là tôi cùng anh chỉ là lau súng cướp cò thôi, đơn giản như vậy, đi thôi, có nhiều việc cần nói với anh, nhân tiện uống gì đó.”

Tần Cầm cảm thấy bây giờ cần phải nói cho Âu Dương Minh về việc anh bị tâm thần phân liệt, nếu không không biết sau này sẽ gây phiền toái gì cho cô và Tần Mặc nữa.

Âu Dương Minh lặng đi một chút, theo sau Tần Cầm lên xe, bởi vì bây giờ anh cũng có vài việc muốn nói rõ ràng, anh cảm giác, cảm giác mình đã quên chuyện quan trọng nào đó.

Sau khi Tô Song Song quay cuồng kêu rên trên giường, cô mạnh mẽ ngồi dậy, lập tức nghĩ đến tìm việc làm, không thể sa sút như vậy được.

Cô dùng sức lắc đầu, nhưng không khống chế được độ mạnh yếu nên lập tức khiến mình bị hoa mắt choáng váng, cô kêu lên một tiếng, lại ngã xuống giường.

Cũng may ngày hôm sau, Tô Song Song có vẻ bình thường hơn, ăn cơm như thường lệ, vẽ tranh bình thường, dường như bởi vì không muốn để bản thân rảnh rỗi, cô vô cùng chăm chỉ, chưa đến cuối tuần bản thảo đã được đưa đi.

Lúc Tô Mộ nhận được bản thảo, vội vàng mở điện thoại, không thể tin được liền gào lên như sói, phần lớn là khen ngợi Tô Song Song vừa qua đã chịu khó.

Nhưng cuối cùng, Tô Mộ dừng lại, hai người đều im lặng, từ trước tới giờ chưa từng trải qua chuyện này, vào lúc bấy giờ, thật sự Tô Mộ không biết phải an ủi Tô Song Song như thế nào.

“Tô Tô, cô sao vậy, chẳng lẽ bị người ta bỏ rơi?” Tuy rằng Tô Song Song phản ứng chậm, nhưng cho cô thời gian dài như vậy, cô cũng hiểu mọi chuyện, Tô Mộ đang lo lắng cô sẽ khó chịu đây mà.

Tô Mộ vừa nghe, có chút bực mình, cô than thở một câu, suy nghĩ, trong lòng cảm thấy Tô Song Song bình tĩnh như vậy thật là không bình thường mà, hơn nữa cô mạnh mẽ nghĩ đến dường như mình còn có một nhiệm vụ quan trọng!

Tô Mộ mặc kệ không đáp lại lời trêu chọc của Tô Song Song, vội vàng nói thêm một câu: “Mấy ngày nay buổi tối tôi sẽ ăn cơm cùng cô, cô cũng không cần phải nấu, tôi sẽ mang đến.”

Tô Song Song không nghĩ tới một người luôn tính toán che đậy như Tô Mộ mà lại chủ động đem cơm cho mình. Cô lập tức cảm thấy ông trời đối với mình cũng không tệ, vội nói: “Việc đó… mang theo một chút ức vịt a, thèm chết mất!”

“Cái đó không được! Cô không thể ăn cay!” Dường như Tô Mộ không hề nghĩ ngợi liền từ chối lời đệ nghị của Tô Song Song.

Tô Song Song liền ủ rũ, miệng mếu máo, đáng thương nói: “Cô biết tôi chưa không ăn cay mà, nên không sợ! Tô Tô tốt bụng, mang cho tôi một ít đi, miệng tôi nhạt nhẽo như miệng chim đây này!”

“Vậy để miệng chim của cô cho tôi hai quả trứng đi, tôi sẽ tráng trứng cho cô!” Tô Mộ nhớ tới lời trêu chọc lúc nãy của Tô Song Song, lập tức phản kích lại một câu.

“…” Tô Song Song thoáng chốc không nói gì, lẩm bẩm một tiếng, quơ quơ chân tay hơi đau mỏi của mình, chưa từ bỏ ý định nói: “Chân của tôi đã tốt lên nhiều rồi, xem ra hai ngày nữa sẽ bình thường! Tô Tô, nếu cô không mang tới cho tôi, tôi sẽ tuyệt thực!”

“Được rồi được rồi! Cho cô hai cái, vậy đi!” Thực sự Tô Mộ không lay chuyển được Tô Song Song, cô biết nha đầu kia nói được làm được, có thể sẽ vì hai miếng ức vịt mà cãi nhau với cô rồi tuyệt thực.

Tô Song Song vừa nghe liền vui vẻ, ra sức hôn Tô Mộ qua điện thoại.

Chẳng qua lúc cắt điện thoại, ý cười trên miệng cô bỗng nhiên biến mất không thấy, Tứ Gia đang phơi nắng trên ban công, nằm ngủ.

Tô Song Song chỉ cảm thấy vào lúc này, căn phòng im lặng có chút kinh khủng, cô theo bản năng mở nhạc, lúc tiếng nhạc ầm ĩ nổ ra, không biết vì sao, bình thường ca khúc này rất hay, giờ phút này càng làm cô cảm thấy cô đơn.

Tô Song Song mếu máo, mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhưng không biết làm gì, cô nhắm mắt lại, dựa vào phía sau, một lần lại một lần nói thầm trong tư tưởng: Không có gì cùng lắm thì… Không có gì cùng lắm thì…

Nhưng dường như mỗi lần như vậy càng thêm nhắc nhở cô cùng Tần Mặc đã không có mối liên hệ nào nữa rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK