“A!” Ông cụ Tần thét một tiếng kinh hãi, âm cuối còn chưa kết thúc, chỉ nghe lầu dưới vang lên một tiếng “Rầm!”, ngay sau đó Cô Tô Na đứng trên lầu thét lên một tiếng, “Có ai không! Ông nội tự sát!”
Cô Tô Na vừa gào vừa dời đến bên cạnh ban công, trên mặt đất đá cẩm thạch lầu dưới, thân thể ông cụ Tần vặn vẹo, máu trên đầu không ngừng chảy ra ngoài.
Tiếp theo mắt Cô Tô Na liền đối diện với cặp mắt trợn trừng của ông cụ Tần, cô bị sợ đến vội lui về phía sau một bước, trái tim nhanh chóng nhảy dựng lên, tốc độ kia quả thật nhanh mạnh đến muốn nhảy ra khỏi ngực mình.
Theo tiếng gào này của Cô Tô Na, tất cả người làm vốn ở phòng ăn ăn cơm và quét dọn trong phòng khách đều chạy ra, quản gia là người đầu tiên lao ra từ cửa.
Khi ông nhìn thấy ông cụ Tần nằm trên đất đầu đầy máu không nhúc nhích thì ông một hơi không đi lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Quản gia ngất đi, cả nhà cũ họ Tần lập tức như rắn mất đầu, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết làm gì, một người trong đó hơi lớn tuổi chút, chợt đứng lên. dinendian.lơqid]on
Ông vừa định nói chuyện, Cô Tô Na từ trên lầu vội vã xuống, trực tiếp cắt đứt ông ta, khẽ quát một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh gọi xe cứu thương! Điện thoại di động đâu? Điện thoại di động!”
Cô Tô Na vừa chạm vào điện thoại di động, lập tức gọi sang cho Tần Mặc, chỉ có điều bên kia không có ai nhận, Cô Tô Na hơi híp mắt, lại đổi thành gọi cho Tô Song Song.
Lúc này nơi tổ chức hôn lễ đã tiến hành những bước cử hành nghi thức, bên Tô Song Song không có người thân lớn tuổi, mà bên Tần Mặc thì ông cụ Tần không tới, trách nhiệm nặng nề dắt Tô Song Song giao cho Tần Mặc liền rơi vào trên người Bạch Tiêu.
Tần Mặc làm một hôn lễ cực lớn, khách mời bên ngoài không nói, chỉ riêng truyền thông đếm không hết, Tô Song Song đứng ở trong phòng cũng có thể nghe được tiếng flash liên tục.
Tô Song Song kích động đến cả người phát run, vẫn nuốt nước miếng hóa giải khẩn trương, tay của cô vừa mới đặt lên tay Bạch Tiêu, Bạch Tiêu lập tức cười nhạo: “Nhị manh hóa, em sợ hay không! Kết hôn, cũng không phải để em sinh con, em sợ cái gì.”
“…” Sau khi bị Bạch Tiêu vô tình cười nhạo, trong nháy mắt tâm tình kích động của Tô Song Song chuyển thành giận dữ, cô phồng mặt bánh bao lên nhìn chằm chằm Bạch Tiêu, phản bác, “Ai cần anh lo.”
Bạch Tiêu vẫn không da không mặt mà cười cười, mắt Tô Song Song chuyển một cái, ánh mắt liền quét đến Đông Phương Nhã ngồi trước mặt, cười một tiếng xấu xa hừ hừ nói: “Đông Phương Nhã đã tới, anh phải biểu hiện cho tốt, em có thể suy nghĩ ném hoa cô dâu cho cô ấy, cho anh một cơ hội.”
Đông Phương Nhã quả thật là xương sườn mềm của Bạch Tiêu, nhắc tới cô ấy, Bạch Tiêu vốn cười ti tiện trong nháy mắt yên lặng, anh đặt mông ngồi trên ghế, vắt chân, tầm mắt như có như không nhìn xuyên qua cửa, nhỏ giọng cảm khái, “Anh và cô ấy không có khả năng.”
“Có gì không có khả năng?” Mặc dù Tô Song Song đả kích Bạch Tiêu, thật sự không thích nhìn dáng vẻ mặt mày ủ dột này của anh, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, khích lệ anh nói, “Còn có người phụ nữ mà Bạch Tiêu Bạch công tử anh không giải quyết được sao?”
Trong lòng Bạch Tiêu bị Tô Song Song chọc vui, chỉ có điều trên mặt vẫn tỏ vẻ buồn rầu, ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn Tô Song Song, nhìn khiến Tô Song Song đau lòng một trận, nghĩ thầm có phải mình thật sự quá đáng không. diee ndda fnleeq uysd doon
Cô đang định mở miệng an ủi Bạch Tiêu đôi câu, liền nghe Bạch Tiêu tính xấu không đổi nói: “Có! Em chính là người anh không giải quyết được!”
“…” Tô Song Song lập tức im lặng, tay đặt trên bả vai Bạch Tiêu nhéo một cái, đau đến Bạch Tiêu kêu gào, vội vàng xin tha, “Được rồi! Được rồi! Bà cô của tôi! Lát nữa người bên ngoài còn tưởng hai ta ở trong này đánh nhau!”
“Ah, Bạch Tiêu, điện thoại của anh reo kìa.” Tô Song Song vừa định thu tay lại, đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động của Bạch Tiêu đặt trên bàn chấn động, đẩy anh một cái.
Hôn lễ tiến hành còn một khoảng thời gian, Bạch Tiêu xoay người lại cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn là điện thoại nhà cũ họ Tần, mắt sáng lên, còn tưởng rằng ông cụ Tần mất mặt mũi, gọi điện thoại tìm anh muốn tới đây.
Anh vội vàng nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, bên đầu điện thoại bên kia đã thét lên một tiếng: “Anh họ, ông nội nhảy lầu tự sát! Tất cả trên đất đều là máu!”
Bạch Tiêu đầu tiên sững sờ, ngay sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, đã nhìn thấy Tô Song Song cũng gương mặt trợn mắt hốc mồm nhìn mình, lúc này anh mới phát hiện ra trong phòng yên tĩnh, một tiếng này tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, tất cả sững sờ.
Bạch Tiêu liều mạng để cho mình tỉnh táo lại, giọng run rẩy hỏi một câu: "Thật?" Tô Song Song cũng ngừng thở nhìn về phía Bạch Tiêu, chờ đợi trong điện thoại đáp lại.
"Thật! Anh nghe âm thanh của xe cứu thương, ông nội… Bác sỹ nói ông nội đã… Đã đi rồi!" Cô Tô Na nói đến chỗ này oa một tiếng khóc lớn.
Mà những người giúp việc xung quanh cô cũng bị lây theo, cùng nhau khóc thút thít, âm thanh trong điện thoại cực kỳ huyên náo, lại không che giấu được âm thanh của xe cứu thương.
Tay Bạch Tiêu run lên một cái, điện thoại không cầm được, rơi trên mặt đất “Cạch” Một tiếng, vỡ. Lúc này phía ngoài người điều khiển chương trình mang theo giọng nói vui mừng: “Bây giờ cho mời cô dâu!”
Bên ngoài lập tức vang lên khúc quân hành hôn lễ, ngay sau đó tiếng vỗ tay hoan nghênh như sấm, tiếng vỗ tay suýt nữa lấn át tiếng nhạc. Tô Song Song chợt hồi hồn, cô không nói hai lời, một tay kéo vạt sau áo cưới nắm trong tay, cất bước chạy ra ngoài.
Tô Song Song vừa xuất hiện, toàn trường trong nháy mắt vang lên tiếng hút khí, Tô Song Song cứ nâng váy một đường chạy như bay, hành động bất nhã, nhưng không che đậy được vẻ đẹp của cô.
Tần Mặc đứng cách đó không xa nhìn Tô Song Song, thoáng qua trong mắt vẻ nóng bỏng, giờ khắc này Tô Song Song đẹp đến khiến cho anh kinh hãi, anh thật hận không thể lập tức giấu Tô Song Song đi, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Người điều khiển chương trình phản ứng kịp đầu tiên, mặc dù cảm thán cô dâu có tướng mạo đẹp, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô dâu tự mình nâng váy chạy tới, vội vàng cười ha hả dàn xếp: “Cô dâu không kịp đợi muốn gặp chú rể rồi, chúng ta vỗ tay!”
Tô Song Song cố nén nước mắt trong mắt, chạy về phía Tần Mặc, chỉ có điều váy của cô quá nặng, cô vốn chạy không nhanh, lúc này Tần Mặc cũng phát hiện vẻ mặt Tô Song Song không đúng.
Vừa mới bắt đầu anh cho rằng Tô Song Song khẩn trương kích động, nhưng vừa nhìn lại gần, phát hiện không thích hợp, anh vội vàng cất bước chân đi về phía Tô Song Song.
Lúc này người điều khiển chương trình hoàn toàn bối rối, chỉ có thể nhắm mắt cười nói: "Đây đúng là một đôi khó chia lìa…”
Lời anh nói còn chưa dứt, đợi đến khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Tô Song Song đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi: "A Mặc, ông nội qua đời!" Bởi vì Tô Song Song quá sợ, vừa cất tiếng giọng nói the thé.
Bước chân Tần Mặc ngừng lại một chút, mắt đột nhiên trợn to, tròng mắt co rút lại, trong lúc nhất thời lại chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì rồi.
Khách mời tại chỗ ý thức được có chuyện xảy ra, cũng đều không dám lên tiếng, trong phút chốc cả sảnh ngàn người vốn náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh đến ngay cả một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
Tô Song Song cắn răng, kéo tay Tần Mặc, một tay kia vẫn xách váy của mình, kéo Tần Mặc đi ra ngoài.
Tần Mặc chỉ có cảm giác đầu mình rất đau, ong ong vang lên, lời ông cụ gào lên giận dữ lúc trước: Tao liền chết cho mày xem, đột nhiên tràn vào trong óc, thật lâu không tản đi.
Tần Mặc nhíu mày lấy lại tinh thần, trong nháy mắt cảm thấy một luồng ấm áp từ trên tay mình truyền vào trên người anh, khiến cho tứ chi cứng ngắc của anh linh hoạt một chút.
Anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Song Song tốn sức kéo mình chạy ra ngoài, Tần Mặc không nói hai lời, bước chân ngừng lại một chút, đưa tay nắm lấy bả vai Tô Song Song, chạy ra ngoài, hỏi một câu: “Ở đâu?”
“Mới vừa rồi ở nhà cũ, bây giờ chắc đi bệnh viện.” Tô Song Song cũng tâm loạn như ma, vào lúc này bị Tần Mặc túm lấy bả vai, cố làm ra vẻ kiên cường đều biến mất không thấy nữa, Tô Song Song cắn tay áo của mình, vẫn không nhịn được tuôn rơi nước mắt.
Bạch Tiêu đi ra theo Tô Song Song, anh nhìn Tần Mặc vác Tô Song Song chạy ra ngoài, mình mờ mịt đứng đó, đầu óc trống rỗng, vốn không biết mình phải làm gì. di1enda4nle3qu21ydo0n
Quan hệ giữa Bạch Tiêu và ông cụ Tần vốn tính là tốt nhất, từ nhỏ ông cụ Tần không cần đứa cháu trai ruột của mình, ngược lại rất yêu thương đứa cháu ngoại là anh.
Mặc dù Bạch Tiêu biết thân thể ông cụ Tần không còn như trước, có thể sống không được bao lâu, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ vào hôm nay, sẽ tự mình nhảy lầu tự sát!
“Bạch Tiêu, anh lo lắng cái gì, ở đây có em và Lục Minh Viễn, anh đi nhanh đi!” Khi Bạch Tiêu đang hoang mang lo sợ, đột nhiên bị người đẩy một cái, anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Đông Phương Nhã.
Một khắc kia Bạch Tiêu chỉ có cảm giác mình yếu đuối chưa bao giờ có, Đông Phương Nhã thấy mắt Bạch Tiêu đỏ, cắn môi, lại đẩy anh một phát, “Muốn khóc nhìn thấy ông cụ lại khóc!
Đông Phương Nhã nói xong đưa tay kéo Bạch Tiêu đi ra ngoài, quay đầu lại quát Lục Minh Viễn đang đầu óc mơ hồ: “Nơi này giao cho cậu!”
Lục Minh Viễn và ông cụ Tần vốn không qua lại nhiều, nên tính là người tỉnh táo nhất ở đây, vào lúc này cũng hồi hồn lại, vội vàng gật đầu một cái.
Chỉ có điều khi anh quay đầu lại nhìn hơn một ngàn khách mời trong phòng đang mờ mịt nhìn anh, còn có phóng viên báo lớn báo nhỏ, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
Ngồi trên xe, Tần Mặc và Tô Song Song đều trầm mặc, Tô Song Song đỏ mắt nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mặc, đã nhìn thấy sắc mặt của anh tím bầm, cô đưa tay túm lấy tay Tần Mặc.
Tay Tần Mặc lạnh đến khiến Tô Song Song run một cái, cô mím môi, nhưng không biết an ủi như thế nào, bởi vì cô còn chưa dẹp yên tâm tình của mình.
Con đường này rõ ràng không phải rất dài, nhưng Tô Song Song lại cảm thấy đi thật lâu, lâu đến thân thể của cô cũng lạnh lẽo cứng ngắc, đợi đến khi xe dừng lại ngoài bệnh viện dưới tên nhà họ Tần, Tô Song Song đẩy cửa ra quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mặc cũng xuống xe trong nháy mắt.
Tần Mặc đi đến bên cạnh Tô Song Song, một tay túm lấy làn váy của cô, một tay kia kéo tay của cô, bước nhanh đi vào bệnh viện.
Sảnh chính bệnh viện có rất nhiều người làm nhà họ Tần đứng, bọn họ vừa thấy được Tần Mặc giống như gặp được người tâm phúc, tất cả đều xông tới, một người làm vườn trong đó có số tuổi lớn nhất run run rẩy rẩy nói: "Tiểu thiếu gia, lão gia đi rồi! Ở bên trong!”
Tần Mặc vốn là còn ôm một phần hi vọng, nhưng vừa nghe lời lão làm vườn nói, thân thể run lên, cũng may Tô Song Song đỡ anh.
Tần Mặc buông tay Tô Song Song ra, chậm rãi đi theo phương hướng lão làm vườn chỉ, Tô Song Song sửng sốt một chút, cũng vội vàng nâng váy nhanh chóng đi theo.
Hai người dừng lại trước cửa phòng bệnh dành riêng cho ông cụ Tần, còn chưa đi vào, chỉ nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Cô Tô Na ở trong phòng.
Khi cửa bị đẩy ra, Cô Tô Na khóc nhìn lại, Tô Song Song nhìn cô một cái, quay đầu nhìn về phía giường.
Cho dù trên người ông cụ Tần nằm trên giường đang đắp một cái mền trắng, máu đỏ thẫm vẫn ở sau đầu, Tô Song Song nhìn thấy mà ghê.
Tô Song Song theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, đã nhìn thấy anh đờ đẫn bước từng bước một về phía ông cụ Tần, hành vi động tác hết sức cứng ngắc.