“Mắt của ngươi... ngươi bị bệnh gì sao?” Ma Hoàng Phong định nói gì đó nhưng rồi có chút ngập ngừng.
Nhận được câu hỏi của đối phương, Long Quân Dao đưa tay lên chạm vào đôi mắt của bản thân rồi thản nhiên đáp:
“Không, đây là do thiên lôi đánh mà thành!”
“Cái gì!?” Ma Hoàng Phong trợn mắt kêu lên.
Thu lại bộ dáng thất thố của mình, Ma Hoàng Phong ho khan một tiếng rồi lại nghiêm mặt hỏi một loạt:
“Thiên lôi? Vì sao thiên lôi lại đánh ngươi? Chẳng phải ngươi là người của tam thượng giới ư? Không phải thiên lôi và ngươi là cùng một hội? Vì sao khi không thiên lôi lại đánh ngươi?”
Càng hỏi thì hắn càng trở nên kích động, chắc là do tức giận thay cho người bằng hữu của mình.
“Cùng một hội? Tên Thánh đế vốn dĩ đã ngứa mắt ta từ lâu, có được cơ hội thì lão dễ gì mà bỏ qua. Thiên lôi chính là do hắn dẫn.” Long Quân Dao nhàn nhạt đáp.
Quả thực khi nghe đến đây thì Ma Hoàng Phong liền không nén được giận mà bộc phát:
“Con mẹ nó! Ngươi bán mạng cho lão ta hơn vạn năm, và đây là cách lão ta đối xử với người đã luôn trung thành với mình ư?!”
Đối diện với cơn giận của người bằng hữu, Long Quân Dao chỉ hơi đảo mắt nhìn ra bên ngoài, còn Tiểu Thống Nhi cũng hơi bất ngờ với thái độ của tên Ma Hoàng Phong lúc này.
Trong khi Ma Hoàng Phong vẫn còn nổi giận đùng đùng, hắn lao ra chỗ cửa sổ nhỏ của xe và nhoài người ra bên ngoài rồi chỉ tay thẳng lên bầu trời xám xịt mà mắng:
“Cái lũ tam thượng giới khốn kiếp! Hãy chờ đó cho lão tử! Sẽ có một ngày lão tử đánh tan tác cái lũ tam thượng giới đạo đức giả các ngươi!”
Mắng xong, Ma Hoàng Phong quay về chỗ ngồi mà thở hồng hộc, thật là chọc tức chết hắn rồi.
Vẫn còn đang cố gắng điều hòa nhịp thở thì khi này chợt có một đoạn hồi ức xẹt qua trong đầu Ma Hoàng Phong.
Hắn nhớ cách đây không lâu, bỗng dưng trời nổi gió lớn, sét đánh rầm rầm, từng cột sét lớn nhỏ không ngừng đánh xuống khiến cho tam địa giới hỗn loạn không ít. Và kế đó, trong từng trận cuồng phong như hòa lẫn tiếng rống đầy đau đớn vang lên làm cho tất cả ma thú trong rừng bị dọa một trận, cũng chính vì thế, mà xém nữa cả thành trì ma giới đã bị lũ ma thú làm cho đổ nát vì cơn hoảng loạn.
Nghĩ lại thì có lẽ ngày hôm đó chính là ngày mà Long Quân Dao đã đánh nhau cùng kẻ nọ. Và cũng chỉ có mỗi Long Quân Dao mới có thể gây ra chấn động lớn đến như thế mà thôi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ma Hoàng Phong đưa người bằng hữu của mình, cũng chính là cựu thánh tướng về ma tướng phủ của mình thiết đãi một bữa thịnh soạn.
Hắn tỏ ý muốn giữ Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi ở lại, cho dù là bao lâu cũng được, nhưng rồi vẫn là bị Long Quân Dao từ chối.
Trước khi rời khỏi chỗ của hắn, Long Quân Dao chỉ hơi trầm ngâm trong giây lát nhìn hắn, sau đó mới cất giọng hỏi:
“Ma Hoàng Phong, ngươi có hứng thú làm Ma vương không?”
Đối diện với câu hỏi kỳ quặc của Long Quân Dao, Ma Hoàng Phong cho là cô đang đùa nên cười thách thức nói:
“Ma vương? Ma vương thì ai mà không muốn làm. Sao nào? Ngươi định bảo ta tạo phản à? Nếu ngươi giúp ta một tay thì có lẽ ta sẽ đồng ý.”
“Vậy à...” Long Quân Dao giọng điệu có phần kỳ lạ đáp lại.
Nhìn điệu bộ thần thần bí bí của cô, Ma Hoàng Phong thấy có gì đó hơi mờ ám nhưng rồi cũng mặc kệ.
Ma Hoàng Phong đứng ở cửa tiễn Long Quân Dao và tiểu hệ thống rời đi, hai người chỉ vừa gặp lại nhau không lâu, thì lại tiếp tục phải nói lời từ biệt khiến cho Ma Hoàng Phong có chút cảm thấy buồn, dù sao thì hắn cũng chỉ có mỗi cô làm bạn.
Nói xong lời cáo biệt, Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi bắt đầu rời khỏi cửa lớn của ma tướng phủ, Ma Hoàng Phong khi này vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo hướng hai người nọ rời đi.
Cứ như thế được một lúc, chờ đến khi bóng dáng của cả hai người nọ đã khuất dần thì hắn mới quay người trở lại vào trong nhà.
Ma Hoàng Phong vừa xoay người thì liền như trở thành một người khác. Hắn không còn mang bộ dạng ngớ ngẩn như khi đối diện với Long Quân Dao nữa. Ngược lại, sâu trong đôi phượng mâu kia chỉ có một mảnh tĩnh lặng và lạnh lẽo đến thấu xương.
Lúc này từ trong khoảng không bỗng xuất hiện một người.
Người nọ vừa xuất hiện thì liền chạy đến khuỵu gối hành lễ với Ma Hoàng Phong rồi bẩm báo:
“Thưa ma tướng quân, tôi đã đến nhân giới dò xét, và nhóm người bên tam thượng giới cũng đã nghe ngóng được một vài tin.”
“Tiếp tục!” Ma Hoàng Phong dáng vẻ lãnh khốc nói.
“Chuyện là, ở tam thượng giới có lưu truyền một tin đồn. Thánh tướng của thánh giới, kẻ đứng đầu Long tộc vậy mà lại là kẻ lòng dạ khó đoán, âm mưu tạo phản, nhưng bị Thánh đế phát hiện âm mưu nên đã cùng một thánh nhân vừa hóa thánh không lâu hợp lực đánh bại. Công lao lớn nhất trong công cuộc đối đầu với kẻ phản bội thuộc về kẻ mới hóa thánh kia.”
Nghe đến đó, Ma Hoàng Phong hoàn toàn bị chọc giận, hắn mặt mày dữ tợn, hai mắt long lên, hàm răng cắn chặt tạo nên âm thanh ken két. Hắn tức giận phất tay một cái, xung quanh hắn trong vòng bán kính một trăm bước chân bỗng phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ càn quét tất cả, thậm chí đến mặt đất cũng nức ra.
“Còn gì nữa không?” Ma Hoàng Phong thanh âm trầm lạnh hỏi.
“C-còn ạ... kẻ mới hóa thánh trong lời đồn có tên là Vô Khuyết, hắn có thê tử là tiểu nữ của Thánh đế, hắn và nàng ta vừa thành thân không lâu. Ngoài ra, hắn còn rất đào hoa, bởi vì ở bên ngoài hắn có rất nhiều tiểu thiếp.” Người nọ run run báo lại.
Ma Hoàng Phong đứng trước mấy thông tin này không biết đang suy nghĩ gì mà chỉ trầm lặng không nói lời nào, hắn cứ thế mà im lặng đứng yên một hồi lâu khiến cho người nọ cũng đổ mồ hôi hột mà không dám đứng lên.
Sau một hồi như thế, cuối cùng Ma Hoàng Phong cũng đã lên tiếng:
“Được rồi, trước tiên, các ngươi cứ tiếp tục theo dõi các động tĩnh có liên quan đến kẻ tên Vô Khuyết ấy cho ta. Có gì thì ngay lập tức báo lại.”
Căn dặn xong, hắn cứ vậy mà đi vào trong để lại người nọ ở bên ngoài vẫn còn run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
Ma Hoàng Phong khi này có lẽ đã hoàn toàn ném mấy lời của Long Quân Dao trước khi đi ra sau đầu rồi, bởi vì hắn bây giờ còn có một việc khác cần làm.