Những ngày yên bình duy trì không bao lâu thì phiền phức lại tiếp tục ập đến.
Một ngày nọ, nơi khách điếm mà hai người ở bỗng bị bao vây bởi một đám yêu nhân vận giáp với tay cầm vũ khí trông rất khí thế.
Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi vừa đi ra ngoài quay trở về liền bắt gặp cảnh tượng ồn ào trước khách điếm.
Cô đứng từ xa hơi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của tên ngưu yêu hôm trước.
Tên yêu nhân ấy vậy mà dám đưa người đến tận đây tìm cô?
Từ lần đó, cô luôn cảm nhận được hắn lúc nào cũng theo đuôi cô và tiểu hệ thống, nhưng cô cũng không làm gì hắn, bởi vì cô muốn xem thử hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Tiểu Thống Nhi nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt hơi nhăn mày quay sang kéo kéo tay áo của Long Quân Dao, nhỏ giọng nói:
[Ký chủ, đó chẳng phải là tên ngưu yêu lần trước sao?]
“...”
Không đáp lời tiểu hệ thống, Long Quân Dao vẫn một mực duy trì im lặng nhìn về hướng khách điếm để quan sát tình hình.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, tên ngưu yêu chợt quay sang nhìn về phía Long Quân Dao và tiểu hệ thống, vừa trông thấy hai người thì tên đó liền kêu lên:
“Kìa, ở kia! Chính là ả ta! Tôi chính là nhìn thấy cái người trong bức họa cáo thị đi chung với ả ta.” Tên ngưu yêu chỉ vào Tiểu Thống Nhi mà nói.
Phản ứng cùng lúc với những lời nói của tên đó, đám yêu nhân mặc giáp liền cầm theo vũ khí chạy đến rồi chĩa thẳng nó vào người tiểu hệ thống.
Lúc này có một kẻ rẽ đám đông đi vào.
Hắn ta mặc áo choàng có mũ chùm đầu kín mít, hắn từ từ kéo cái mũ áo xuống làm lộ ra gương mặt quen thuộc.
Vô Khuyết!?
Đúng, kẻ mặc áo choàng khả nghi chính là nam chính Vô Khuyết.
Đối diện với nam chính, tên ngưu yêu đứng thẩn người ra rồi chậm rãi đưa mắt quan sát, màu tóc này, vóc dáng này, đôi mắt chứa ấn, đây chính là Yêu Khuyết đại nhân.
Tên ngưu yêu sùng bái kêu tên Yêu Khuyết làm cho bầu không khí vốn đang căng thẳng chợt trở nên náo nhiệt đầy tiếng bàn tán, nhiều yêu nhân phấn khích reo hò gọi cái tên Yêu Khuyết của nam chính.
Long Quân Dao mang theo gương mặt xa lạ đối diện với nam chính, cô khá tự tin rằng nam chính sẽ không nhận ra cô đâu, bởi vì ngoài gương mặt thay đổi thì cả cái ấn của cô cũng đã được hệ thống làm giả thành một cái ấn khác.
Cứ nghĩ là thế, nhưng nào ngờ nam chính lại lấy đà rồi lao đến chỗ cô.
Vô Khuyết đưa tay bóp cổ Long Quân Dao rồi quật mạnh cô xuống nền đất.
Long Quân Dao bị nam chính bất ngờ tấn công, một cỗ tanh tưởi chợt dâng cổ họng lên khiến cô nhăn mày khó chịu rồi ho ra một búng máu.
Con mẹ nó! Vì sao nam chính lại nhận ra cô?
Tiểu Thống Nhi đứng bên cạnh chứng kiến những sự việc vừa xảy ra trong chớp nhoáng, cô nàng chưa kịp chớp mắt thì đã nhìn thấy ký chủ bị đè dưới nền đất từ lúc nào.
Tiểu hệ thống ngỡ ngàng trợn to mắt quay sang nhìn về chỗ của nam chính và ký chủ đang dằn co, thì bỗng từ phía xa có một ngọn lửa màu tím bắn tới chỗ của tiểu nữ tử.
Tiểu loli giật mình nhảy lùi về sau tránh ngọn lửa. Người đứng trước mặt cô nàng là nữ vương của Yêu giới, Hồ Huyên.
Đụng độ với nữ vương Yêu giới làm cho Tiểu Thống Nhi không thể nào giúp ký chủ giải vây được, cũng như trợ giúp cô đánh cái tên nam chính.
Vẫn còn lo lắng liếc mắt nhìn sang chỗ của hai người kia thì bên tai Tiểu Thống Nhi vang lên giọng nói đầy mị hoặc:
“Nhìn đi đâu? Ta mới là đối thủ của ngươi, đừng hòng mà đi giúp ả tội đồ kia.”
[Con mẹ nhà ngươi!]
Không biết từ lúc nào mà tiểu hệ thống lại học được cách chửi bậy, có lẽ là do ở cạnh ký chủ nên bị cô ảnh hưởng chứ đâu.
Mắng người, à không, phải nói là mắng con yêu hồ trước mắt xong, Tiểu Thống Nhi cũng không có thời gian để trông chừng ký chủ có giết nam chính hay không, mà cô nàng bị tiểu tình nhân của nam chính quấn lấy quấy rầy không thôi.
Ở đây, Vô Khuyết và Long Quân Dao đánh nhau thì Tiểu Thống Nhi cũng không rảnh tay.
Bốn người hai hướng cứ vậy mà đánh nhau làm cho cả Yêu giới náo loạn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Vô Khuyết tay siết chặt cổ của Long Quân Dao, hắn muốn bẻ gãy cổ cô nhưng không tài nào làm được.
Long Quân Dao nhăn mặt khó chịu rồi dùng Long trượng đánh một cái thật mạnh vào bụng nam chính.
Nam chính bị trượng đâm thẳng vào bụng đau điếng, hắn khi này mới chịu buông tay rồi lùi về sau mấy bước liền.
Cô đứng dậy khỏi nền đất rồi đưa tay phủi phủi cát dính trên bạch y.
Thấy gương mặt giả lập đã vô dụng nên cô cũng không để nó nữa, mà cô trực tiếp phất tay một cái thì gương mặt xa lạ kia lại biến trở về là một gương mặt xinh đẹp tinh xảo.
Khóe môi nhẹ cong lên, Long Quân Dao không một chút tức giận, ngược lại còn hơi mỉm cười hỏi nam chính:
“Vì sao ngươi nhận ra ta?”
“Trực giác!” Vô Khuyết mặt mày lạnh tanh nói.
Vừa trả lời cô xong thì hắn lại tiếp tục xong lên.
Lợi dụng vào lợi thế bản thân có ấn mạnh, Vô Khuyết ra những đòn bí hiểm với một chiêu tất sát muốn đoạt mạng của Long Quân Dao.
Nhưng với thân thủ nhanh nhẹn của bản thân, cô dễ dàng né được sát chiêu của nam chính, cứ tưởng đã tránh được tất cả, vậy mà cô vẫn bị hắn đánh trúng một cái.
Long Quân Dao bị trúng một chiêu lùi về sau vài bước.
Có lẽ, là bị đau nên khí tức xung quanh cô chợt chùng xuống biến thành một áp lực vô hình khiến cho những kẻ đứng gần đó cảm thấy khó thở vô cùng.
Cảm nhận được sát khí từ đối phương tuôn ra không ngừng, Vô Khuyết theo bản năng sinh tồn vốn có liền nhảy mấy cái lùi tít về phía xa.
Long Quân Dao cúi gầm mặt xuống đất không biết cô đang nhìn thứ gì phía dưới. Nam chính cảm thấy đây chính là cơ hội, hắn giơ bàn tay trống không ra thì vụt một cái liền xuất hiện cái cung vàng quen thuộc.
Cái cung vàng ngày ấy, thứ đã bắn Long Quân Dao, nam chính muốn một lần nữa dùng nó lấy mạng kẻ thù. Hắn đưa tay kéo căng dây cung và trên đấy liền hiện ra một mũi tên bộc mình trong lửa.
“Đây chính là Thiên hỏa tiễn đã được luyện hóa lên cấp cao hơn. Lần trước không lấy được mạng của ngươi, vậy thì lần này ta sẽ không để sai lầm đó diễn ra.”
Kéo căng cung và rồi Vô Khuyết buông tay, mũi tiễn lao vút trong gió với tiếng rít lên không ngừng.
Trước mắt thấy chỉ còn một chút nữa là mũi tên sẽ đâm chết kẻ thù, Vô Khuyết khi đó khẽ nở nụ cười đắc thắng.
Nụ cười đắc thắng vẫn còn treo trên môi nhưng rồi từ từ đông cứng biến thành một nụ cười méo mó khó coi.
Long Quân Dao tay không đỡ được mũi tên đó, lửa thiên vẫn cứ vậy mà phừng phừng rực cháy như muốn thiêu đốt bàn tay của cô.
Dường như không biết đau rát là gì, cô một tay bóp nát mũi tên ấy trong sự kinh hãi của nam chính.
Bên đây Hồ Huyên đang đánh nhau với tiểu hệ thống khi nhìn thấy cảnh tượng đó cũng bị dọa cho đứng đờ người ra.
Lợi dụng lúc đối phương lơ là, Tiểu Thống Nhi siết chặt gậy Phượng Hoàng bằng hai tay rồi hô lớn:
[Hỏa Hoàng Thiên!]
Tiếng hô vừa dứt, từ gậy của hệ thống nhiều đóm lửa tụ lại thành hình phượng hoàng đang rực cháy rồi nó cất cánh bay đến chỗ của nữ vương Yêu giới.
Hồ Huyên không phòng bị, nên liền bị phượng hoàng bay đến rồi dùng đôi cánh rực lửa bao lấy đốt cháy y phục của ả ta.
Lửa không chỉ đốt cháy y phục của Hồ Huyên mà đến da thịt của ả cũng bắt đầu bắt lửa rồi cháy lên.
Tiếng kêu gào của Hồ Huyên làm cho Vô Khuyết đang tập trung cũng phải giật mình, hắn vừa quay sang thì liền bị cảnh tượng hãi hùng trước mắt làm cho run lên.
Nam chính muốn chạy đến cứu người yêu của mình nhưng bỗng bị một lực cản lại.
Âm giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên:
“Ta cho ngươi đi? Mạng của bản thân chưa lo xong mà muốn đi đâu?”
Long Quân Dao chậm rãi ngẩng mặt lên, đôi mắt của cô khi đó phát ra kim quang rực rỡ nhưng rồi bỗng chốc màu sắc dần sẫm lại, rồi biến thành màu tử.
Ánh sáng màu tía dần dần dịu lại rồi biến mất. Đôi đồng tử của Long Quân Dao bây giờ không còn mang một màu trắng của tuyết nữa, mà thay vào đó là màu sắc đại diện cho cái chết.
Nhanh như chớp, cô xuất hiện sát bên cạnh nam chính từ lúc nào, cô đưa tay bóp chặt lấy cổ họng hắn như cách hắn vừa làm với cô ban nãy.
Lực tay của cô rất mạnh, nó mạnh đến nổi khiến cho cái cổ của Vô Khuyết đau điếng, hắn cảm tưởng như cổ sắp bị bóp nát đến nơi vậy.
“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi!” Vừa nói Long Quân Dao vừa nhoẻn miệng cười quỷ quyệt khiến cho nam chính hơi tái mặt.