Hơi tỉnh ngủ, nhưng mà Long Quân Dao vẫn còn muốn ngủ thêm một chút nữa, nên mắt của cô vẫn còn nhắm chặt nhưng chưa ngủ được một chút gì, thì từ bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.
Bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ lần thứ hai, Long Quân Dao trong người vô cùng khó chịu. Cô chống người ngồi dậy, rồi đưa mắt nhìn sang cái đồng hồ cũ kỹ vẫn còn đang chạy ở trên vách tường thì thấy bây giờ chưa được năm giờ sáng nữa.
Long Quân Dao bực bội thầm mắng vài câu. Con bà nó! Giờ này mà tên thần kinh nào đến đập cửa thế? Định không để ai ngủ à? Lỡ như Tiểu Bạch và Hồ Lô thức giấc thì sao. Nghĩ như thế thì cô càng cáu hơn.
Còn người bên ngoài vẫn chưa rời đi mà vẫn đứng đấy đập cửa, cứ đập đúng ba cái vào cửa thì dừng một nhịp, người đấy cứ lặp lại thêm vài lần thì cánh cửa gỗ cũ dần mở ra.
“Trương Tiểu Bạch, cậu định khi nào mới đóng tiền nhà đây? Mấy lần trước tôi đến cậu đều ra ngoài sớm, thế nên để xem tôi đến vào giờ này thì cậu trốn đâu cho được.” Giọng nói mang theo sự nữ tính, cùng tràn đầy sự trẻ trung của người đứng ngoài cửa vang lên.
Người đến đập cửa là một người con gái trẻ tầm 20 – 21 tuổi gì đó. Cô gái khi này thấy người ở trong phòng này ra mở cửa nhưng vẫn không nói lời nào thì cô thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Thường là mỗi lần cô đến đòi tiền nhà thì Trương Tiểu Bạch đều bày ra bộ dáng khẩn trương mà rối rít nói lời xin lỗi vì không thể đưa tiền nhà đúng hẹn, thế nhưng lần này tại sao cậu ta ra mở cửa mà không nói lời nào cơ chứ?
Càng lúc người đến thu tiền nhà càng cảm thấy kỳ lạ mà từ từ ngước mặt lên nhìn người đang đối diện chính mình.
Vừa nhìn thẳng người đang đứng trước mặt mình thì cô gái này liền hóa đá.
Ơ, người này là ai? Trương Tiểu Bạch đâu? Cô luôn đi thu tiền nhà ở đây sao không biết có người này sống ở đây nhỉ?
Cô gái chậm rãi liếc nhìn từ trên xuống dưới của người đứng trước mặt để đánh giá.
Sau một hồi quét từ trên xuống nhìn đối phương, thì bỗng gương mặt của cô gái trở nên đỏ như gấc.
Long Quân Dao vẫn còn buồn ngủ nên hơi tựa người vào vách cửa và khi đấy trông cô có hơi lả lướt một xíu. Long Quân Dao lúc đó đưa tay lên vuốt mái tóc đen bóng đang lù xù trước mặt ra sau, rồi cô đưa tay lên che miệng mà khẽ ngáp một cái.
Chẳng những thế, với bộ dạng xốc xếch đầy ngả ngớn cùng cám dỗ của Long Quân Dao thì thật sự là muốn câu hồn người khác.
Ngáp xong, cô mới liếc mắt nhìn xuống người đang đứng trước mặt mình.
À thì là một cô gái, dáng dấp cũng khá nhỏ nhắn nhưng có điều người này cao hơn Trương Tiểu Bạch một chút. Và cô gái này trông cũng khá thuận mắt đấy chứ, da trắng mặt xinh, đã thế vóc dáng cũng rất ra gì, ngực nở mông cong.
[Ký chủ, bây giờ tôi mới biết cô là một tên háo sắc!]
Hệ thống đột nhiên online mỉa mai Long Quân Dao rồi nhanh chân lặn mất tăm.
Long Quân Dao bị lời nói của hệ thống làm cho mày hơi cau lại, cùng lúc ấy người đứng ngoài cửa chợt lên tiếng:
“C-cho hỏi...”
Chưa nói hết câu thì lời nói của người đứng bên ngoài bị một giọng nói khác chen vào:
“Cô Tô, thật ngại quá khi phiền cô phải đến vào giờ này! Đây tiền nhà của tháng này.” Trương Tiểu Bạch động tác khẩn trương lấy tiền đưa cho đối phương.
Thấy không còn việc của mình thì Long Quân Dao cũng đi vào lại bên trong, cô vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Đi vào lại bên trong, Long Quân Dao đi đến bên phòng ngủ mở cửa nhìn vào trong thì thấy Hồ Lô vẫn còn ngủ say, lúc đấy không biết cô đã nghĩ gì mà bước vào trong rồi ôm lấy thân thể nhỏ xíu, ngắn cũn và mềm mềm thơm mùi sữa của Hồ Lô mà tiếp tục ngủ.
Còn Trương Tiểu Bạch đứng bên ngoài cửa, sau khi đưa tiền cho chủ nhà xong thì cậu đi định lại vào trong thì bị người nọ níu tay giữ lại.
“Này Tiểu Bạch, cái người vừa nãy là ai vậy? Nhìn đẹp trai thật đấy! Vừa hay anh ấy đúng sở thích của tôi. Anh ấy là gì của cậu? Bà con à? Hay là bạn bè? Anh ấy có bạn gái chưa? Cậu giới thiệu anh ấy cho tôi đi.”
“Cô Tô Mộc, có phải cô bị cận không? Người đó là nữ chứ không phải là nam đâu.” Trương Tiểu Bạch cười đầy gượng gạo đáp lời.
“Hả? Là nữ? Cái người đẹp trai ấy vậy mà là nữ? Còn cái chiều cao ấy nữa, nữ thì làm gì có ai cao được vậy cơ chứ.” Tô Mộc bàng hoàng không dám tin nói.
“Người ta là nữ đấy.” Trương Tiểu Bạch khẳng định thêm một lần nữa.
Nghe Trương Tiểu Bạch đã khẳng định về giới tính của người ban nãy thì Tô Mộc có hơi tiếc nuối, khó khắn lắm cô mới tìm được một người đúng chuẩn mẫu người mà cô mơ ước sẽ được lấy làm chồng, vậy mà người ta lại là nữ chứ không phải nam.
Tô Mộc tràn đầy thất vọng cầm theo tiền phòng mà bỏ đi, còn Trương Tiểu Bạch sau khi tỉnh giấc thì cũng không thể ngủ thêm được, theo thói quen cậu bắt đầu quét dọn phòng rồi chuẩn bị một ít bữa sáng chỗ hai của nợ kia.
Ngày trước, một mình cậu ôm một cục nợ nhỏ nhưng vô cùng đáng yêu là Hồ Lô thì đã đủ vất vả rồi, thế mà bây giờ lại thêm một cục nợ lớn là Long Quân Dao.
Trương Tiểu Bạch vừa làm việc nhà vừa càu nhàu trong lòng mà mắng người nọ vài câu.
Mắng một lúc thì cậu cũng phải suy nghĩ lại, thôi thì xem như là cũng nhờ có người nọ ở cùng mà Hồ Lô có thêm một phần ăn cũng tốt.