Hàn An Ca vừa đến bệnh viện, vội vàng đưa con gà cho Lịch Lịch chơi, Lịch Lịch chưa kịp nói gì thì An Ca đã ghé vào người cô bé, bảo Lịch Lịch nhìn cái mũ đầy hoa hồng của cô nhóc, miệng thì nói: "Lịch Lịch khen mình đi, khen mình đi nào...."
"An Ca lợi hại nhất! Hôn An Ca nè." Cố Chỉ Lịch hôn lên mặt An Ca một cái, trong mắt bạn nhỏ, hôn chính là khen.
Hàn An Ca cười khúc khích, dang rộng vòng tay ôm Lịch Lịch.
Hàn Bùi Vân nhìn đồng hồ hiển thị thời gian trên điện thoại, khi đặt nó xuống, cô nhìn thấy hai đứa trẻ đang ôm nhau, ở giữa có một con gà bị đè bẹp, cảnh tượng này thật buồn cười.
Cố Cảnh Hàm đi gặp bác sĩ, dì Vương bưng một tô dưa đã cắt đến chia cho bọn nhỏ và Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân lơ đãng ăn dưa: "Mấy ngày nay Lịch Lịch có khoẻ không?"
Mặc dù cô có thể nhìn thấy Lịch Lịch qua camera, nhưng vẫn khác với việc tiếp xúc trực diện, hôm nay khi đến phòng bệnh, không biết cô có quá nhạy cảm hay không, luôn cảm nhận thần sắc của Lịch Lịch kém đi, da không còn màu sắc.
"Vẫn thế thôi." Dì Vương mỗi ngày đều ở đây, cũng không nhận ra có gì khác biệt, "Nhưng mà khá kén ăn, ngày nào cũng không ăn món này món kia, còn là đều do bà ngoại ăn hết."
Cố Chỉ Lịch ôm con gà nói chuyện với An Ca, nói một câu thì con gà lặp lại một câu, từ lúc vào cửa phòng bệnh, trong phòng tràn đầy tiếng cười của bọn nhỏ cùng với tiếng gà kêu không ngừng.
"Mẹ Hàn, con nhớ mẹ lắm." Cố Chỉ Lịch và An Ca chơi đủ rồi, đặt con gà lên đầu đến gặp mẹ Hàn.
"Mẹ cũng nhớ Lịch Lịch." Hàn Bùi Vân nhìn con gà đang huyên thuyên, đập chân đá trên đầu Lịch Lịch, kỳ thực rất đáng yêu.
Cố Chỉ Lịch ưỡn ngực nhỏ trông có vẻ mạnh mẽ hơn: "Mẹ Hàn, con đang chăm chỉ hồi phục."
"Như vậy sẽ sớm có thể về nhà." Hàn Bùi Vân động viên con gái.
Hàn An Ca đi tới cầm một miếng dưa, cái miệng thì không lớn bao nhiêu nhưng lại muốn một lần ăn hết, cho nên miệng chảy đầy nước, lại nhớ đến Lịch Lịch vừa hôn mình, mà cô nhóc còn chưa hôn lại, thế là chép chép miệng, quay đầu cố hôn Lịch Lịch.
"Moaz... ha..." Còn tự tạo âm thanh.
Cố Chỉ Lịch ngẩn người, bĩu môi sờ mặt, sau đó cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mắt nhìn, tức giận duỗi ra cho mẹ Hàn xem, lòng bàn tay ướt át còn có ít vụn trái cây.
Cô bé méc: "An Ca dơ quá ạ."
Trong miệng An Ca vẫn còn dưa, nói năng không mạch lạc: "An Ca sạch mà!"
Dì Vương cũng tham gia vào cuộc vui, trêu chọc hai đứa, nói: "Oh, ăn thành mặt mèo mà cũng la sạch."
"Ahhh..." Hàn An Ca tức giận lau mặt, bắt mẹ phải tìm lại công lý cho cô nhóc.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy con gái giơ bàn tay nhỏ bé nhớp nháp về phía mình, vội vàng lùi lại hai bước, khom lưng nắm lấy tay An Ca, dở khóc dở cười ngăn cô nhóc tới gần.
"Mẹ chê An Ca!" Nhóc con tức giận dậm chân, phồng má, "Con đi tìm mẹ Cố."
Cố Chỉ Lịch chỉ vào An Ca cười lớn, con gà kia cũng phát ra tiếng cười, An Ca che lỗ tai lại, hừ lớn.
Hàn Bùi Vân vừa nghe An Ca nhắc tới mẹ Cố, mới phát hiện Cố Cảnh Hàm đi cũng lâu mà chưa trở lại.
Thấy An Ca không vui, Cố Chỉ Lịch cười cười gỡ đôi tay đang bịt tai của An Ca ra, cũng không chê tay cô nhóc dính nhớp nháp, kéo An Ca đi vào trong nhà vệ sinh rửa tay.
Dì Vương biết bọn nhỏ không thể với tới bồn rửa nên đã đi cùng giúp Lịch Lịch rửa mặt, lại giúp An Ca rửa tay.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hàn Bùi Vân, trong không gian đột nhiên yên tĩnh, cô cảm thấy hoảng hốt không thể giải thích được.
Gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm hỏi khi nào cô ấy sẽ về, đợi mấy phút, dì Vương mang bọn nhỏ sạch sẽ đi ra, nhưng đối phương vẫn không có phản hồi.
"Dì Vương, dì có biết phòng của bác sĩ ở đâu không?" Hàn Bùi Vân chuẩn bị đi qua nhìn xem, nếu Lịch Lịch xảy ra chuyện gì thì lập tức biết.
Dì Vương xua tay: "Không biết, cô chủ mỗi lần đều tự mình tới đó."
Hàn Bùi Vân không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, trong lòng lo lắng, sau đó trò chuyện với dì Vương về ba mẹ của Cố Cảnh Hàm.
"Ông Cố á hả, ông ấy ngày nào cũng làm vẻ mặt nghiêm túc, làm như ai thiếu tiền ông ấy vậy, không thân với ai hết, từ lúc về tới giờ ông ấy có ghé thăm Lịch Lịch mấy lần, cũng chỉ cười với đứa nhỏ này."
"Bà Cố thì ngược lại, rất thích nói chuyện, rảnh là kéo tôi nói chuyện, cũng rất quan tâm Lịch Lịch. Này cũng thấy rõ sau khi bà ấy về nước mà? Mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm cháu gái. Nhưng cũng khá lạ, bà ấy với cô chủ là mẹ con thế nhưng không hay nói chuyện với nhau, lúc trước cô chủ đi du học cũng không thấy quan tâm mấy." Còn chuyện trước khi Cố Cảnh Hàm đi du học thì dì Vương không rõ lắm, vì lúc đó bà chưa đến nhà họ Cố làm việc.
Hàn Bùi Vân cảm thấy có lẽ bà Cố không phải không quan tâm đến Cố Cảnh Hàm, chẳng qua giữa hai mẹ con trước giờ dùng sai cách giao tiếp, cái này có thể nhìn thấy được khi cô mới gặp Lịch Lịch và Cố Cảnh Hàm, hai mẹ con cũng xa cách.
"A phải rồi." Dì Vương vỗ đùi, đứng dậy xắn tay áo lên, "Tối nay hai mẹ con cô có định ăn ở đây không?"
"Không, không thể để mẹ Cố Cảnh Hàm thấy An Ca được, đợi cô ấy quay lại chúng tôi sẽ về." Hàn Bùi Vân nói đến đây mới nhớ dì Vương cũng không biết thân phận của hai đứa nhỏ, cô không thể nói nhiều.
"Phải, phải, phải." Dì Vương liên tục gật đầu.
Hàn Bùi Vân kinh ngạc nhìn bà, bà ấy có thể hiểu được ý cô nói gì sao?"
"Này..." Dì Vương hạ giọng nhìn hai đứa nhỏ, cẩn thận không cho chúng nghe thấy câu nói tiếp theo của bà, "Từ lâu tôi đã nhìn ra rồi, cô với cô chủ nhà tôi ở bên nhau lâu vậy, có nhiều việc hai người không nói nhưng tôi vẫn có thể hiểu."
Dì Vương thấy vẻ mặt Hàn Bùi Vân có chút khẩn trương, thân thiện vỗ vỗ tay cô: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ông bà Cố biết, tôi luôn ở phía hai người."
Chưa kể đến mối quan hệ ngày thường mà họ thân thiết với nhau, còn chiếc áo len cashmere mà Hàn Bùi Vân tặng cho bà trong dịp năm mới, cùng mấy ngàn tệ Cố Cảnh Hàm đưa cho bà, dì Vương sẵn lòng giữ bí mật cho hai người.
"Cám ơn." Hàn Bùi Vân không nói gì, nhẹ nhàng cười.
Cố Cảnh Hàm lúc này mới quay lại, tiến vào phòng bệnh, hai đứa nhỏ lao về phía cô, kể lại những chuyện thú vị vừa xảy ra, thậm chí còn giơ con gà lên để nó tham gia thảo luận.
Cố Cảnh Hàm yêu cầu bọn nhỏ nói từ từ, cùng với âm thanh quỷ dị lặp đi lặp lại, cô nghe không hiểu, tuy đang cười nhưng đầu cô lại muốn nổ tung.
Cảm nhận được Hàn Bùi Vân đang nhìn mình, Cố Cảnh Hàm ngẩng đầu, đối với cô ấy làm ra vẻ mặt vô cùng bất lực.
Hàn Bùi Vân mỉm cười đi tới, cùng hai đứa nhỏ thương lượng có thể tự chơi, An Ca và Lịch Lịch chạy sang bên kia chơi, còn cô thì kéo Cố Cảnh Hàm đi ra hành lang, vứt bỏ hết thảy trong đó ngẫu nhiên giả định trong đầu cô trước khi nói, mở miệng hỏi: "Sao bác sĩ lại gọi chị?"
"Trình bày phương án trị liệu tiếp theo của Lịch Lịch." Cố Cảnh Hàm buồn cười nhìn cô hỏi: "Em lại lo lắng mù quáng nữa à?"
Hàn Bùi Vân nghiêm túc nhìn cô, như muốn nhìn thấy điều gì đó qua đôi mắt cô.
"Thật mà, nói thuốc cửa Lịch Lịch sẽ điều chỉnh, sau này dùng thuốc mới." Cố Cảnh Hàm không dám tránh ánh mắt của cô, này cho thấy giống như giấu đầu lòi đuôi.
Hàn Bùi Vân nghi hoặc nhìn đi chỗ khác, lúc này nụ cười bên khoé miệng Hàn Bùi Vân biến mất, lúc Hàn Bùi Vân nhìn lại lần nữa, thì trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu.
"Lịch Lịch thật sự không sao chứ?" Hàn Bùi Vân không quá tin tưởng, chuyện mang thai Cố Cảnh Hàm còn dám gạt cô, vậy thì còn dám gạt nhiều chuyện hơn.
Cố Cảnh Hàm không biết nên khóc hay cười, thở dài: "Em thật là... em mong con bé xảy ra chuyện à?"
Hàn Bùi Vân tức giận đến muốn đánh vào đầu Cố Cảnh Hàm, "Chị đang nói nhảm gì thế?"
Cố Cảnh Hàm phối hợp che đầu, tránh né, bất mãn nói: "Vậy sao em cứ luôn hoài nghi."
Hàn Bùi Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy Cố Cảnh Hàm nói đúng, cô chỉ là quá khẩn trương, nhưng lại không khống chế được, nhìn thấy Lịch Lịch, cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Không kiếm chuyện với chị nữa." Hàn Bùi Vân nhìn đồng hồ, "Không biết khi nào mẹ chị sẽ đến, em với An Ca đi về trước."
Cố Cảnh Hàm hỏi: "Còn chị thì sao?"
"Chị đã đến bệnh viện rồi thì ở lại với Lịch Lịch đi." Hàn Bùi Vân vốn tưởng hôm nay Cố Cảnh Hàm sẽ không đến bệnh viện, nhưng giờ cũng đã đến rồi, nếu đi ra ngoài ăn cơm với hai mẹ con cô, chắc Lịch Lịch sẽ thất vọng.
Cố Cảnh Hàm không phản đối, đi tới ôm cô.
Hàn Bùi Vân vội vàng buông Cố Cảnh Hàm ra: "Được rồi được rồi, em nói cho chị biết, trong tiểu thuyết vào mấy lúc như thế này sẽ xảy ra chuyện mà bản thân không muốn, cho nên ôm một chút đủ rồi lỡ đâu mẹ chị đột ngột xuất hiện, vừa lúc bị bắt tại trận đấy."
Cố Cảnh Hàm cực kỳ nghe lời, không những không ôm cô mà còn tránh xa cô vài bước.
Hàn Bùi Vân cảnh giác nhìn về phía cuối thang máy cuối hành lang, sau đó quay người xoa đầu Cố Cảnh Hàm: "Em đi nha."
"Ừa." Cố Cảnh Hàm theo cô trở lại phòng bệnh.
Hàn Bùi Vân bảo An Ca chào tạm biệt Lịch Lịch, không dù không muốn nhưng mà rất nhanh có thể gặp lại, An Ca trịnh trọng giao con gà cho Lịch Lịch, đồng thời yêu cầu Lịch Lịch chăm sóc thật tốt cho con gà quý giá của hai đứa.
Cố Cảnh Hàm đưa hai người tới cửa thang máy, dặn hai người bây giờ tình hình dịch bệnh khá phức tạp, đi đâu cũng phải nhớ mang khẩu trang, An Ca nói biết rồi, sau đó móc khẩu trang trẻ con ra đeo.
Hàn Bùi Vân cũng đang đeo khẩu trang, thang máy tới tầng lầu thì có tiếng "ding" một tiếng, cửa mở ra.
Cố Cảnh Hàm đang định ôm mỗi người một lần nữa trước khi bước vào thang máy.
Trong thang máy có người đứng kéo vali chuẩn bị đi ra, cửa vừa mở, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm liền gọi cô: "Hàm Hàm?"
Cánh tay vừa mới nâng lên của Cố Cảnh Hàm lập tức hạ xuống, vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, bình tĩnh chào hỏi: "Mẹ."
Hàn Bùi Vân thấy rất may mắng vì bản thân đã kịp đeo khẩu trang, giả vờ bình tĩnh, nhưng lại không khỏi nhìn về phía mẹ Cố Cảnh Hàm, bà Cố trong miệng mọi người là người rất khó tính, nhìn thấy người thực quả thật không đơn giản.
Bà Cố chăm sóc da dẻ rất tốt, chắc tuổi cũng trạc mẹ cô nhưng mà ngoại trừ mắt có nếp nhăn ra thì trên mặt không có nếp nhăn nào khác. Gương mặt Cố Cảnh Hàm cũng tựa như mẹ cô ấy, nhưng nét mặt của bà Cố mềm mại hơn, không sắc sảo như Cố Cảnh Hàm, hai người đều là người đẹp, nhưng vẻ đẹp của Cố Cảnh Hàm lại có phần hung hãn hơn.
Giả vờ làm người xa lạ với Cố Cảnh Hàm, sau khi bà Cố đi ra liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Ca đi vào thang máy.
Thẩm Thấm còn chưa kịp hỏi Cố Cảnh Hàm tại sao lại đứng ở chỗ này, liền nghe thấy thang máy truyền đến tiếng nũng nịu của một bé gái.
"Tạm biệt, mẹ Cố."
Cố Cảnh Hàm không thể không để ý đến An Ca, trong ánh mắt sợ hãi của Hàn Bùi Vân, vẫy tay với An Ca: "Tạm biệt."
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Thẩm Thấm đột nhiên đưa tay ấn nút thang máy.