An Ca mấy ngày nay ở lại nhà họ Cố, được mấy dì bảo mẫu chăm sóc rất chu đáo, vốn dĩ cảnh sát định hỏi một số chi tiết vụ án, dù là Cố Cảnh Hàm phòng vệ chính đáng thì cũng phải đi theo quy trình. Nhưng Cố Diệp Hằng đã xử lý xong, chuyện này cuối cùng coi như không sao, tựa hồ không có người quan tâm đến sự sống chết của một kẻ nhặt mót.
Ngày hôm kia, Cố Diệp Hằng đưa An Ca đến bệnh viện thăm Cố Cảnh Hàm, cô nhóc đã trở về trạng thái trắng trẻo như xưa, về phần tâm lý tạm thời vẫn chưa thấy có dấu hiệu bị ám ảnh.
Nghe bà Cố nói, hai người một già một trẻ ở nhà lại hài hoà đến không thể ngờ, Cố Diệp Hằng luôn thích nghiêm mặt, còn Hàn An Ca lại thích khuấy động không khí, luôn đi theo sau ông rồi nói ríu rít. Cái miệng nhỏ nói không ngừng, Cố Diệp Hằng dạy dỗ nhiều lần mà vẫn không có hiệu quả, đành phải hỏi làm sao mới chịu ngoan ngoãn.
Sau đó, An Ca được như ý muốn, được Cố Diệp Hằng dẫn đến bệnh viện Huyết Học thăm Lịch Lịch mà cô nhóc nhớ thương ngày đêm, lúc này cô nhóc mới cảm thấy sợ, nhớ lúc bản thân bị nhốt trong chuồng sắt, không có cách nào nhìn thấy Lịch Lịch, thế mà mắt mũi tèm nhem bò lên giường Lịch Lịch, rồi hai đứa nhóc ôm nhau khóc một hồi.
Cố Cảnh Hàm vừa mới được chuyển đến phòng bệnh thường, phòng đơn VIP, cách bài trí trong phòng có phần giống với phòng của Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân ngồi bên cạnh cô, dùng khăn nóng ấm vắt khô lau tay cho Cố Cảnh Hàm, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, cẩn thận xoa những ngón tay thon dài kia.
Vừa ân cần chăm sóc vừa kể lại cho Cố Cảnh Hàm nghe những chuyện gần đây.
Mặc dù có vài việc không chỉ nói một lần, nhưng Hàn Bùi Vân không biết Cố Cảnh Hàm có nghe được hay không, cho nên cứ nhắc đi nhắc lại, cho dù không có người đáp lại cũng không thấy chán.
"An Ca mấy ngày nay không chịu đi học, tối cũng không chịu về nhà, cứ đòi ngủ với Lịch Lịch." Hàn Bùi Vân nắm lấy bàn tay trắng nõn của Cố Cảnh Hàm, đưa lên ngay miệng, rồi hôn lên ban tay kia, cười nói: "Lúc trước, Lịch Lịch lại hỏi mẹ đâu rồi, có phải đi công tác rồi không? Có phải lại không quan tâm con nữa rồi không? Nào đâu có An Ca ở chơi thì đã quên mất người mẹ là chị rồi đó."
"Em nói với An Ca, chị rất mệt, phải ngủ rất lâu, cho nên con bé cũng nói với Lịch Lịch như thế.". Ngôn Tình Xuyên Không
"Hôm qua, không phải em đi thăm Lịch Lịch sao, bác sĩ nói...." Đột nhiên Hàn Bùi Vân lại cảm thấy may mắn, lúc này Cố Cảnh Hàm không nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của cô, "Thôi em không nói nữa."
Cúi đầu, nhìn đầu ngón tay Cố Cảnh Hàm nằm gọn trong lòng bàn tay mình, ở bên nhau lâu vậy, đây là lần đầu người này để móng tay, vừa cay đắng vừa thấy buồn cười, cô cầm đầu ngón tay Cố Cảnh Hàm, cẩn thận cắt dũa.
"Nếu như giờ chị có thể tỉnh lại, em cam đoan sau này chị muốn làm gì em cũng nghe chị hết." Hàn Bùi Vân nói, bất giác nín thở, quan sát mắt Cố Cảnh Hàm.
Tên ngốc này bình thường rất thích làm mấy chuyện đen tối, nếu lần này bỏ lỡ cơ hội, ngay cả cô còn tiếc thay dùm.
Đúng như dự liệu, mí mắt Cố Cảnh Hàm vẫn bất động, sóng trên máy điện tâm đồ lên xuống đều đặn.
Trong lúc cảm thấy thất vọng, Hàn Bùi Vân vừa cắt tỉa móng tay sạch sẽ vừa nói đùa với cô: "Ồ, hoá ra là chị không muốn, đợi chị tỉnh lại, em sẽ không cho chị."
Nói xong lại dừng, nghĩ nếu Cố Cảnh Hàm có thể nghe được, lỡ đâu không muốn tỉnh lại thì sao.
Hàn Bùi Vân lập tức chỉnh lại lời: "Thôi quên đi, vẫn cho chị một cơ hội, chỉ cần chị tỉnh, tư thế nào đều theo chị hết, muốn làm gì làm."
Xòe năm ngón tay đan vào tay Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân nhìn những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón giữa, lại thất thần một lúc, ký ức của cô lại quay trở lại cái đêm Cố Cảnh Hàm đưa chiếc nhẫn.
"Ngón giữa chị size 14." Đôi mắt kia sáng lên đầy mong đợi, giống như chú chó con vẫy đuôi với chủ nhân xin đồ ăn.
Lúc bị cô từ chối thẳng thừng, thì cái đuôi kia vô thức cụp xuống, cúi đầu ủ rũ.
Hàn Bùi Vân cảm thấy bản thân từ trước đến giờ, đối với phần tình cảm này luôn do dự lo trước lo sau, luôn đem rất nhiều việc đẩy đến khi nào Lịch Lịch khoẻ lại, nhưng ngay lúc này cô đã nghĩ thông suốt, người sống cần phải quý trọng hiện tại, nắm chắc được người và những thứ trước mặt.
Buổi tối, Thẩm Thấm đến trông Cố Cảnh Hàm, thấy bà Cố đến, Hàn Bùi Vân giao Cố Cảnh Hàm cho bà rồi rời khỏi bệnh viện, lái xe chạy thẳng đến trung tâm mua sắm hàng cao cấp, tìm được cửa hàng trang sức hiệu Cố Cảnh Hàm tặng cô chiếc nhẫn kim cương, lập tức đi đến quầy, giơ tay lên nói: "Tôi muốn chiếc nhẫn cùng kiểu dáng, size 14."
Nhân viên bán hàng giải thích rằng chiếc nhẫn này là phiên bản giới hạn của một nhà thiết kế nổi tiếng, ở trong nước chỉ nhận đơn đặt hàng, sau khi đặt xong thì chờ nửa tháng sau hàng sẽ được từ nước ngoài gửi đến.
Hàn Bùi Vân không muốn chờ, cô tin Cố Móng Heo cũng sẽ không để cô chờ lâu thế mới tỉnh.
Cuối cùng, nhân viên đề nghị một chiếc nhẫn khác, chiếc nhẫn vàng hồng được đính một vòng tròn những viên kim cương nhỏ tinh xảo, đơn giản và trang nhã, Hàn Bùi Vân thích ý nghĩa thiết kế của chiếc nhẫn này – Che chở cho người, bốn mùa không đổi.
Từ giờ trở đi, cô muốn trở thành người che chở cho Cố Cảnh Hàm.
Thẩm Thấm vừa đến bệnh viện, có việc muốn nói với Hàn Bùi Vân, thì thấy cô vội vàng đi ra ngoài. Lúc về, thì trên tay xách một cái túi màu xanh lam, logo mạ vàng trên đó Thẩm Thấm nhìn rất quen thuộc, đó là một thương hiệu trang sức cao cấp mà bà thường xuyên lui tới, giá cả cũng không hề rẻ.
Bà nói chuyện quan trọng trước: "Bác sĩ nói ngân hàng tủy xương bên kia thông báo, đã tìm được người hiến tuỷ phù hợp, đang trao đổi việc hiến tuỷ."
Tay Hàn Bùi Vân run lên, chiếc túi cũng rơi xuống mặt đất, đồng tử đột nhiên giãn ra, đầu óc trống rỗng trong vài giây, khi định thần lại, trong mắt đã tràn ngập nước.
Thật là đột ngột, từ lúc cô và Cố Cảnh Hàm quen biết nhau, vẫn luôn loay hoay tìm cách cho Lịch Lịch, cách nào cũng đã thử hết, thậm chí còn có thêm con.
Cứ đột nhiên như thế, được thông báo một cách bâng quơ, Lịch Lịch có thể cứu rồi.
Nhớ đến Xíu Mại của các cô, mặc dù đứa bé ấy không có cơ hội đến với thế giới này, nhưng khoảng thời gian bé ấy tồn tại, đã mang đến cho các cô hồi ức khó quên được.
"Cố Móng Heo, chị nghe thấy chưa? Lịch Lịch sẽ ổn thôi, chị cũng phải tốt lên."
Hàn Bùi Vân lấy chiếc hộp vuông nhỏ nhung xanh ở bên trong đặt lên gối Cố Cảnh Hàm, thấy bà Cố nhìn mình chằm chằm, liền giải thích với bà: "Đó giờ Hàm Hàm luôn đòi cháu nhẫn, là bởi vì chị ấy tặng cháu chiếc nhẫn này, nói bọn cháu trao đổi nhẫn thì coi như đã đính hôn. Cháu không đồng ý, muốn đợi Lịch Lịch khoẻ lại mới tính đến mấy chuyện này...."
Thẩm Thấm xòe tay ra, ý bảo Hàn Bùi Vân cho bà xem chiếc nhẫn cô vừa mua.
Hàn Bùi Vân mở hộp đưa cho bà.
Thẩm Thấm nhìn chiếc nhẫn hồi lâu, trầm giọng hỏi cô: "Con đã nghĩ kỹ chưa, nếu Hàm Hàm nằm đó cả đời, con trông con bé cả đời, không hối hận sao?"
Hàn Bùi Vân đã trả lời câu này rất nhiều lần, lần này vẫn thản nhiên lắc đầu.
"Lỡ đâu có tỉnh lại được, bị thương tổn đến não, thành kẻ ngốc...." Thẩm Thấm luôn không khống chế được mà nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Trong đầu Hàn Bùi Vân lập tức có hình ảnh, cô quấn khăn yếm cho Cố Móng Heo, thoạt nhìn không thông minh bằng An Ca, kéo góc áo cô ê a mấy tiếng, khoé miệng còn chảy nước miếng, gọi cô là mẹ, mở miệng là đòi "Đói bụng, muốn ăn."
Cho dù là kẻ ngốc, thì cũng là kẻ ngốc đáng yêu nhất quả đất này, hình như không có gì là không chấp nhận được.
Thẩm Thấm thấy trên mặt Hàn Bùi Vân có ý cười, thật sự rất khó đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Hàn Bùi Vân dịu dàng, cô cười chậm rãi nói; "Nằm cả đời thì năm đi, để chị ấy cả đời này nghe cháu nói, nếu thành kẻ ngốc thì cháu sẽ bắt nạt chị ấy cả đời."
Thẩm Thấm không hiểu, vốn là gánh nặng, nhưng trong miệng Hàn Bùi Vân thì đây giống như là một việc rất hạnh phúc, suy nghĩ một láy, bà thoải mái cười, đưa nhẫn lại Hàn Bùi Vân.
"Chuyện của hai đứa, ba nó cũng đã nói rõ không can thiệp, cũng là nhờ con gái xảy ra chuyện, chứ nếu không với tư tưởng cổ hủ bảo thủ của ông ấy, nếu là trước kia sẽ không chấp nhận."
Hàn Bùi Vân yên lặng nghe, khóe môi nở nụ cười.
Sau đó nghe bà Cố tự hỏi: "Kiểu quan hệ của hai đứa... coi là gả hay là cưới?"
Hàn Bùi Vân hơi giật mình, cô cũng không rõ lắm, con đường đồng tính này yêu đương quá gập ghềnh, bấp bênh, ngoại trừ Cố Cảnh Hàm ra, những người trước kia cũng chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi, chuyện cưới hỏi cơ bản là chưa từng nghĩ đến.
"Chị ấy luôn nói muốn cưới cháu."
Thẩm Thấm gật đầu, hôm nay có tin vui của Lịch Lịch nên bà rất vui, bà lại tự đưa ra quyết định: "Vậy không thể đem con làm con gái nuôi được rồi, sau là con là con dâu nhà họ Cố."
Hàn Bùi Vân cầm chiếc nhẫn cô mua đeo cho Cố Cảnh Hàm với nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô tự hỏi lần này các cô có được coi nhờ hoạ gặp phúc không.
Cố Cảnh Hàm vẫn luôn mơ mơ màng màng, nhớ lại bản thân sau khi đi du học về cãi vã với ba mẹ rất nhiều lần về chuyện hôn nhân, nhưng lúc cô định thần lại thì phát hiện bản thân đã đứng trong một hội trường đám cưới, trên người mặt váy cưới sang trọng, tất cả khách mời đều vỗ tay chúc mừng cô.
Bên người cô là một người đàn ông cao lớn, nắm tay cô, đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út. Cố Cảnh Hàm hoang mang nhìn anh ta, lại không thấy được rõ mặt đối phương.
Vậy là cô vẫn thỏa hiệp và trở thành nạn nhân của liên hôn?
Từ đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân nhàm chán, một cuộc hôn nhân không có cảm xúc, hoàn thành nhiệm vụ mang thai và sinh con, Cố Cảnh Hàm ôm đứa con mới chào đời trong tay, nhất quyết yêu cầu lấy họ của mình và đặt tên là Cố Chỉ Lịch.
Cố Chỉ Lịch?
Cái tên này quen đến nỗi dường như đã đọc nó không biết bao nhiêu lần.
Đứa bé lớn lên rất nhanh, Cố Cảnh Hàm dạy cô bé bước đi bước đầu tiên, lần đầu nghe cô bé gọi mẹ, còn thuê giáo viên mầm non đến nhà dạy cô bé, trong nháy mắt, cô đã bốn tuổi.
Ba mẹ và chồng luôn sát cánh bên cô, gia đình hoà thuận, sự nghiệp thành đạt.
Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy đây không phải là cuộc sống mình mong muốn, có gì đó sai sai.
Nói chính xác hơn, cô thường thấy cuộc sống của mình thiếu thứ gì đó, giống như bộ ghép hình, từng mảnh được ghép lại với nhau, nhưng mảnh cuối cùng lại không tìm được.
Đôi khi cô nhìn khuôn mặt Cố Chỉ Lịch rất lâu, đứa bé càng lớn cô càng có một cảm giác kỳ lạ, câu trả lời mà cô tìm kiếm có lẽ đang ở ngay trước mặt cô, tựa như chỉ bị ngăn cách bởi một tấm màn mờ mịt.
Cho đến một ngày nào đó, Cố Cảnh Hàm cùng chồng và con đi du lịch, ngồi trên xe, cô liếc nhìn vỉa hè, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt của cô.
"Dừng xe!" Cô vô thức hét lên, đẩy cửa xe lao về phía người kia.
Đó là một cô gái có khuôn mặt baby, không thể nhìn ra tuổi thật vì vẻ ngoài dễ thương, cô ấy mặc một chiếc áo hoodie rộng, quần jean bó, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa.
Cô ấy nhìn cô, chớp chớp đôi mắt hạnh sáng ngời, hỏi người bạn nữ bên cạnh: "Em có biết cô ấy không?"
Lại là một khuôn mặt khác không thể nhìn rõ, đang bế một đứa trẻ bên mình.
Cố Cảnh Hàm nhìn đứa bé, tim đập như sấm, không... cái này đều không đúng.
"Chào dì, cháu tên An Ca." Đứa bé chủ động giới thiệu về mình và những người lớn xung quanh: "Đây là hai mẹ của cháu."
"An Ca..." Cố Cảnh Hàm giơ tay định chạm vào mặt cô nhóc, nhưng người bạn nữ kia đã kéo cô nhóc ra.
Cô gái có khuôn mặt baby hỏi cô: "Chúng ta không quen nhau phải không?"
Ánh mắt Cố Cảnh Hàm nhìn thẳng, nhìn động tác thân mật giữa đối phương và bạn nữ, hồi lâu không nói gì.
Tại sao lại có cảm giác này.
Các cô rõ ràng quen biết nhau, vị trí bên cạnh cô ấy lẽ ra phải thuộc về cô, đứa bé kia cũng là con của các cô mới đúng.
Cố Cảnh Hàm đưa tay đặt lên vai cô ấy như cầu cứu.
Gương mặt baby nhìn cô với vẻ lạ lùng, rõ ràng là hoảng hốt.
"Cô là ai?" Cố Cảnh Hàm hỏi, nhìn cô không chớp mắt.
"Tôi...."
Bầu trời đột nhiên mây đen bao phủ, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống trên người cô, Cố Cảnh Hàm mặc cho mưa thấm vào mình, ngoan cố không chịu cho cô ấy rời đi.
Hôm nay ở bệnh viện, An Ca đến thăm mẹ Cố, Cố Diệp Hằng đã đưa cô nhóc đến, vẫn như lần trước, vừa đến đã đi, chắc là vẫn không biết đối mặt với Hàn Bùi Vân thế nào.
Tới giờ ăn, An Ca đòi ăn KFC, Hàn Bùi Vân gọi đồ ăn giao đến, khi người giao hàng đến ở dưới thì bị bảo vệ ngăn lại, Hàn Bùi Vân đành phải để An Ca trông mẹ Cố một lát, còn cô xuống lấy đồ ăn.
Khi cô bước lên và mở cửa phòng bệnh, cô hoàn toàn chết lặng.
Thấy An Ca đứng trên giường bệnh của Cố Cảnh Hàm, đã vén chăn bông của cô ấy lên, cầm một chai nước khoáng, cẩn thận đổ nước đều lên người Cố Cảnh Hàm.
"Con làm gì thế?" Hàn Bùi Vân còn chưa kịp ngăn cản, toàn bộ chai nước khoáng đã bị đổ xuống.
An Ca cầm chai rỗng, thản nhiên nói: "Con đang tưới nước cho mẹ Cố ạ."