Hàn Bùi Vân đang định gọi tên An Ca, như ngày thương cô sẽ cúi xuống ôm con gái, nhưng lúc này lại nghe thấy An Ca hình như không phải đang chơi đùa với những đứa trẻ khác mà giống như đang cãi nhau?
"Hàn An Ca rõ ràng không có ba, cậu ấy là kẻ nói dối!" Giọng nói là của một cậu bé, cậu bé nói đi kèm là tiếng la ó của mấy đứa trẻ khác.
Sau đó, Hàn Bùi Vân nghe An Ca lớn tiếng với bọn trẻ đó: "Mình có! Mình nói có thì là có!"
Sau đó giáo viên xuất hiện, dạy dỗ các bạn nhỏ: "Các em phải đoàn kết, thân thiện! Sao lại cãi nhau thế?"
Hàn Bùi Vân bước vào lớp, nhìn thấy An Ca giơ cao đôi tay nhỏ nhắn của mình, vội vàng giải thích với giáo viên: "An Ca thật sự có ba, không có nói dối!"
Lúc này, đôi tay đang thản nhiên đút trong túi áo khoác của Hàn Bùi Vân không khỏi run lên, cô luôn cho rằng An Ca không quan tâm đến việc không có ba, nhìn thấy con gái tính cách vui vẻ, chơi với bạn bè rất vui vẻ, không ngờ được sẽ gặp đến chuyện khiến mình đỏ mắt.
"An Ca." Cô khống chế cảm xúc, mỉm cười như thường lệ, gọi An Ca lại.
Cô Trần cười với cô với vẻ mặt không tự nhiên: "Mẹ An Ca."
"Cảm ơn cô Trần đã vất vả." Cô đi vòng quanh bọn trẻ, lịch sự hỏi: "Tôi có thể nói vài lời với cô được không?"
Cô Trần đồng ý ngay lập tức, yêu cầu bọn trẻ ngồi vẽ, trong khi cô và Hàn Bùi Vân ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trong góc lớp nói chuyện với nhau.
"Những đứa trẻ này... luôn nói về An Ca như vậy sao?" Tháng 9 năm nay chuyển An Ca đến đây đi học, nhưng chưa bao giờ nghe con gái nói về chuyện này, Hàn Bùi Vân lo lắng con gái bị ấm ức.
Đoán chừng Hàn Bùi Vân đã nghe được bọn nhỏ vừa rồi cãi nhau, cô Trần thẳng thắn nói: "Không có, An Ca rất hoà thuận với mấy bạn nhỏ khác, trẻ con mà, khá đơn giản, chưa đến mức vì chuyện này mà bắt nạt con bé."
Hàn Bùi Vân lo lắng nghiêng người nhìn An Ca đang vẽ, nhóc con bĩu môi, rõ ràng là đang tức giận.
Cô Trần nói tiếp: "Hôm nay cô Phó bảo mọi người lên nói về ba của mình, là cô ấy suy nghĩ chưa đủ thấu đáo, không để tâm đến tâm trạng của An Ca. Mà An Ca thì là đứa bé có cái tôi khá cao, cho nên đến lượt con bé thì cũng có nói."
Kết hợp với đoạn cãi nhau trước đó, Hàn Bùi Vân đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô nhóc này nói dối.
Để tỏ ra không khác biệt với những đứa trẻ khác, cô nhóc đã tự tạo nên hình ảnh người ba của mình.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô Trần." Hàn Bùi Vân cong môi cười thân thiện.
Cô Trần mỉm cười, muốn nói gì đó lại xua tay: "Cô đón An Ca về nhà đi."
Sợ An Ca có thể có vấn đề khác, Hàn Bùi Vân dùng thái độ tốt dò hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Tôi nghĩ... An Ca sẽ nói như vậy, có lẽ thật sự muốn có một người ba." Cô Trần thấy Hàn Bùi Vân không nói gì, sợ bản thân nói lời không mấy êm tai, nhưng bản thân nói cũng không sai, An Ca mới 4 tuổi, không có gì sai khi muốn có thêm một chút tình yêu của ba.
Cô biết ba của bạn học Diệp Hiểu Vũ có tình cảm với Hàn Bùi Vân, muốn nhân cơ hội tác hợp cho hai người, còn chưa nói thì Hàn Bùi Vân đã nhanh chóng đi đến chỗ An Ca.
"Đi thôi." Cô mặc áo khoác vào cho An Ca, cô nhóc vẫn bĩu môi, dáng vẻ vừa tức giận vừa bất bình.
Đi được vài bước, An Ca nhớ phải chào tạm biệt cô gái, thế là xoay người vẫy tay: "Tạm biệt cô Trần."
Suốt cả đường đi đều im lặng, lên xe, cô nhóc cúi đầu nghịch ngón tay, nếu là ngày thường, vừa mới ra khỏi lớp học đã tíu ta tíu tít về mấy chuyện vui lúc đi học.
Hàn Bùi Vân do dự hết lần này đến lần khác, quyết định nói chuyện với con gái: "Vẫn chưa vui lên sao?"
Mẹ vừa hỏi, vẻ mặt bướng bỉnh của An Ca cuối cùng cũng thả lỏng, cái miệng đang chu lên cũng hạ xuống, quỳ trên ghế xe, bắt lấy cánh tay mẹ bắt đầu méc: "Con không có nói dối! Mấy bạn ấy bắt nạt con!"
"Ngồi yên! Làm vậy rất nguy hiểm." Hàn Bùi Vân nghe An Ca lời nói, nhất thời không biết nên nói với con gái cái gì.
Hàn An Ca ngồi xuống, háo hức nhìn mẹ rồi giải thích: "Mẹ, con có ba."
"Con không có." Cho dù điều đó làm tổn thương trái tim con gái, cô không muốn gạt con gái.
Trước đó đã nói rất rõ, An Ca cũng hiểu cô nhóc là con của một gia đình đơn thân, sao bây giờ cô nhóc lại quan tâm nhiều như vậy?
"Con có mà! Hơn nữa còn tuyệt hơn ba của những người khác rất nhiều!" Hàn An Ca thấy mẹ không ủng hộ cô nhóc, không chỉ tức giận mà còn đau lòng.
"Vậy con nói như thế nào với các bạn?"
Hàn Bùi Vân điều khiển vô lăng, không nhìn con gái, chỉ nghe An Ca miêu tả về người ba mông lung.
"Ba con là người rất ghê gớm, đeo mắt kính, tóc dài, cũng cao cũng gầy, lại đẹp nữa...."
Hàn Bùi Vân nghe được một nửa, cảm thấy trí tưởng tượng của An Ca thật phong phú, còn tự cho ba cô nhóc có tóc dài.
"Ba con rất yêu mẹ và Lịch Lịch, rất giàu có. Lại có nhà lớn, trong nhà có rất nhiều phòng, còn có cả mấy chiếc siêu xe, ba nói chỉ cần mẹ thích, có đắt bao nhiêu cũng sẽ mua cho mẹ...."
Hàn Bùi Vân nghe vậy, cảm thấy cái miêu tả này quen tai quá, thế là hỏi An Ca: "Người ba mà con nói... là dì Cố?"
"Đúng rồi ạ!" Hàn An Ca nhanh chóng gật đầu, cuối cùng mẹ có thể hiểu được ý của cô nhóc rồi.
Hàn Bùi Vân đang tìm chỗ đỗ xe trong bệnh viện, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, chuyện này nên giải thích thế nào với con mình?
"Nếu dì Cố muốn cưới mẹ và sinh con, không phải dì ấy sẽ là ba con sao?" Hàn An Ca còn đồng tình với lời bản thân nói, nói xong không quên gật đầu.
Hàn Bùi Vân dừng xe, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con gái, hỏi: "An Ca, con thật sự muốn có ba sao?"
Hàn An Ca lập tức lắc đầu: "Không ạ, con chỉ muốn dì Cố làm ba con thôi."
Lời nói ngây thơ của đứa bé khiến Hàn Bùi Vân ngơ ngác, nhưng cô cũng thoải mái hơn rất nhiều so với những lo lắng trước đó, cô nói với An Ca: "Ba là đàn ông, hơn nữa mẹ với dì Cố còn chưa kết hôn."
"Ai nói ba nhất định phải là đàn ông." Hàn An Ca không phục, "Dì Cố nói muốn cưới mẹ, nhất định sẽ kết hôn, dì ấy chính là ba của con."
Hàn Bùi Vân dẫn con gái đi đến phòng Lịch Lịch, vừa đi vừa cười bất đắc dĩ: "Con đi hỏi dì Cố đi, xem thử dì ấy có nói là ba của con không."
Vì không có cách nào giải thích được cho An Ca hiểu, thôi thì đem chuyện khó này đẩy cho Cố Móng Heo vậy.
Sau khi An Ca nghe nói mấy ngày tới sẽ được ở trong bệnh viên chơi với Lịch Lịch, cô nhóc cực kỳ vui vẻ, lập tức vứt chuyện không vui ở trường mẫu giáo qua một bên, sau đó cầm cây kẹo được cô giáo thưởng chạy đến khoe với Lịch Lịch
Dì Vương đang thái rau trong bếp, từ lúc Cố Cảnh Hàm nói cho bà biết mối quan hệ của cô ấy và Hàn Bùi Vân, bà không biết phải đối mặt với Hàn Bùi Vân như thế nào.
Trước đây luôn suy đoán hai người này bế nhầm con, nhưng bây giờ có bế nhầm con hay không cũng không sao, hai người đã yêu đương với nhau rồi, còn phân biệt con chị với con em là gì nữa?
Chẳng trách ngay từ đầu liền có vẻ kỳ quái, Hàn Bùi Vân trông không giống với người cùng tầng lớp với nhà họ Cố, nhưng lại có quan hệ thân thiết với Cố Cảnh Hàm, ngày nào cũng đến bệnh viện, hoá ra....
"Dì Vương, dì có cần giúp không?" Hàn Bùi Vân sau khi nhìn thấy dì Vương cầm dao làm bếp đặt trên quả bí ngô rất lâu mà không cắt nó, nên có ý tốt hỏi.
Cô vẫn chưa biết Cố Móng Heo đã nói với dì Vương về chuyện của họ, ở trước mặt dì Vương cô vẫn rất tự nhiên.
"Không, không, không." Dì Vương tỉnh táo lại, hai ba nhát dao đã cắt xong quả bí ngô.
Hàn Bùi Vân ở trong phòng bếp tìm hoa quả ăn, ở chung lâu ngày cũng không thấy ngại, coi nơi này là nhà của cô.
Nói thật, dì Vương rất thích Hàn Bùi Vân, so với mấy bạn nhau kiêu ngạo thì tốt hơn nhiều.
Có thể thấy qua cách chăm sóc con cái, cô là người kiên nhẫn, chu đáo và có nhân cách tốt nên rất phù hợp với cuộc sống.
Trong lúc bận rộn, bắt đầu trò chuyện với Hàn Bùi Vân: "Cô Hàn... cô thấy tính tình của cô chủ nhà tôi có ổn không?"
Hàn Bùi Vân sửng sốt, không biết "ổn" dì Vương nhắc tới có phải là "ổn" nàng nghĩ tới hay không.
"Cũng khá ổn." Cô trả lời một cách mơ hồ.
"Tôi ở nhà họ Cố hơn mười năm, cô Cố này..." Dì Vương lắc đầu không nói nên lời, "Tôi nói thật, đúng thật chẳng ra gì, giống y ba mẹ cô ấy, đầu thiếu mấy dây thần kinh, chỉ biết đến bản thân không biết quan tâm đến người khác."
Nếu không phải tiền lương cao, thì mấy dì giúp việc trong nhà coi như không thấy chuyện xấu hổ họ làm thì đã nghỉ từ lâu rồi.
Lúc ban đầu gặp Cố Cảnh Hàm thì đúng thật là cái tính đó, Hàn Bùi Vân cười cười, bây giờ mối quan hệ không giống nhau, người ta cũng đang thay đổi, không nên đi bàn tán với dì.
"Nhưng tôi nhìn ra được, sau khi cô chủ quen biết cô thì tính tốt lên hẳn, còn chủ động chăm sóc Lịch Lịch." Dì Vương liếc nhìn Hàn Bùi Vân, "Chuyện của hai cô tôi không rõ, nhưng cô là người tốt, cô chủ tôi ở bên cô cũng khá tốt."
Có vẻ như Cố Móng Heo đã nói với dì Vương về chuyện của hai người, Hàn Bùi Vân hỏi: "Chuyện này mà cô ấy cũng nói với dì sao?"
Dì Vương đắc ý chống nạnh: "Đương nhiên rồi, nhưng mà...." Vẻ mặt của bà đột nhiên trở nên nghiêm nghị, "Cô phải cẩn thận, hai vị phụ huynh nhà họ Cố không dễ đối phó đâu."
"Cũng đâu có ăn thịt tôi." Hàn Bùi Vân chả quan tâm, tránh nghĩ tới chuyện không đâu, Cố Móng Heo nói ba mẹ cô ấy không có quyền can thiệp, vậy thì không cần nghĩ gì hết, tin tưởng cô ấy là được.
Đêm đó khi quyết định ở bên cô ấy, Hàn Bùi Vân đã hạ quyết tâm, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, phải tuyệt đối tin tưởng đối phương.
Nói đến ba mẹ, Hàn Bùi Vân lấy điện thoại dò đến số điện thoại Bùi Nhã Thục, nhìn một hồi lâu, ngón tay đặt hờ trên màn hình, không dám nhấn.
Nếu trước đây cô muốn gọi điện cho mẹ để giải thích mối quan hệ của mình với Cố Cảnh Hàm, vậy thì... bây giờ cô còn có thể giải thích thế nào đây? Để chứng minh rằng họ thực sự là một đôi à?
Hàn Bùi Vân tắt màn hình, giúp Vương dì mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra.
Buổi tối, Hàn Bùi Vân đang nằm bên giường kể chuyện cho bọn trẻ nghe thì nhận được tin nhắn WeChat từ Cố Cảnh Hàm, báo đã dậy.
Hàn Bùi Vân nhấn gọi video, bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Cố Cảnh Hàm đang đánh răng, cảm thấy hình ảnh của mình không đủ tao nhã nên tắt camera.
"Mở ra đi! Lịch Lịch với An Ca còn chờ gặp chị đó!"
Nói xong, Cố Chỉ Lịch ghé mặt tới điện thoại, vui vẻ gọi mẹ.
Hàn An Ca cũng muốn gọi, nhưng nhìn mẹ xong không dám lên tiếng.
"Mở mở." Cố Cảnh Hàm mở camera, đứng trước gương chải tóc, hỏi Lịch Lịch: "Con có nghe lời dì Hàn nói không?"
"Có ạ!" Cố Chỉ Lịch vỗ vỗ An Ca bên cạnh, "Mẹ, mấy ngày tới An Ca sẽ ngủ với con."
Cố Cảnh Hàm cùng bọn trẻ trò chuyện, ngồi trước bàn trang điểm trong khách sạn, cẩn thận trang điểm.
"Không cần trang điểm, đủ đẹp rồi." Hàn Bùi Vân trêu chọc cô, nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà trẻ, đưa camera đến trước mặt An Ca, "Phải rồi, An Ca có chuyện muốn nói với chị."
Cố Cảnh Hàm đang muốn tô son, thiện ý nhìn về phía camera: "Nói gì nè?"
"Nói đi." Hàn Bùi Vân vỗ vỗ vai An Ca, động viên con gái chủ động nói cho dì Cố biết chuyện nhà trẻ.
Hàn An Ca nghiêng đầu về phía dì Cố trên màn hình nhiệt tình hô lên: "Ba ơi!"