Muốn nói người này nếu sinh vào thời điểm khác, vậy thì được mọi người tôn sùng là chuyện tuyệt đối không thể khác được, thế nhưng không thể so với vị thiên thần luôn bảo hộ Yển Quốc, người kia thật sự làm cho người ta không thể lý giải. Thật sự phải nói là thiên hạ không ai không biết, có lẽ ngay cả hài đồng từ lúc còn nhỏ đều biết Đại Yển Quốc có một vị Thất hoàng tử cực kỳ tôn quý, vị Thất hoàng tử này chính là thiên thần thật sự, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng tầm thường, người nào dám bất kính với Thất hoàng tử, cho dù Thất hoàng tử cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng và Vương gia đương triều có quan hệ không như bình thường, cũng không ai dám nói Thất hoàng tử một câu không đúng. Thậm chí có người đem bức họa Thất hoàng tử thờ phụng ở trong nhà, cầu được thiên thần phù hộ. Cho nên, một kẻ nho nhỏ trong giang hồ như Y Tư Hàn, tuy rằng năng lực không tầm thường, nhưng so với thiên nhân như Thất hoàng tử mà nói, thì phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban. (múa rìu wa mắt thợ)
Kỳ thật, nói đi cũng phải nói lại, Y Tư Hàn nổi danh như thế cũng không phải chuyện khiến kẻ khác khó hiểu. Đúng là bởi vì Thất hoàng tử quá mức tôn quý, mọi người ngược lại không dám tùy tiện lỗ mãng, lại càng không dám tùy tiện bình luận. Chính là, nơi có người thì phải có đề tài để nói, bằng không cuộc sống chẳng phải là sẽ mất đi rất nhiều lạc thú. Nếu như chuyện của thần không thể lấy làm đề tài, mọi người cũng chỉ có thể lấy chuyện tiếp theo, tìm chuyện của người thường đến nói cho qua thời gian, nhằm gia tăng cảm tình. Nhưng nếu người này quá mức bình thường, kia thật sự không thể lấy làm đối tượng đàm luận, cho nên tìm tới tìm lui, mọi người phát hiện, Thiên Nguyệt phủ phủ chủ tân nhậm, chính là người không tồi để chọn. (dân trong nước này rảnh wớ nhỉ -_-)
. . . . . . . . . .
Tửu lâu lớn nhất kinh thành, bên trong Thúy Trúc cư, vài người đang cao hứng đàm luận chuyện mấy ngày trước Thiên Nguyệt Phủ phủ chủ Y Tư Hàn như thế nào dễ dàng bãi bình phân tranh của Tả Minh sơn trang cùng Ngọc Kiếm sơn trang trên giang hồ, tiếng đàm luận bay tới một nhã gian trong góc Thúy Trúc cư.
“Tư Hàn, lần này ngươi lại nổi danh rồi.” Một thiếu niên tuấn dật nho nhã, vận y sam màu xanh đen, trong đôi phượng nhãn đen láy lóe lên một tia bỡn cợt, nhưng trong đó vẫn ánh lên vẻ thâm trầm làm cho người ta không thể bỏ qua.
“Liễu Hàn, đừng nói nữa, ta đã bị ca ta mắng đến chết rồi.” Nhớ tới ca ca của mình, Y Tư Hàn không tự giác sờ sờ mông của mình.
“Nga? Nói như thế nào?” Đương kim thái tử năm ấy mới mười bốn tuổi Ti Liễu Hàn tò mò hỏi, nghĩ đến thân ca ca của Y Tư Hàn, bàn tay đang giơ ly trà củaTi Liễu Hàn dừng lại một chút.
Chú ý tới động tác đối diện của người nọ, Y Tư Hàn làm bộ như không phát hiện, có chút ủy khuất mở miệng: “Kỳ thật ta làm sao lại muốn xen vào, ta khi đó không phải bị ca ta lôi đến Âm sơn tu hành sao? Mới vừa từ trên núi xuống, đang đói đến phát hoảng, vừa lúc thấy Đại công tử của Ngọc Kiếm sơn trang Phùng Khải đón dâu, ta đã nghĩ đi kiếm bữa cơm ăn, ai mà biết tân nương tử kia nguyên bản là vị hôn thê của Nhị công tử Tả Minh sơn trang Tả Khâu Hoành chứ. Tả Khâu Hoành làm sao cho phép lão bà của mình bị người khác cướp đi, ngày đó mang theo mấy trăm người đến Ngọc Kiếm sơn trang cướp tân nương, ta ngày đó đã đói muốn tâm thần bấn loạn, cho nên không cẩn thận đi quản chuyện bao đồng. . .” Nhớ tới chuyện ngày đó, Y Tư Hàn liền bực mình, hắn cũng chính là ở thời điểm hai bên nhân mã động thủ, ra mặt ngăn lại một chút, sau đó suy nghĩ biện pháp bãi bình chuyện này,ai ngờ lại bại lộ thân phận, bị Ngọc Kiếm sơn trang mạnh mẽ giữ lại hai ngày, hại không kịp trở về gặp ca ca đúng hẹn, bị phạt không nói còn bị ca ca mắng nữa, thật sự là mất nhiều hơn được.
“Thất hoàng thúc đối với chúng ta luôn luôn nghiêm khắc, huống chi hắn cũng là thân ca ca của ngươi, không phạt ngươi mới lạ.” Ti Liễu Hàn không một chút đồng tình với Y Tư Hàn.
Kỳ thật thế nhân chỉ biết Y Tư Hàn cùng thái tử giao hảo, lại không biết ở ý nghĩa nào đó mà nói, Y Tư Hàn cùng thái tử cũng có quan hệ thúc chất. Đương kim Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt chính là thân ca ca đồng mẫu dị phụ (cùng mẹ khác cha) của Y Tư Hàn, mà Y Tư Hàn không chỉ là phủ chủ của Thiên Nguyệt phủ, hơn nữa còn là giáo chủ của giang hồ đệ nhất ma giáo Huyết Độc Giáo. Chẳng qua trừ bỏ một ít người ra, người trong thiên hạ chỉ biết thân phận phủ chủ của Y Tư Hàn. Về phần hắn vì sao chính là thân đệ đệ của Thất hoàng tử, thì chính là chuyện cơ mật trong hoàng thất Yển Quốc không thể tiết lộ ra ngoài.
“Ai. . . Không phải khi đó trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có sao, bằng không ta cũng sẽ không đi kiếm cơm ăn a. Sớm biết vậy ta tình nguyện tùy tiện đến nhà ai xin cái bánh mỳ, cũng không đi ăn cái gì rượu mừng.” Nghĩ đến ánh mắt ca ca ngày ấy lạnh như băng, Y Tư Hàn hối hận không sao tả nổi.
“Ha ha. . .” Nhìn người hữu khí vô lực nằm ở trên nhuyễn tháp, Ti Liễu Hàn cười ra tiếng. Mấy người bọn họ thường xuyên bị hoàng thúc mang đến trên tòa Âm sơn đó, sau đó để mặc cho bọn họ một mình ở nơi nào đó ngụ vài ngày, hơn nữa phải trong thời gian quy định chạy về hoàng cung. Ở trên núi không chỉ phải hoàn thành việc hoàng thúc giao cho, tu hành, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự mình giải quyết. Chẳng qua lần này Y Tư Hàn thật xấu số, đang lúc ngủ bị mang đến trên núi, cho nên trong người không có một xu, đã lên núi rồi mà chưa đến thời điểm là tuyệt đối không thể xuống núi. Âm sơn là tòa núi hoang, cũng khó trách Y Tư Hàn đói đến luống cuống.
“Tốt lắm, ngươi cũng đừng giận. Dù sao hoàng thúc cũng không thật sự giận ngươi, hơn nữa không phải đã phạt ngươi rồi sao? Ngươi còn làm ra bộ dáng sắp chết tới nơi làm gì.” Ti Liễu Hàn cảm thấy mình cười cũng đủ rồi, bắt đầu an ủi đồng bọn đang dị thường uể oải.
“Liễu Hàn. . . Ca ta thân mình không tốt, ta không muốn lại làm cho hắn bởi vì quan tâm đến chuyện của ta mà sinh khí. Hơn nữa. . .” Nghĩ đến chuyện tình ngày đó chính mắt nhìn thấy, ánh mắt Y Tư Hàn liền trầm xuống.
“Làm sao vậy?” Ti Liễu Hàn rất ít khi nhìn thấy người này có vẻ mặt như vậy, cho nên cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Ngày đó lúc ta trở về. . . ca ta phát bệnh . . .” Lúc nói những lời này, Y Tư Hàn trong mắt mọi người luôn nghịch ngợm tinh quái liền lộ ra thần sắc thương tâm cùng hối hận. Hắn chỉ biết là thân thể ca ca không tốt, mà không biết lại thống khổ đến như vậy.
“Kia không liên quan đến ngươi, thân thể hoàng thúc vẫn là như vậy.” Ti Liễu Hàn nói ra chuyện tình mà bất kỳ ai trong hoàng gia cũng đều biết.
“. . . . Liễu Hàn. . . Ngươi trách ca ta sao?” Y Tư Hàn đang nằm đột nhiên ngồi dậy, thận trọng hỏi chuyện mà hắn vẫn luôn muốn hỏi.
“Tư Hàn. . . Chuyện của hoàng thúc, ngươi cảm thấy được ta có thể có ý tưởng gì khác sao?” Ti Liễu Hàn biết người này hỏi chính là ý gì, nhưng hắn cũng không trực tiếp trả lời, mà là trả lời theo kiểu ba phải cái nào cũng được. Nhìn thấy người kia có chút lo lắng, Ti Liễu Hàn “cười khúc khích” một tiếng, “Ngươi sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Đó là chuyện của hoàng thúc bọn họ, cùng ngươi và ta có quan hệ gì. Chúng ta chỉ cần làm tốt ‘huynh đệ ’ là được.”
“Kia đương nhiên, ngươi nghĩ rằng ta vì sao đáp ứng làm cái gì phủ chủ lẫn giáo chủ chứ, còn không phải là vì sau này giúp ngươi.” Thấy Ti Liễu Hàn vẫn không có gì khác, Y Tư Hàn cũng cười lên, sau đó bất mãn lẫn sảng khoái đánh thái tử một quyền, “Huynh đệ ta có gặp chuyện gì khó khăn ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mau giúp ta ngẫm lại ta nên như thế nào hướng ta ca bồi tội.”
“Để cho hoàng thúc đánh ngươi một chút không phải tốt lắm?”
“Oa! Tâm địa hảo ngoan độc, bị ca ta đánh, ta còn mạng sao?”
“Ngô. . Cũng đúng, ngươi đã nói là ta là huynh đệ, ta hảo giúp ngươi ngẫm lại. . .”
“Mau nghĩ đi, mau nghĩ đi. . .”
Không khí khoái trá vui vẻ dần dần hòa tan không khí trầm trọng trong phòng, hai gã thiếu niên lúc này thật sự là bạn tốt tri kỷ cùng nhau cười đùa.
……………………
“Hàn Nguyệt. . .” Tuyệt thế nam tử đang xem sách nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng liền ngẩng đầu lên, lập tức một nụ hôn ôn nhu đến cực điểm dừng ở trên môi mình. Thẳng đến khi hô hấp của hắn dần dần có chút hỗn loạn, chiếc lưỡi đang thâm nhập trong miệng mới lui ra ngoài.
“Ngươi hôm nay tới thật sớm.” Ti Ngự Thiên ở một bên nhìn hai người kia hôn sâu cũng không có gì buồn bực, mà là bình tĩnh mang theo ý cười nhìn về phía Tứ tử của mình, Đương kim thiên tử Ti Lam Hạ.
“Vốn đang có một số việc, bất quá Ngũ đệ cùng Lục đệ bọn họ đã tiếp nhận, cho nên có thể đi lại đây sớm hơn.” Ti Lam Hạ cùng phụ hoàng của hắn đã sớm đứng tuổi nhưng trông vẫn như ngày xưa, không thấy già đi chút nào, trừ bỏ càng thêm thành thục cùng ổn trọng ra thì càng thêm khí phách cùng uy nghi của thiên tử, chẳng qua lúc đối mặt với người mình yêu, biểu hiện ra có chút đau đớn lẫn nồng đậm yêu thương.
Tiếp nhận trà phụ hoàng đưa cho uống hết, Ti Hàn Nguyệt để Ti Lam Hạ ôm lấy mình, tiếp tục cúi đầu đọc sách, từ sau khi bình định thiên hạ, hắn cũng không tiếp qua chính sự, chỉ dạy dỗ những người được thần thú chọn lựa cùng đệ đệ.
“Thái tử năm nay đã sắp mười bốn, cũng đã đến lúc có thể cho hắn tiếp nhận việc của ba chỗ kia.” Ti Ngự Thiên đối với vị hoàng tôn này của mình là phi thường vừa lòng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã phi thường xuất sắc.
“Ân, ta cũng nghĩ như vậy. Sớm đi tiếp nhận, chờ sau khi hắn đăng cơ sẽ thuận lợi rất nhiều.” Ti Lam Hạ đối với đề nghị của phụ hoàng cũng tỏ vẻ đồng ý, hắn hiện tại cùng phụ hoàng tuy nói là phụ tử, không bằng nói là bằng hữu. Nhiều năm như vậy, nguyện vọng giống nhau khiến cho bọn hắn thân như huynh đệ.
“Mấy đứa nhỏ khác cũng không tệ, ngươi xem lúc nào đó thích hợp, an bài bọn họ làm chút chuyện. Sau này bọn họ phải trợ lực cho thái tử.” Nhớ tới những hoàng tử khác, còn có mấy đứa nhỏ của Diệu Nhật cùng Thanh Lâm, Ti Ngự Thiên cũng có chút vừa lòng. Mấy đứa nhỏ này cũng thừa kế từ phụ thân của bọn họ lòng trung thành và bảo vệ đối với huynh đệ.
“Ân, ta sẽ mau chóng an bài xuống.” Ti Lam Hạ gật gật đầu.
“Đêm nay ngươi quay về hay là ở trong này?” Ti Ngự Thiên thuận miệng hỏi.
“Ở đây. . .” Ti Lam Hạ đứng dậy cởi long bào thuận miệng đáp trả, Huyền Thanh đứng một bên thấy thế tiến lên giúp Hoàng Thượng thay quần áo. . .
…………….
“Nương? Ca thật sự không giận ta?” Y Tư Hàn về đến nhà không xác định lại một lần nữa hỏi mẫu thân.
“Ha haa. . . Ngươi yên tâm đi, ca ngươi như thế nào lại tức giận với ngươi. Nếu ngươi thực làm hắn sinh khí, ca ngươi căn bản là sẽ không để ý ngươi, làm sao còn có thể phạt ngươi treo ngược ở trên cây một ngày chứ.” Tiêu Lâm cười tủm tỉm vỗ vỗ mặt đứa con thứ hai, xem ra ngày đó Nguyệt nhi phát bệnh đã làm đứa nhỏ này sợ hãi.
“Nương. . . Ngươi nói ca ca hắn. . . rốt cuộc có thích ta hay không a. . .” Nghĩ đến ca ca của mình, Y Tư Hàn còn có chút thất bại, hắn ở trước mặt người khác có thể nói mình là người gặp người yêu, nhưng với ca ca thiên thần của mình, hắn một chút tự tin cũng không có, từ nhỏ đến lớn ca ca chỉ ôm hắn có một lần, đó là năm hắn ba tuổi. Nhưng ca ca lại ôm nương, lại ôm mấy người kia. . . . . . Y Tư Hàn lại sờ sờ mông mình.
“Tư Hàn. . . Ca ca ngươi đương nhiên thích ngươi, bất quá. . . Ha ha, hắn càng thích mẫu thân ta hơn.” Tiêu Lâm không chỉ không an ủi ấu tử, lại còn bỏ đá xuống giếng nói.
“Ô. . .” Y Tư Hàn vạn phần ai oán nhìn mẫu thân của mình, thật sự là không có suy nghĩ. Nguyện vọng lớn nhất cả đời hắn chính là ca ca hắn lúc nhìn thấy hắn có thể đối với hắn cười cười, tuy rằng hắn cũng chưa thấy qua ca ca cười với người khác.
“Đứa con a. . .” Tiêu Lâm bấu lấy mặt Tư Hàn, tả hữu lôi kéo, căn bản mặc kệ đứa con anh tuấn tức giận vì gương mặt hoàn toàn biến hình, “Ca ngươi nếu không thích ngươi, như thế nào lại cho ngươi khuyên tai a? Ngươi xem hắn tự mình mang qua khuyên tai cho ai chưa? Hơn nữa ca ngươi đối với ngươi chính là so với người khác càng nghiêm khắc hơn, nếu hắn không thích ngươi sẽ không làm như vậy đâu. Đứa con ngốc. . .” Tiêu Lâm càng thêm dùng sức lạp xả hai gò má đứa con.
“Lương ( nương ). . . . . . A thang ( đau quá ). . . . . .” Y Tư Hàn kháng nghị nhìn mẫu thân.
Tiêu Lâm thấy mặt đứa con đã muốn đỏ mới lưu luyến buông tay ra, vẫn là tiểu nhi tử hảo ngoạn, Tiêu Lâm tà ác nghĩ.
Nhu nhu mặt, Y Tư Hàn đưa ra nghi vấn sâu nhất trong lòng: “Kia vì sao. . . lúc ta mới sinh ra. . . Ca liền đánh ta. . . còn. . . còn. . .” Mấy lời phía sau Y Tư Hàn không nói ra được.
“Còn ở trên mông ngươi để lại dấu bàn tay đúng không?” Tiêu Lâm nói ra mấy lời đứa con không dám nói.
“Ân.” Y Tư Hàn gật gật đầu, chính là vì vậy, hắn mới cho rằng ca ca không thích hắn.
“Ai bảo ngươi làm cho nương đau ?” Tiêu Lâm kéo tay đứa con ra, ôn nhu xoa xoa hai luồng hồng ấn.
“Ân?” Y Tư Hàn khó hiểu nhìn mẫu thân.
“Hì hì. . . Ngươi a, ngày thường thông minh nhanh trí là vậy, nhưng hễ đụng phải chuyện của ca ngươi liền trở nên ngốc nghếch.” Tiêu Lâm lôi kéo đứa con ngồi xuống, lúc này đã biến thành âm điệu từ mẫu, “Nương lúc trước khi sinh ca ngươi bị người hạ dược, tuy rằng không chết, nhưng nương lại không thể sinh dục được nữa.”
“Nương. . . ?” Cũng không biết hết đoạn cuộc sống khi mẫu thân ở trong cung, Y Tư Hàn nghe vậy trừng lớn hai mắt, giọng điệu kinh ngạc.
Nhìn thấy người rất giống mình, Tiêu Lâm lần đầu tiên ở trước mặt đứa con nói đến chuyện quá khứ. “Khi đó ca ngươi sinh ra cũng rất suy yếu, không chịu mở miệng ăn cái gì, thái y nói ca ngươi sợ là sống không được. Cho đến ba ngày sau, ca ngươi mới hé miệng, nhưng mà mắt vẫn không mở ra được cũng không hề phát ra âm thanh nào. . . . . .” Chậm rãi nói ra chuyện phát sinh ba mươi mấy năm trước ở trong cung, thanh âm của Tiêu Lâm dần dần khàn đi . . . .
“. . . . . . Khi đó, nương cùng cha ngươi đều nghĩ rằng chết chắc rồi, nhưng sau mới biết được, đó là ca ngươi và Thái hoàng cùng nhau hợp diễn, vì muốn làm cho nương ra cung, cùng cha ngươi sống cuộc sống mà nương hằng mong. Thái hoàng lúc trước vì không cho nương quá mức tưởng niệm ca ngươi, cũng không muốn cho ca ngươi vì nương mà lo lắng, liền an bài người giúp nương điều dưỡng thân mình, sau đó mới có ngươi.” Nhìn thấy tiểu nhi tử đã có chút nức nở, Tiêu Lâm cười khẽ, “Ca ngươi ca từ nhỏ luôn che chở nương, không cho nương chịu một chút ủy khuất nào. Lúc sinh ngươi, nương đau đớn mà kêu lên, lúc ấy ca ngươi từ trong cung chạy tới, sợ nương có nguy hiểm. Từ lúc bắt đầu sinh, ca ngươi cùng cha ngươi đều đợi ở bên ngoài, sau lại nghe nương kêu rất thảm, ca ngươi cái gì cũng không quản liền vọt vào, thiếu chút nữa đem bà đỡ của nương hù chết, ha ha ha ha. . . . . .” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Tiêu Lâm hạnh phúc nở nụ cười.
“Ca ngươi lúc ấy cái gì cũng không nói, chính là gắt gao nắm chặt tay nương, lúc ấy nương liền cảm thấy được một chút cũng không đau, sau đó một canh giờ liền đem ngươi sinh hạ.” Nói tới đây, Tiêu Lâm trên mặt tràn đầy hạnh phúc, “Bất quá bởi vì ngươi làm cho nương đau như vậy, cho nên sau khi ngươi đi ra, ca ngươi liền đánh một cái vào mông ngươi. . . . . .” Nhớ lại thanh âm vang dội của bàn tay lúc đó, Tiêu Lâm có chút ngượng ngùng nhìn tiểu nhi tử, “Cái kia. . . Ca ngươi khí lực luôn luôn khá lớn, cho nên hắn lúc trước cũng chỉ là tùy tiện đánh một chút thay nương xả hết giận, lại không nghĩ rằng cư nhiên ở trên mông ngươi để lại chưởng ấn. . . . . .” Tiêu Lâm không dám nói kì thực Hàn Nguyệt lúc ấy chính là mạnh mẽ đánh một chưởng, mông đều xuất huyết, nếu không phải đây là đứa nhỏ nương hắn vất vả sinh hạ, phỏng chừng sẽ không là một cái tát đơn giản như vậy. Đương nhiên, tuy rằng không đem Tư Hàn đánh chết, cũng đã làm cho hắn khóc chết.
“Kia. . . Ca ca có phải hay không còn trách ta. . .” Y Tư Hàn có chút buồn bã lo lắng, cũng không phải hắn cố ý làm cho nương đau nha, nữ nhân nào sinh đứa nhỏ cũng đều đau thôi. . . . Nhu nhu cái mông đáng thương của mình. . . (Ruby: xoa xoa mông Su, đau hêm -3-/ Su: ta vạt mỏ mợ h X-()
“Tư Hàn. . . Ngươi nên hiểu ca ngươi, hắn không phải người hay mang thù, chỉ có người mà hắn để ý hắn mới có thể càng thêm nghiêm khắc. Mười mấy năm qua, ngươi có thể nói là ca ngươi một tay dạy dỗ, trưởng huynh như cha. . . Ca ngươi đã làm đến điểm này .” Không muốn cho tiểu nhi tử có chút suy nghĩ không hay gì, Tiêu Lâm ôn nhu khuyên giải an ủi.
Y Tư Hàn gật gật đầu, từ sau khi hắn vào kinh thành, hắn cơ hồ đều là lớn lên ở trong hoàng cung. Ca ca đem hắn mang theo bên người, dạy hắn võ công, đốc xúc hắn tu hành, tuy rằng rất ít cùng hắn nói chuyện, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đối với hắn, ca ca là bất đồng. Sờ sờ khuyên tai của mình, lại nhớ đến lỗ tai ca ca cũng đeo khuyên tai tương tự, Y Tư Hàn đang thất vọng đau khổ cũng cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều. Nhìn thấy mẫu thân đang cười mỉa, Y Tư Hàn không có hảo ý hỏi: “Nương. . . Ngươi thấy ca ca cười bao giờ chưa?”
“Không có. . .” Nghĩ đến đây, Tiêu Lâm ai oán.
“Hắc hắc. . . Mẫu thân. . . Ta đã thấy nga. . .” Trong ánh mắt Y Tư Hàn hiện lên một đạo tinh quang tà ác, ai bảo mẫu thân rất không có suy nghĩ, cư nhiên đối với đứa con mình bỏ đá xuống giếng.
“Cái gì? ! Ngươi như thế nào có thể thấy qua! ! !” Tiêu Lâm nghe vậy không thể tin được hô to một tiếng, sau đó nhảy dựng lên liền đánh về phía tiểu nhi tử.
“Ha ha. . . Nương, ta ở trong cung thấy được nga. . . .” Y Tư Hàn vừa chạy, vừa tiếp tục kích thích thân mẫu của mình.
“Ta không tin. . . Ngươi làm sao dám! ! Ngươi cư nhiên. . . cư nhiên nhìn thấy trước nương ngươi. . .” Đuổi không kịp đứa con, Tiêu Lâm thở hồng hộc ngừng lại, sau đó nắm lấy thư lẫn bút bên người ném qua, từ hôm nay trở đi, ngươi và ta thệ bất lưỡng lập lập lập lập! ! ! (thề không sống còn hay thề không đội trời chung =]]]]])
“Cô gia. . . . . .” Lâm Xuân nghe thấy phòng trong lại diễn võ phụ, bất đắc dĩ thở dài.
“Lâm Xuân. . . Chuyện mẫu tử bọn họ ngươi cũng đừng quản, ta đi cửa hàng nhìn xem, ách. . . . . . Chờ bọn hắn nháo xong rồi, ngươi cho người đi gọi ta một tiếng.” Sợ hại đến cá trong chậu (= tai bay vạ gió) Nghĩa Hải lập tức nâng lòng bàn chân vọt ra ngoài, còn ngốc nghếch ở lại không chừng hắn sẽ bị cái gì đó rớt trúng.
“Phanh!” Thanh âm ghế dựa ngã xuống đất từ phòng trong truyền ra, vài tiếng sư tử Hà Đông rống hỗn loạn cùng tiếng kêu đau đớn của thiếu niên. . . thanh thanh dễ nghe….