“A a a a a…” Một tiếng hét chói tai đánh vỡ buổi sáng yên bình ở Di Hiên cung.
“Lớn giọng la hét thế còn gì là thể thống.” Tiêu hậu nghiêm giọng quát.
“Nương nương tha tội. Vì điện hạ… điện hạ…” Cung nữ Ngọc Châu đang hốt hoảng chạy đến liền bối rối giải thích.
“Sao? Nguyệt nhi lại làm gì nữa đây?” Nghe vậy, Tiêu Lâm vội vàng đi đến phòng Hàn Nguyệt.
Vừa bước vào phòng, Tiêu Lâm lặng đi vì sợ hãi. Nàng không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt nàng. “Trời ơi, Hàn Nguyệt!!! Con… con…” Tiêu Lâm không biết nên nói gì nữa.
Lúc này trong phòng Hàn Nguyệt, tóc tai vương vãi đầy sàn. Một đầu tóc đen mềm mượt dài ngang vai giờ đã giống như đồng cỏ bị một bầy châu chấu ghé thăm. Mà thủ phạm lúc này đang đứng trước gương, tay lăm lăm cây kéo chuẩn bị làm cho thảm cảnh trên đầu càng thêm trầm trọng.
“Hàn Nguyệt!!!” Tiêu Lâm vội bước tới, đoạt lấy cây kéo trong tay con nàng.
“Vì sao lại cắt tóc? Tóc da thân thể, cha mẹ sinh ra*. Sao con có thể tùy tiện cắt tóc được? Lại còn… lại còn cắt thành thế này. Tiêu Lâm nhìn cái đầu lởm chởm như cỏ dại, dài ngắn không đều, khóc không ra nước mắt. Lại nhìn vụn tóc dính đầy người con nàng, Tiêu Lâm không cần đoán cũng biết, lát nữa ‘giông tố’ thể nào cũng kéo tới.
“Lần trước thấy cung nữ xỏ lỗ tai, con đã ép người ta xỏ cho con, làm hại cung nữ đó bị hoàng thượng phạt đánh 20 trượng. Lần này thì là vì cái gì?”
Ba tháng trước, Hàn Nguyệt ở ngoài Di Hiên cung phơi nắng. Một canh giờ sau trở về thì trên tai đã thêm một cái lỗ. Lý do là “chưa bao giờ xỏ, thử xem sao”. Hoàng thượng vì việc này mà nổi trận lôi đình, sai người đánh cung nữ đã xỏ lỗ tai cho Hàn Nguyệt 20 trượng. Nếu không có Tiêu Lâm hết lời van xin thì e rằng cô cung nữ kia đã mất mạng rồi. Nàng tưởng rằng, hoàng thượng thể nào cũng sẽ trừng phạt Hàn Nguyệt. Nhưng mấy ngày sau, Người lại phái người đem đến một chiếc hoa tai bằng hắc lưu ly, nói, đằng nào thì cũng đã xỏ rồi, bỏ không thì phí công Nguyệt nhi chịu đau.
“Quá dài, phiền toái, bất tiện.” Hàn Nguyệt trầm tĩnh nói. Mớ tóc này thường xuyên gây cản trở khi nó luyện tập thể lực, buộc lên thì vẫn cảm thấy vướng víu, thà cắt ngắn như ở Thiên triều cho gọn.
Nhìn Hàn Nguyệt chẳng có chút ăn năn hối lỗi nào cả, Tiêu Lâm ôm đầu than vãn. “Chỉ vì thế thôi mà con biến tóc mình thành như thế này à? Nếu thấy vướng víu thì bảo Ngọc Châu buộc lên là xong, cần gì phải cắt chứ? Chẳng lẽ con không biết không thể tùy tiện cắt tóc sao?”
“Bất tiện”. Hàn Nguyệt vẫn ương ngạnh không chịu nhận lỗi. “Thế này mới tiện.” Chỉ vào đầu nó bây giờ.
Tiêu Lâm chẳng biết nói gì nữa. Nàng đột nhiên cảm thấy, Hàn Nguyệt lúc chưa khôi phục mới đáng yêu làm sao. Nhưng bây giờ, con nàng không làm thì thôi, đã làm thì luôn khiến người ta kinh hãi*, hơn nữa, nếu đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không thay đổi. Chắc cũng chỉ có phu quân của nàng, đương kim hoàng thượng, là có thể thay đổi suy nghĩ của Hàn Nguyệt. Nhưng nghĩ đến hoàng thượng, Tiêu Lâm lại cảm thấy đau đầu. Cặp cha con này, nàng chẳng thể hiểu nổi lấy một người
“Người đâu…” Tiêu Lâm chán nản gọi.
“Có nô tỳ.”
“Chuẩn bị nước nóng cho điện hạ tắm rửa, rồi thu dọn sạch sẽ mớ tóc trên sàn.”
“Dạ, nương nương.”
“Nguyệt nhi tắm rửa sạch sẽ trước đã. Mẫu hậu sẽ phái người báo cho phụ hoàng biết. Con hãy suy nghĩ xem lát nữa, nên giải thích chuyện này với phụ hoàng như thế nào.” Nhớ lại thái độ của hoàng thượng đối với Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm vừa mừng vừa lo.
Phụ hoàng? Hàn Nguyệt ngẫm nghĩ. Người nọ đối xử với nó khác hẳn những người khác. Trước kia nó không rõ nhưng hai năm gần đây, nó cũng từ từ hiểu ra. Thái độ của phụ hoàng đối với nó khác biệt hoàn toàn so với các hoàng tử còn lại, dùng lời của mẫu hậu thì là ‘cưng chiều’. Sau khi khôi phục trở lại bình thường, Hàn Nguyệt mới càng hiểu rõ con người nơi này và Thiên triều khác nhau như thế nào. Mặc dù vẫn có những ánh nhìn sợ hãi, bất an nhưng đó chỉ là số ít. Đa phần những ánh mắt nhìn nó mang theo một loại cảm xúc không giống với trước kia. Hàn Nguyệt không biết đấy là gì nhưng nó biết đó không phải là ác ý, chỉ khiến nó cảm thấy có chút khó chịu. Ánh mắt đó giống như khi Phong Mạc nhìn đóa ngọc lan mà hắn yêu thích nhất. Hàn Nguyệt vừa tắm rửa vừa nghĩ.
…
“Ti Hàn Nguyệt!!!” Cho dù đã biết trước nhưng khi tận mắt thấy cái đầu lởm chởm kia, Ti Ngự Thiên vẫn không thể kiềm chế được tức giận mà gầm lên. Cái gì mà châu chấu ghé thăm? Phải gọi là chó hoang gặm đồ mới đúng, hơn nữa còn ngắn đến mức không thể sửa sang gì được. Nếu muốn cắt tỉa lại cho thuận mắt một chút, ít ra cũng phải chờ đến mấy tháng sau, khi tóc đã dài thêm ra.
Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng đầy nghi hoặc. Nó không rõ tại sao phụ hoàng lại tức giận, nó chỉ cắt tóc thôi mà… Quay đầu ngắm lại mình trong gương, Hàn Nguyệt vẫn không hiểu nó đã làm gì khiến phụ hoàng tức giận.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng cắt tóc chưa đủ sức khiến phụ hoàng tức giận? Hay ngươi nghĩ dù sao tóc cũng đã thành như thế này rồi, phụ hoàng không nên tức giận nữa làm gì?!”
Nhìn Tuyên đế lửa giận ngập trời, sắc mặt mọi người xung quanh tái nhợt hẳn đi. Ngay cả Tiêu Lâm lúc này đã né sang một bên cũng không dám mở miệng nói lấy một lời. Mà nguyên nhân của cơn thịnh nộ này vẫn nhìn Ti Ngự Thiên đầy khó hiểu, như thể phụ hoàng của nó chuyện bé xé ra to vậy. Mọi người bây giờ đều âm thầm lo lắng cho Hàn Nguyệt. Long nhan giận dữ đâu phải chuyện đùa. Cho dù hai năm nay Hàn Nguyệt được hoàng thượng yêu thích vô cùng, nhưng ai có thể khẳng định, hoàng thượng sẽ không trở mặt ngay sau đó. Dù sao làm bạn với vua như chơi với hổ, hoàng thượng lại là người lạnh lùng khó hiểu, ai biết được lúc nào người tức giận, lúc nào người bình thường.
“Quá dài, phiền toái.” Hàn Nguyệt điềm nhiên trả lời.
“Chỉ vì phiền toái?” Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống.
“Ừ.” Âm thanh vẫn điềm tĩnh như cũ.
Nhìn đứa con trước mắt, xem ra nó căn bản chẳng hiểu chính mình đã làm gì, Ti Ngự Thiên ôm lấy Hàn Nguyệt, phẫn nộ nói “Hồi cung!” Nếu cứ tiếp tục ở đây, hắn không thể đảm bảo được hắn sẽ không làm gì nó.
…
“Tóc da thân thể, cha mẹ sinh ra. Ngươi cũng biết câu đó?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng hỏi con thú nhỏ đang ngồi trên long sàng.
“Ừ.”
“Thế sao còn cắt?”
“Phiền toái, bất tiện.”
“Chỉ vì phiền toái mà ngươi có thể không để ý đến cảm nhận của phụ hoàng sao?”
“Ta cắt tóc liên quan gì đến cảm nhận của phụ hoàng?” Hàn Nguyệt vẫn không hiểu.
Ti Ngự Thiên đột nhiên cảm thấy hắn đang lâm vào cảnh đàn gảy tai trâu. Nhắm mắt lại, yên lặng chờ cho những buồn bực trong lòng biến mất, nếu không biết Hàn Nguyệt thực sự không hiểu, hắn nhất định sẽ đánh vào mông nó mấy cái. Khắp thiên hạ, có thể khiến Tuyên đế trở nên đứng ngồi không yên như thế chắc chỉ có đứa con này. Mở mắt ra, Ti Ngự Thiên khôi phục lại như cũ hình tượng vị đế vương lạnh lùng tỉnh táo.
Chỉ vào đế quan trên đầu, Ti Ngự Thiên nói : “Nguyệt nhi, giúp phụ hoàng bỏ đế quan xuống.”
Kỳ quái nhìn phụ hoàng, Hàn Nguyệt nghe lời đứng lên trên giường. Đế quan vừa gỡ, mái tóc dài đen nhánh của Ti Ngự Thiên từ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng buông xuống, phủ đầy trước ngực cùng với sau lưng hắn. Hàn Nguyệt vuốt ve mớ tóc dài trước mặt, cảm nhận những sợi tóc mát lạnh luồn qua ngón tay, mềm mại, mượt mà, lại mang theo hương bồ kết thơm ngát. Thật dễ chịu, cảm giác vẫn y như những lần trước nó sờ vào.
Ti Ngự Thiên nhìn Hàn Nguyệt lúc này đang say mê vuốt ve tóc hắn, hỏi : “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Thích chứ?”
Nhìn những lọn tóc trong tay, Hàn Nguyệt suy nghĩ về câu hỏi của phụ hoàng. ‘Thích’? Cảm giác này thật dễ chịu, qua hai năm vẫn không thay đổi. Nhưng… thế này là ‘thích’ à? Hàn Nguyệt không rõ.
“Ừm… Ừ. Dễ chịu.”
“Nếu phụ hoàng cắt tóc giống ngươi, ngươi có đồng ý không?” Tuyên đế hỏi đứa con lúc này đã chìm trong mớ tóc trước ngực mình.
Ừm… Nếu phụ hoàng cắt tóc giống nó… cau mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Đồng ý chứ?” Nhìn Hàn Nguyệt nhíu mày, Ti Ngự Thiên tiếp tục hỏi.
“Không.” Cảm giác này thật dễ chịu, dễ chịu hơn cả khi làn nước lạnh lướt qua tay. Tưởng tượng đến cảnh những lọn tóc nó đang nắm trong tay đây không còn nữa, trong lòng Hàn Nguyệt lại cảm thấy buồn bực.
“Chỉ vì phiền toái, ngươi không hề do dự cắt đi mái tóc phụ hoàng yêu thích, hoàn toàn chẳng để ý gì đến cảm nhận của phụ hoàng. Vậy thì phụ hoàng cần gì bận tâm đến cảm nhận của ngươi, cắt tóc đi cho tiện có phải hơn không?” Nhìn mái tóc mềm mại hôm qua còn nằm trong tay hắn giờ đã biến dạng, ngọn lửa giận trong lòng Ti Ngự Thiên đã hạ xuống lại bùng lên.
Mà lúc này, Hàn Nguyệt cũng đang thầm tính toán : không cắt tóc = tóc dài = vướng víu = khó chịu, nhưng mà cắt tóc = từ nay không thể vuốt ve tóc phụ hoàng nữa = cảm giác dễ chịu này cũng không còn.
Nhìn Hàn Nguyệt phân vân do dự, sắc mặt Ti Ngự Thiên càng lúc càng trở nên u ám : “Nếu ngươi vẫn không thể quyết định được thì để phụ hoàng giúp ngươi.” Nói rồi Ti Ngự Thiên giật lại những lọn tóc đang nằm gọn trong đôi bàn tay nhỏ bé và rút con dao găm đặt dưới gối ra.
“Đừng!” Nắm lấy tay phụ hoàng, Hàn Nguyệt hét lên. Phụ hoàng sao có thể… Trong lòng Hàn Nguyệt có chút bối rối không yên.
“Vậy sau này ngươi còn cắt tóc nữa hay không?” Ti Ngự Thiên phẫn nộ hỏi.
“……”
Ti Ngự Thiên giật tay lại, nhưng ngay lập tức lại bị nắm chặt lấy.
“Không được!”
“Vậy ngươi quyết định đi.”
“…Không cắt nữa.” Hàn Nguyệt buồn bực trả lời. Nó không thích thái độ lúc này của phụ hoàng một chút nào.
“Dứt khoát rồi chứ?”
“Không cho cắt.” Hàn Nguyệt kiên quyết trả lời. Hành động lúc nãy của phụ hoàng làm nó cực kỳ khó chịu.
“Chỉ cần ngươi hứa từ nay về sau không cắt tóc nữa, phụ hoàng cũng sẽ không cắt!” Ti Ngự Thiên hiểu rõ tính cách đứa con này, nói được, làm được.
“Không cắt.” Đôi mắt lưu ly giờ đã chuyển sang đen tràn đầy vẻ kiên quyết nhìn người trước mặt.
“Được, nếu ngươi không cắt, vậy phụ hoàng cũng sẽ không cắt.”
Tối hôm đó, trong tẩm cung của Tuyên đế, Ti Ngự Thiên vẻ mặt phức tạp nhìn Hàn Nguyệt đang vùi đầu vào trong lồng ngực hắn mà ngủ, trong tay vẫn nắm chặt lấy tóc hắn. Lại nhìn mớ cỏ dại nham nhở trên đầu nó, đôi mắt Ti Ngự Thiên càng lúc càng lạnh lẽo. Mái tóc dài mềm mại hắn vô cùng yêu thích giờ biến thành cảnh tượng thế này, bảo hắn không phẫn nộ sao được? Mặc dù thỉnh thoảng trong đầu nó lại nảy ra mấy ý nghĩ kỳ quặc, nhưng đến giờ vẫn đều vô hại, hắn cũng để mặc nó tùy ý. Không ngờ nó dám làm mấy chuyện quá đáng quá thể đến mức này.
Lần trước hắn trừng phạt ả cung nữ xỏ lỗ tai cho nó, không phải vì chuyện xỏ lỗ hay không, mà là vì cái lỗ tai sưng đỏ, thỉnh thoảng lại chảy máu kia trông thật khó chịu. Đến lỗ tai còn xỏ không xong thì giữ lại ả làm gì. Nhìn cái lỗ tai nọ, Ti Ngự Thiên bỗng cảm thấy, mặc dù chỉ có con gái mới xỏ lỗ tai nhưng Hàn Nguyệt xỏ hắn cũng không thấy chướng mắt, như thể đó là chuyện tự nhiên. Nghĩ đến cảnh tượng chiếc hoa tai bằng hắc lưu ly hắn sai người đặc chế đính trên tai Hàn Nguyệt lấp lánh cùng với đôi tròng mắt đen láy lấp lánh bảy sắc kia, Ti Ngự Thiên nhận ra, không có bất cứ cảnh đẹp nào trên thế gian có thể so sánh được với nó.
Vuốt ve cặp mắt một canh giờ trước còn chăm chú nhìn hắn, giờ đã lẩn mất sau hàng lông mi cong dài, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Ti Ngự Thiên.
Ti Ngự Thiên còn nhớ rõ, lúc mới nhìn thấy ánh mắt kia, cụm từ đầu tiên nhảy vào trong óc hắn là “màu đen lấp lánh bảy sắc lưu ly”. Mặc dù có đôi chút miễn cưỡng, nhưng hắn không tìm ra được cụm từ nào thích hợp hơn để diễn tả đôi mắt đó. Hắn không biết trong đôi mắt màu đen ấy lại có thể ánh lên nhiều sắc màu đến thế. Mà khuôn mặt vây quanh hai viên lưu ly kia, mặc dù vẫn còn vẻ non nớt nhưng đã đạt đến độ “tuyệt sắc giai nhân”, rồi lại không cách nào khiến người khác nghi ngờ nó là nữ, mờ ảo mà chân thật.
Khi đó, đôi mắt lưu ly nhìn chằm chằm vào hắn đầy vẻ đề phòng, giống như một con thú nhỏ đang lâm vào tình thế nguy hiểm, chỉ chực chờ hắn có bất kỳ một hành động ác ý nào là lao ra công kích. Ti Ngự Thiên lúc đấy cực kỳ khó chịu. Hắn không thích nó coi hắn là kẻ thù, là mối nguy hiểm cần phải tiêu diệt. Chẳng lẽ nó cho rằng hắn sẽ nhẫn tâm làm tổn thương nó ư? Hắn hiểu rõ, giờ phút này trong mắt hắn không được phép có một tia cảm xúc vẩn vơ nào, nếu không, con thú nhỏ đó sẽ vĩnh viễn rời xa hắn. Hắn biết, trận đấu này, hắn không thể thua.
Cùng với đôi mắt, Hàn Nguyệt còn một thứ khiến người khác say mê không kém, giọng nói. Làm sao mà một đứa trẻ mới 2 tuổi lại có thể phát ra âm thanh ngất ngây làm say lòng người như vậy, cho dù là những nhạc sư xuất sắc nhất cũng không thể phát ra âm thanh tuyệt vời đến thế. Con thú nhỏ này rốt cục là thần thánh phương nào mà lại tồn tại trên thế gian này? Mà nó lại là con hắn. Cho nên, Ti Ngự Thiên mới có thể phớt lờ tất cả mà cưng chiều yêu thương nó. Với con thú đầy kiêu ngạo này, nếu muốn nó hoàn toàn tin tưởng tín nhiệm mình thì phải không ngừng yêu thương chiều chuộng nó. Cũng giống như thân thể lạnh lẽo chẳng có một tia ấm áp ấy, dù có ôm ấp bao nhiêu, vừa rời lồng ngực hắn thì nó sẽ lại lạnh băng như cũ. Mặc dù hắn biết, hành động của hắn sẽ mang lại cho con thú con này những rắc rối gì, nhưng hắn tự tin mình có đủ năng lực để bảo vệ con báo con đang từ từ thiếp đi trong lồng ngực.
=== ====== ====== ======
_ Tóc da thân thể, cha mẹ sinh ra :
Nguyên văn : thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu. (thân thể tóc tai da thịt, đều được hưởng từ cha mẹ)
Câu trên xuất phát từ chương đầu tiên trong Hiếu kinh : Khai tông minh nghĩa
Khổng tử ở nhà. Tăng Sâm đến gặp. Khổng tử hỏi: “Cái đức trị dân của các vua đời trước, lấy ‘thuận theo lòng người, dân chúng vui kính, trên dưới không oán’ mà làm chủ yếu, ngươi có biết chăng?"
Tăng tử đáp: “Sâm này ngu tối. Xin hỏi là làm sao?”
Khổng tử đáp: “Này đây, HIẾU, căn bản của ĐỨC, do giáo dục mà ra. Ngồi xuống, ta nói cho ngươi. Tóc da thân thể, cha mẹ sinh ra, không thể thương tổn, nết đầu đạo Hiếu. Sau lo lập thân, dương danh với đời, hiển vinh phụ mẫu, nết cuối đạo Hiếu. Này đây, HIẾU, phụng dưỡng làm đầu, kế đến thờ vua, sau cùng lập thân”.
Đại Nhã có nói: "Chẳng niệm tổ tông, nói gì đến đức"
_ Không làm thì thôi, đã làm thì luôn khiến người ta kinh hãi :
Nguyên văn : bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân (Không kêu thì thôi, chứ đã kêu thì làm cho người ta kinh ngạc) ý chỉ những người bình thường thì không có biểu hiện gì đột xuất nhưng đột nhiên lại làm ra những việc khiến người khác kinh ngạc.
Câu trên xuất phát từ Sử ký Tư Mã Thiên - Hoạt Kê Liệt Truyện. Sau đây chỉ là trích đoạn :
Thuần Vu Khôn là người ở rể nước Tề. Mình cao không đầy bảy thước, giỏi bông lơn, có tài biện luận, mấy lần sang sứ chư hầu, chưa hề chịu thua, chịu nhục. Thời vua Tề Uy Vương, thích lời nịnh bợ, thích thứ nhạc dâm dật, suốt đêm say sưa li bì, không lo chính sự mà giao tất cả cho bọn khanh, đại phu. Trăm quan biếng nhác rối loạn. Chư hầu kéo nhau đến xâm lấn. Thế nước nguy vong chỉ trong sớm tối. Các quan không ai dám can.
Thuần Vu Khôn dùng cách nói bóng gió để thuyết phục nhà vua. “Trong nước có con chim lớn đậu ở giữa sân nhà vua. Ba năm nay nó không bay cũng không kêu. Nhà vua có biết con chim ấy là chim gì không?”
Nhà vua nói: “Con chim ấy không bay thì thôi, chứ đã bay thì thẳng lên trời! Không kêu thì thôi, chứ đã kêu thì làm cho người ta kinh ngạc.”
Nói thế rồi đòi các quan cầm đầu các huyện vào chầu tất cả có 72 người. Thưởng một người, giết một người... Cất quân ra đánh. Chư hầu hoảng sợ đều trả lại các đất đã lấy của Tề. Oai vua lừng lẫy ba mươi sáu năm. Việc này chép trong Điền, Hoàn thế gia.
Danh Sách Chương: