Mục lục
Dụ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xuân Mai à, mặc dù ta cực kỳ ghét Tống Tư Ngưng nhưng nhìn cảnh ngộ của ả lúc này, ta chẳng thấy vui vẻ gì cả.” Tiêu Lâm than thở, giọng nói hơi chán nản.

“Tiểu thư, bởi vì người quá tốt bụng nên mới thế. Tống Tư Ngưng gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay đều do ả ta tự mình chuốc lấy. Huống chi năm xưa tiểu thư bị hạ độc cũng có liên quan đến ả.” Xuân Mai không đồng ý với Tiêu Lâm chút nào. Nếu không phải do ả ta, tiểu thư cũng đã không mất khả năng sinh đẻ.

“Xuân Mai.” Ngẩng đầu nhìn người bạn bấy lâu của mình, Tiêu Lâm nói. “Từ ngày bị ép buộc tiến cung, ta đã biết ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Càng được sắc phong, càng được hoàng thượng ân sủng, lòng ta lại càng sợ hãi. Sau khi được phong làm quý phi, sống được ngày nào, ta đều quý trọng ngày đó.”

“Tiểu thư!” Đôi mắt Xuân Mai ửng đỏ. Nàng không biết tiểu thư lại nghĩ như vậy.

“Xuân Mai, lúc ấy, khi bị hạ dược, ta vừa đau đớn vừa cam tâm chấp nhận số phận. Thậm chí ta còn nghĩ chết như thế này xem ra cũng không phải là chuyện xấu gì cho cam.” Tiêu Lâm mỉm cười tự giễu bản thân mình.

“Tiểu thư, sao người lại có thể nghĩ vậy?” Xuân Mai kinh hãi hét lên.

“Nhưng mà Xuân Mai à…” Tiêu lâm đột nhiên cười rạng rỡ. “Bây giờ ta đã không còn thế nữa. Ngày nào ta cũng cảm thấy mình sống cực kỳ vui vẻ. Những lo lắng, sợ hãi trước kia càng ngày càng rời xa ta. Đôi khi ta cảm giác, ta không phải là hoàng hậu, là chủ nhân của hậu cung nữa, mà chỉ là một người con gái bình thường trong một gia đình bình dân.”

Xuân Mai thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, tiểu thư. Có điện hạ ở đây thì người còn chuyện gì phải lo lắng nữa.”

“Đúng thế. Nguyệt nhi là bảo bối vô giá của ta mà.” Tiêu Lâm cười nói, ôn nhu mà kiên định. “Cho nên, nếu có thể khiến Nguyệt nhi vui vẻ hạnh phúc, bất luận chuyện gì, ta đều cố gắng giúp nó làm bằng được.”



“Ngũ ca, chuyện này các huynh đều biết trước rồi phải không?” Thanh Lâm nhẹ giọng nỏi Cẩm Sương.

“Ừ.”

“Vậy sao không nói cho đệ biết?” Giọng điệu Thanh Lâm hơi khó chịu. Ngũ ca không tin hắn sao?

“Lục đệ…” Thấy gương mặt Thanh Lâm lộ vẻ thương tâm, Cẩm Sương ôn nhu lên tiếng. “Không phải là bọn huynh không tin đệ, nhưng với tính cách của đệ, chuyện gì cũng biểu hiện hết lên mặt. Nếu cho đệ biết trước, lúc đó đệ sẽ phản ứng thế nào?”

Nghe vậy, Thanh Lâm ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ngũ ca, trầm lặng một lúc lâu rồi lộ ra một nụ cười bắt đắc dĩ.

“Ngũ ca, đệ vô dụng lắm phải không? Ngay cả bát đệ cũng còn mạnh mẽ hơn đệ.”

“Lục đệ, tính tình đệ như thế, ép buộc cũng không được. Nhưng đệ nên biết, nếu đệ vô dụng, thất đệ sao dám giao nhiệm vụ cho đệ được. Nên nhớ đệ còn chưa tròn 15 tuổi cơ mà.” Cẩm Sương dịu dàng giải thích. Tính tình lục đệ… Có gì nói nấy, không che giấu được gì.

“Thật vậy sao, ngũ ca? Các huynh không thấy đệ vô dụng sao?” Nghe thấy thế, khuôn mặt Thanh Lâm lộ ra vẻ vui mừng.

“Không. Mỗi người đều có những chuyện mình không làm được. Chỉ là chuyện này tình cờ không phù hợp giao cho đệ làm mà thôi. Thất đệ lợi hại như vậy nhưng thực ra cũng có chuyện đệ ấy không làm được.” Cẩm Sương kiên nhẫn giảng giải.

“Hả? Cũng có chuyện thất đệ không làm được sao? Sao lại thế được?” Tâm tình chán nản vừa nãy lập tức biến mất, vẻ mặt Thanh Lâm tràn đầy tò mò và hưng phấn.

“Chẳng lẽ đệ nghĩ thất đệ là thần sao?” Cẩm Sương buồn cười lắc đầu. “Cầm kỳ thư họa, cái gì thất đệ cũng đều không biết, thi từ ca phú thì lại càng không.”

“Thật hay đùa vậy? Thất đệ thông minh như thế sao lại không biết mấy thứ đó?” Mấy người bọn họ, có ai không rành đâu.

“A~ thất đệ chỉ học những gì đệ ấy cho là có ích thôi.”

“A… thì ra là như vậy! Sao thất đệ suy nghĩ kỳ quái thế nhỉ?” Thanh Lâm gãi gãi đầu.

“Lục đệ à, thân là hoàng tử, chúng ta sinh ra đã phải gánh vác trọng trách lớn hơn rất nhiều so với những người khác. Tính tình đệ thế này, mặc dù tốt thật đấy nhưng nó sẽ mang lại nguy hiểm cho đệ. Lục đệ, đệ nên ngồi suy ngẫm xem sau này mình nên làm như thế nào.” Vẻ mặt tươi cười biến mất, Cẩm Sương trầm trọng nói.

“Đệ biết, ngũ ca! Đệ không thể suốt đời trốn sau lưng các huynh được, lại càng không thể thua đệ đệ của mình được.” Thanh Lâm cười đầy tự tin, nhưng ngay sau đó đã chuyển giọng. “Đệ so là so với bọn bát đệ, chứ thất đệ thì đệ chẳng dám.” Xem ra Thanh Lâm cũng biết mình biết người.

“Haha… đệ thật là…”



“Lưu đại nhân, chuyện hôm đó Thất điện hạ nhất định đã biết trước rồi phải không?” Tô Chí Thành hỏi, nhưng giọng điệu đã khẳng định chắc nịch.

“Ngươi đoán xem?” Khuôn mặt trẻ con tươi cười đầy vui vẻ.

“Vậy tại sao Thất điện hạ không ra mặt? Lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao?” Đối với chuyện Thất điện hạ vắng mặt vào tối hôm đó, Tô Chí Thành có chút bất bình.

“Tô đại nhân, ngươi chẳng hiểu điện hạ gì cả.” Không còn cười cợt nữa, Lưu Mộ Dương bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói. Chủ tử của hắn sao có thể không an bài hết tất cả được.

“Sao lại nói vậy?”

“Ngươi biết không, người bọn Tống Tư Ngưng căm hận nhất chính là mấy vị hoàng tử. Mà Thất điện hạ luôn cho rằng kẻ địch của ai, người ấy đi đối phó. Ngươi nói xem, như thế thì điện hạ sao có thể có mặt được.”

“Nhưng điện hạ không lo lắng đến sự an toàn của hoàng thượng sao? Dù sao ngoại trừ Đại vương gia, các vị hoàng tử khác thực lực cũng không mạnh lắm.” Tô Chí Thành vẫn có chút bất mãn. Thất điện hạ võ công cao cường như thế, cho dù không quan tâm đến những chuyện khác thì cũng nên có mặt bảo vệ hoàng thượng chứ. Hôm đó, chỉ thiếu chút nữa thôi là nữ thích khách đã chạm vào người hoàng thượng được rồi.

“Thế ngươi nghĩ người đánh lén sau lưng nữ thích khách đó là ai?” Khuôn mặt búng ra sữa lộ vẻ không vui. Lưu Mộ Dương tức tối vì có kẻ hiểu lầm chủ tử của mình.

“Là ai?” Lúc đấy, Tô Chí Thành cũng không nhìn rõ lắm.

“Là thái giám tùy thân của Thất điện hạ tên là Huyền Thanh.” Lưu Mộ Dương nhanh chóng đưa ra đáp án.

“… Ngươi nói…” Tô Chí Thành có chút kinh ngạc.

“Tô đại nhân, Thất điện hạ tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận sao lại để hoàng thượng lâm vào cảnh nguy hiểm được. Hơn nữa, nếu các vị hoàng tử còn lại vô dụng như Tô đại nhân nói, Thất điện hạ sao có thể giao việc đó cho bọn họ làm được?”

“……”



“Nguyệt nhi.”

“Ừm.”

“Ngươi nghĩ phụ hoàng không thể tự bảo vệ được sao?”

“Huh?”

“Ngày đó phụ hoàng đã chuẩn bị ra tay rồi, nhưng Huyền Thanh đã giết thích khách trước. Ngay cả phụ hoàng cũng không biết ngươi phái người đến bảo vệ phụ hoàng.”

“Ta không có sai người đến bảo vệ phụ hoàng.” Hàn Nguyệt không hiểu, phụ hoàng có yếu ớt gì đâu mà phải bảo vệ.

“Vây sao lại phái Huyền Thanh đến đó?”

“Hắn đến quan sát.”

“Nếu mọi chuyện đều an bài kỹ lưỡng rồi, sao còn sai hắn đến quan sát?”

“Để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn.” Không có chuyện gì là tuyệt đối cả.

“Lo cho phụ hoàng sao?” Âm thanh đầy vẻ… dụ dỗ.

“Không có chuyện gì chắc chắn tuyệt đối cả.”

“A a, thì ra Nguyệt nhi lo lắng cho phụ hoàng.” Tự hỏi tự trả lời.

“…” Hàn Nguyệt chẳng hiểu gì cả.

“Ngươi không cần hiểu, mình phụ hoàng hiểu là được rồi.” Ti Ngự Thiên cúi đầu bao trùm lấy đôi môi đỏ mọng đang hé mở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK