Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Nhất Hàm moi moi mép ly, hỏi: “ Đã đặt vé máy bay rồi sao?”
Khương Hoa khẽ“Ừm”.

Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngày mai là lên máy bay rồi, anh thu thập hành lí xong hết rồi ạ? Có còn thiếu cái gì hay không?
Khương Hoa cười cười, nói: “Đều đóng gói hết rồi, thật ra cũng không có cái gì để mang theo, chỉ là vài món quần áo để thay, còn mấy thứ khác đều có thể qua đó lại mua.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu nói: “Ừm, anh Khương, anh đi Xương Thành nếu có không quen cái gì, đều phải gọi cho em đó.”
Khương Hoa mỉm cười lên tiếng đồng ý.

Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn anh, đột nhiên táo bạo nói: “Bằng không, anh đừng có đi nữa, cứ dứt khoát từ chức đi.

Với năng lực của anh, đến làm chỗ nào mà chẳng được? Ít nhất anh còn có thể đến Mục thị, không cần phải chạy đến Xương Thành cái nơi lạnh lẽo đó.”
Khương Hoa nhịn không được cười một tiếng nói: “Công ty cũng không có bạc đãi anh, sao lại đến nỗi từ chức? Anh đi Xương Thành, còn làm tổng giám đốc chi nhánh công ty, kỳ thật điều này với anh mà nói, là thăng chức mới phải.”
Bạch Nhất Hàm bực bội nói: “Đối người khác mà nói là thăng chức, còn với anh lại chưa chắc, anh không cần phải nói lời này để an ủi em.

Aiz, kỳ thật em cũng biết chứ, nếu là anh hai em an bài, anh nhất định sẽ đi, anh hai đáng ghét!”
Mục Tĩnh Viễn trấn an vỗ vỗ tay cậu, nói:
“Được rồi, Khương Hoa chỉ là đi Xương Thành, cũng không phải xuất ngoại, mấy giờ đi máy bay mà thôi, em nếu nhớ ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp, ngày thường call video điện thoại gì đó cũng được mà.

Đừng nhõng nhẽo nữa sẽ làm Khương Hoa cũng khó chịu, được không?”
Bạch Nhất Hàm rầu rĩ gật gật đầu.

Khương Hoa nhìn nhìn cậu, cố gắng hết sức nghĩ ra cái đề tài nói: “Đúng rồi, Nhất Hàm, ngày mai còn có người muốn đi cùng anh.”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nói: “Còn có người đi cùng anh sao? Ai vậy?”
Khương Hoa bất đắc dĩ nói: “Lục Phong Vũ.”
Bạch Nhất Hàm há to miệng: “Anh ta?”
Khương Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ấy cũng vừa mới hôm qua nói với anh.


Cậu ấy nói công ty nhà mình ở Xương Thành cũng có chi nhánh, liền tự xin được điều đến đó, cả vé máy bay cũng đặt cùng chuyến với anh.”
Bạch Nhất Hàm tròng mắt xoay chuyển, rốt cuộc lộ ra một chút ý cười nói: “Được đó, anh với anh ta cùng đi đi, tốt xấu gì cũng là người quen, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Ít nhất thì cũng có một người nói chuyện, khá tốt.”
Khương Hoa nhìn cậu một cái, buồn bực nói: “Sao trông em như thể quen biết cậu ta vậy? Anh nhớ rõ lúc trước đâu có nói với em về cậu ta a.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Không đến mức quen, em chỉ thấy qua anh ta một lần, nhắc đến mới nhớ, có chuyện em đã quên nói cho anh.

Nửa tháng trước, chính là cái lần anh đi tới quán bar, anh đã uống rất nhiều, có mấy gã nhân lúc anh uống say mà định mang anh đi, vị Bartender Chu Tầm đã gọi điện thoại cho em, nhưng bọn em chạy tới nơi cũng phải mất nhiều thời gian.

May mắn lúc ấy Lục Phong Vũ cũng có mặt ở đó, chính là anh ta cùng Chu Tầm hai người liều mạng che chở anh, mới tranh thủ cho bọn em thời gian.

Lúc em cùng Tĩnh Viễn chạy tới nơi, quần áo trên người Lục Phong Vũ đều bị xốc xếch rối loạn, nhưng vẫn là gắt gao bảo vệ anh sau người.

Tiếp đó hai bên đánh nhau, biểu hiện của Lục Phong Vũ cũng thật sự anh dũng nhe, đừng nhìn thấy vóc người anh ta nhỏ bé, sức lực đều có đủ, đánh đến đôi mắt đều đỏ bừng, sau đó anh ta mới nói cho em biết ảnh là bạn của anh.

Em liền nói sao, bình thường thấy việc nghĩa hăng hái làm thì cũng không có liều mạng như vậy, nếu các anh là bạn, vậy thì cùng đi Xương Thành cũng có thể chiếu cố nhau.

Mà theo biểu hiện của anh ta đêm đó, cũng có thể nhìn ra được anh ta đối với anh là thực lòng, có một người như vậy bên cạnh anh, em cũng có thể yên tâm chút.”
Khương Hoa có chút kinh ngạc: “A?! Còn có chuyện này?”
Bạch Nhất Hàm liếc mắt nhìn anh, nói:
“Anh nghĩ sao? Cho nên em mới nói là nguy hiểm a, lúc ấy nhận được điện thoại thiếu chút nữa em bị hù chết rồi, cùng Tĩnh Viễn hai người một đường chạy như bay đến.

Ngày hôm sau đó sợ làm anh hoảng nên chưa dám nói, xem anh về sau còn dám một mình chạy tới quán bar mua say hay không, đặc biệt còn là loại quán bar như Hẻm Tối nữa chứ, anh có biết nơi đó hỗn loạn bao nhiêu không? Em còn sợ nói ra sẽ vấy bẩn trái tim bé bỏng thuần khiết của anh.”
Mục Tĩnh Viễn hừ một tiếng nói: “Em còn dám nói! Biết loạn mà em còn dám đi!”

Khương Hoa nói: “Đúng vậy, sao em biết rõ tình hình trong đó đến vậy?”
Bạch Nhất Hàm không ngờ lần này vất vả lắm mới có cơ hội phê bình Khương Hoa, ấy thế nào tự nhiên đám lửa này lại đốt tới trên người mình.

Cậu gãi gãi mặt, ho khan một tiếng nói:
“Đó không phải đều là chuyện đã qua hay sao, bây giờ đã không còn đi nữa rồi.”
Mục Tĩnh Viễn lạnh lùng nói: “Lại là Phùng Quần dẫn em đi, anh đã luôn nói với em là tên đó không phải cái thứ tốt lành gì, em lại luôn che chở nó! Có một lần còn vì nó mà xém trở mặt với anh!”
Bạch Nhất Hàm không nghĩ tới Mục Tĩnh Viễn còn lật chuyện cũ ra, chuyện này chính cậu đuối lý, chỉ có thể cười nịnh, giật nhẹ tay áo Mục Tĩnh Viễn nói:
“Này không phải em biết quay đầu là bờ sao.

Em bảo đảm, về sau không bao giờ đi nữa, kỳ thật chỗ đó cũng chẳng có gì để chơi, còn không bằng ở văn phòng nhìn anh làm việc còn thú vị hơn.”
Mục Tĩnh Viễn mặt vô biểu tình nói: “Nhìn anh làm việc khổ sở vậy sao? Còn lấy làm ví dụ tiêu cực.”
Bạch Nhất Hàm trừng mắt nói: “Tĩnh Viễn em không phải có ý này a, ví dụ tiêu cực chỗ nào chứ? Em chỉ nói theo nghĩa đen thôi a.”
Mục Tĩnh Viễn khẽ thở dài:
“Anh biết, anh luôn gò bó em, không cho em một mình đi ra ngoài chơi, nên làm em cảm thấy thực nhàm chán.

Nhưng người trốn trong bóng tối còn chưa bắt được, ‘ hắn ’ ở trong tối, em ở ngoài sáng, thật sự là khó lòng phòng bị.

Em một mình đi ra ngoài, anh luôn cảm thấy bất an, em ráng chịu một lúc nữa thôi, chúng ta đã có manh mối, chờ bắt được tên khốn kia, xác định sự an toàn về sau của em rồi thì em muốn đi đâu chơi đều được.”
Bạch Nhất Hàm lắc đầu xua tay nói:
“Không không Tĩnh Viễn, em thật sự không cảm thấy bị gò bó, anh không cần sốt ruột, em cảm thấy như bây giờ khá tốt.

Hơn nữa em nói đều là lời thật lòng, nhìn anh làm việc thật sự đặc biệt thú vị, em thích vậy.”
Mục Tĩnh Viễn lỗ tai hơi hơi đỏ lên, không nói nữa.

Khương Hoa nhìn bọn họ nói tới nói lui, cũng không biết là ai đang nắm ai, nhịn không được cười nói: “Nhất Hàm em cảm thấy nhìn người khác làm việc thì thú vị chỗ nào a?”

Bạch Nhất Hàm ngay thẳng nói: “Thứ nhất là lúc ảnh làm việc rất đẹp.”
Mục Tĩnh Viễn nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, lỗ tai càng đỏ.

Bạch Nhất Hàm nói tiếp: “Thứ hai là lúc người ta làm việc thì em lại được ở bên cạnh chơi đủ thứ, sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được!
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười quay lại đầu nói: “Em đó, sao vẫn còn giống như con nít vậy?”
Khương Hoa cười nói: “Có người cưng chiều, ai lại không muốn cả đời làm đứa con nít”
Xác thật, người nhìn như đao thương bất nhập, không có gì làm không được đều có một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.

Không có người cường đại nào là bẩm sinh, người thành thục chẳng những phải tích lũy qua thời gian, mà còn phải được mài giũa qua nổi đau.

Một người cả đời chưa từng trải qua sóng gió mài giũa, cho đến già đến chết đều vẫn sẽ bảo trì tính trẻ con như cũ.

Giống Khương Hoa, anh ôn nhu mà ổn trọng, thận trọng trong từng hành động, làm chuyện gì đều suy nghĩ chu toàn, đó là bởi vì anh là một đứa trẻ bị ruồng bỏ, từ nhỏ không nơi nương tựa, trước nay cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của người nhà.

Từ khi có ý thức, anh chỉ có một mình, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính mình, vì vậy anh mới dù tuổi còn trẻ, vẫn cứ thành thục đáng tin cậy như vậy, thậm chí sớm đã chuẩn bị cho mình “Tiền dưỡng lão”.

Giống Mục Tĩnh Viễn, anh khí chất cường đại, ở trong thương trường bày mưu lập kế, chu toàn với đông đảo cáo già, tiểu hồ ly thành thạo.

Đó là bởi vì anh khi còn nhỏ thì cha lẫn mẹ đều qua đời, trong gia tộc tranh đấu gay gắt, tuy rằng có cha mẹ Bạch gia giúp đỡ, nhưng bọn họ chung quy không phải người Mục gia, rất nhiều chuyện đều phải dựa chính anh.

Vừa chịu đựng nỗi đau mất đi cha mẹ vừa muốn đánh lên tinh thần bảo vệ cho công ty tâm huyết của họ.

Những năm đầu còn có người gọi anh là “Hổ biết cười”, bởi vì anh gặp người khác liền mang ba phần cười, tuy rằng ý cười trước nay đều không chạm tới đáy mắt.

Nhưng hai năm lại đây, sau khi địa vị anh đã được củng cố, ba phần ý cười ngụy trang này cũng đã biến mất trên mặt anh.

Hiện tại những người trong giới kinh doanh thấy anh cười liền không khỏi thấy gió lớn thổi trên đỉnh đầu, dưới chân ớn lạnh cả người.

Anh vốn là mày kiếm môi mỏng, khuôn mặt thiên hướng lạnh nhạt, lúc không cười, loại lạnh lùng liền càng sâu trọng, nhàn nhạt liếc nhìn người khác một cái, sẽ có một loại cảm giác ánh mắt sắc bén như đao cắt qua da thịt.

Cũng chính là năm nay, sau khi anh xác nhận quan hệ với Bạch Nhất Hàm, đường nét cả người mới đều nhu hòa đi rất nhiều, thật giống như danh kiếm giấu góc, thu liễm đi mũi nhọn, lại làm người ta càng thêm nhìn không thấu.


Ngay cả bản thân Bạch Nhất Hàm, cũng đã không còn là cái người Bạch tam thiếu đơn thuần đến ngớ ngẩn kia, cậu bị buộc phải hiểu quá nhiều về phần tối của bản chất con người.

Cả chính cậu cũng cảm thấy linh hồn đều đã biến thành màu đen, cũng chỉ có người thân trước mặt yêu thương, cậu mới có thể biểu lộ ra loại nhẹ nhàng làm việc mà không phải suy nghĩ này.

Bản lĩnh của bọn họ đều không phải là bẩm sinh, đằng sau sự cường đại đó chính là quá nhiều nổi đau cùng nước mắt.

Mục Tĩnh Viễn giơ tay sờ sờ đầu Bạch Nhất Hàm, ôn nhu nói: “Vậy em coi như cả đời đều làm con nít thì tốt."
Bạch Nhất Hàm vỗ rớt tay anh, bất mãn nói: “Mông Lão hổ, đầu nam nhân, đều là chỗ không thể sờ! Cái thói quen xấu này của anh phải sửa đi!”
Mục Tĩnh Viễn buông tay, tỏ vẻ chuyện này không muốn phục tùng quản giáo.

Khương Hoa cười một chút, tâm tình cũng nhẹ nhàng theo chút.

[…]
Vào ban đêm, sau khi cha mẹ Bạch cùng Bạch Tuyết Tình đã ngủ say, Bạch Nhất Hàm không biết xuất phát từ ý tưởng gì, cố ý lúc Bạch Ngạn còn có mặt nói với Mục Tĩnh Viễn: “Tĩnh Viễn, ngày mai mấy giờ anh Khương lên máy bay vậy?”
Ngón tay Bạch Ngạn đặt ở sô pha trên tay vịn hơi hơi co lại.

Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu một cái, sủng nịch lại bất đắc dĩ phối hợp nói: “Buổi sáng 10 giờ, em không phải nói muốn đi tiễn anh ta sao? Đừng có mà ngủ quên.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Em sẽ không ngủ quên đâu, anh ngày mai không phải cũng cùng em đi sao?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đương nhiên, anh sẽ làm tài xế cho hai người.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy anh tới gọi em dậy là được rồi.

Aiz, anh Khương nói, lần này vừa đi, liền ở Xương Thành định cư, về sau sẽ không trở lại nữa.”
Ngón tay Bạch Ngạn lại khẽ co giật một chút.

Mục Tĩnh Viễn nói: " Máy bay rất thuận tiện, em nhớ anh ấy, thì có thể bay qua gặp, ở đó luôn ít ngày cũng không sao.”
Bạch Nhất Hàm dùng khóe mắt quét tới khuôn mặt vô biểu tình của Bạch Ngạn một chút mới nói: “Cũng phải, nhà của anh Khương em đã giúp ảnh bán, tiền đã gửi qua, ảnh tới Xương Thành rồi, lập tức liền có thể mua nhà mới an cư lạc nghiệp.

Anh ấy nói, nhà mới còn sẽ đặc biệt bố trí cho em một phòng, bất cứ khi nào em cũng có thể qua đó ở.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK