Nghiêm Nham nghe lời nâng tay lên, nhìn ngón tay mảnh khảnh của Hứa Du Nhiên mang theo thuốc mỡ thoa vào mu bàn tay mình, cảm giác một luồng điện làm tâm can giật mình xẹt thẳng vào trong lòng, bên tai lặng lẽ đỏ lên.
Hứa Du Nhiên nắm tay anh bôi thuốc mỡ, trong lòng nghĩ đôi tay này lớn lên thật không tệ, bàn tay không rộng, lòng bàn tay rất mỏng, ngón tay thon dài, khớp xương không quá nổi lên, màu da trắng nõn tinh tế.
Đáng tiếc bị bôi một miếng lớn thuốc mỡ xấu xấu, trông buồn cười khó tả.
Thoa thuốc xong, Hứa Du Nhiên thu thuốc mỡ lại vào hộp, đứng dậy đi rửa tay, khi quay lại Nghiêm Nham đang nói chuyện điện thoại.
"Ừ, đang chuyển đồ vào nhà."
"Không, tôi đang ở nhà hàng xóm, ừ, mặc ít quần áo, không ngờ hôm nay trời lại lạnh vậy."
"Người ta tốt lắm, anh ấy cho tôi ở nhờ, bằng không tôi đã phải đứng ngoài hành lang rồi."
"Ừ, hai người buổi tối tới là được, cho vào cửa, ăn bữa cơm."
"Ờ ờ, tôi sẽ hỏi thử anh ấy."
Anh ta che lại microphone, ngẩng đầu đầy hi vọng hỏi Hứa Du Nhiên: "Buổi tối tôi có bạn muốn đến đây thăm tôi, cùng nhau ăn cơm, anh có thể tới cùng không?"
Hứa Du Nhiên theo bản năng nói: "Tôi không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ."
Nghiêm Nham cụp mắt thất vọng, tóc trên đầu đều rũ xuống, uể oải nói trong điện thoại nói: "Anh ấy không tới......, ừa, chắc có việc gì đó..., ừ ừ, đừng lo lắng, cúp đi."
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc anh rõ ràng có chút hạ xuống.
Hứa Du Nhiên không biết vì sao nhìn bộ dáng của anh ta thế nhưng cảm thấy hơi có lỗi.
Có lẽ là đối với người hâm mộ sách của mình, y có thêm phần kiên nhẫn, suy nghĩ một chút liền tìm một chủ đề khác: "Cậu sống một mình sao?"
Nghiêm Nham nói: "Ừm, muốn sống một mình một thời gian, thanh tĩnh, tương đối có không gian riêng."
Hứa Du Nhiên gật gật đầu.
Nghiêm Nham nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Buổi tối, anh có việc gì sao?"
Hứa Du Nhiên sẽ không nói dối, vì vậy chỉ đành trả lời: "Không có, chẳng qua tôi không quá thích chỗ đông người."
Nghiêm Nham gật đầu nói: "À, là như vậy sao, tôi biết rồi."
Hứa Du Nhiên nói: "A, nhà bên cạnh bán lúc nào, tôi hoàn toàn không biết."
Nghiêm Nham chột dạ nói: "Uh, bọn họ cũng nói, chuyện bán nhà mới vừa treo lên liền tìm được người mua rồi, rất thuận lợi.
"
Hứa Du Nhiên gật gật đầu nói: "Một mình cậu tới ở, người nhà có đồng ý không?"
Nghiêm Nham nói: " Gia đình tôi tương đối dân chủ, chỉ là cha tôi là một người con hiếu thảo, không yên tâm ông nội nên vẫn luôn sống cùng ông, anh hai với......!phải gọi là gì nhỉ? Bạn đời anh hai tôi là nam, bình thường tôi đều gọi là anh.
Tóm lại, anh ấy kết hôn rồi, tự mua nhà riêng sống thế giới hai người.
Tôi là con thứ hai trong nhà, không có thông minh như anh hai, cũng không có đáng yêu như em gái con chú hai, không ưu tú cũng không nghịch ngợm.
Ừm, ngày thường tương đối không có cảm giác tồn tại, nhưng cũng không có thành tích tệ hại, cho nên tôi nói muốn dọn ra ở riêng, người trong nhà cũng không có ý kiến, có thể là do tính cách tôi khá làm người khác yên tâm."
Hứa Du Nhiên không nghĩ tới chính mình chỉ tùy tiện hỏi thôi mà anh ta liền đem hết mọi thứ về gia cảnh mình nói ra hết, không khỏi có chút bật cười.
Người mới quen trước mắt này, ấn tượng đầu tiên tương đối nặng nề, nhưng sau khi tiếp xúc lại thấy có chút......Đáng yêu (?*tác giả*) thanh niên này đối với y còn bộc lộ nhiều hơn Hạ Dao, nghĩ như vậy, y mới kinh ngạc phát hiện, nhờ bị Nghiêm Nham quấy rầy như vậy mà y đã tạm thời gác lại những chuyện phiền lòng kia, quả nhiên, con người đều là động vật sống quần cư.
Hai người câu có câu không trò chuyện một lúc, cho nhau số điện thoại cùng số WeChat gì đó.
Nói đến sách của Nam Sơn, Nghiêm Nham thuộc như lòng bàn tay, cốt truyện cùng nhân vật của mỗi quyển đều nhớ rõ rành mạch, thao thao bất tuyệt kể còn hưng phấn hơn cả Hứa Du Nhiên.
Đôi mắt khiến anh ta có vẻ thực không linh động đều bắt đầu lấp lánh sáng lên, Hứa Du Nhiên cười trộm rất nhiều lần, y có thể xác định, người này chắc chắn 100% là người hâm mộ sách của mình, tuyệt đối không giả được.
Mãi đến khi công nhân trang hoàng gõ cửa nói: "Nghiêm tiên sinh, đều chuẩn bị xong rồi, ngài tới kiểm tra xem sao?"
Nghiêm Nham lúc này mới có chút lưu luyến không rời đứng lên, đi tới cửa, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần nữa: "Buổi tối anh thật sự không tới sao? Chỉ có hai người bạn thôi." Anh nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: "Đều là nam."
Hứa Du Nhiên nhìn đôi mắt nhỏ kia của anh, thiếu chút nữa liền phải mềm lòng, nhưng vẫn nói: "Các cậu cứ chơi vui vẻ, tôi không đi đâu, ừm, cậu rảnh có thể tới nhà của tôi ngồi."
Nghiêm Nham lúc này mới cúi đầu cùng y nói tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Hứa Du Nhiên xoay người vỗ nhẹ cái trán một cái, bình thường trong một tháng y cũng không nói được nhiều như vậy.
Nghiêm Nham đang ở ngoài cửa xoa xoa mặt, nửa đời trước cộng lại anh cũng chưa từng cười nhiều lần như vậy, a, đại thần Nam Sơn sống sờ sờ, thật là kích động nhân tâm.
[...]
Bạch Nhất Hàm cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với Mục Tĩnh Viễn: "Nghe được ý của Nghiêm Nham, thì tất cả đều suôn sẻ, cậu ấy thậm chí đã thuận lợi vào trong nhà Nam Sơn một lúc.
Tối chúng ta qua đi, ăn tân gia*, Nghiêm Nham có ý hẹn đại thần Nam Sơn cùng tới, tiếc là bị từ chối."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Cũng dễ hiểu, lấy tính cách của Nam Sơn, từ chối mới là bình thường, Nghiêm Nham có thể đi vào nhà y một lúc đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Ừa, lúc đại thần Nam Sơn đối đãi với fan sách sẽ phi thường có kiên nhẫn, Nghiêm Nham đầu tiên là giả vờ đáng thương để y mềm lòng, sau đó đi vào tiết lộ thân phận fan của mình.
Nói vậy thái độ của đại thần Nam Sơn đối với cậu ấy cũng không tệ lắm."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Giả vờ đáng thương?"
Bạch Nhất Hàm cười trộm một chút nói: "Đúng vậy, cậu ta cố ý ăn mặc rất ít đi gõ cửa nhà Nam Sơn, lại tỏ vẻ bản thân không có chỗ, đại thần Nam Sơn không đành lòng, mới giữ cậu ta lại một thời gian."
Mục Tĩnh Viễn có chút kinh ngạc nói: "Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong a, anh thật sự không thể ngờ được Nghiêm Nham lại có thể làm ra chuyện này."
Bạch Nhất Hàm nói: "Anh cũng không nên coi thường nội tâm si mê của một người hâm mộ, vì để có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng của mình, giả vờ đáng thương thì tính là gì đâu?"
Mục Tĩnh Viễn mặt trầm xuống nói: "Anh nhớ em cũng đã nói, em cũng là fan sách của Nam Sơn."
Bạch Nhất Hàm nhìn anh khẽ cười nói: "Trái tim si mê này của em đều ở trong ngực anh rồi còn đâu, mê không được người khác, fan sách là fan sách, em là mê sách của y."
Mục Tĩnh Viễn theo bản năng đè lại ngực, như là sợ có thứ gì rớt ra ngoài vậy, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Bạch Nhất Hàm thì lại bỏ tay xuống, ho nhẹ vài cái, nhàn nhạt "Ờ" một tiếng cúi đầu, nếu xem nhẹ vành tai đỏ như máu của anh thì trông như rất bình tĩnh.
Bạch Nhất Hàm mím môi nghẹn cười, ở trong lòng nói thầm bình dấm chua tinh , dựa nghiêng sô pha nhìn anh, cảm thấy bộ dáng thẹn thùng của anh cực kỳ đáng yêu, có lẽ toàn bộ Hoa Thành cảm thấy Mục Tĩnh Viễn "Đáng yêu", cũng chỉ có mình cậu.
Mục Tĩnh Viễn đương nhiên có thể cảm nhận được tầm mắt của cậu, kiên quyết trong chốc lát, nhịn không được ngẩng đầu nói: "Em nhìn gì vậy?"
Bạch Nhất Hàm phát hiện lạc thú, không chút do dự cười nói: "Nhìn người đàn ông của em."
Mục Tĩnh Viễn: "......"
Bạch Nhất Hàm không biết sống chết nói tiếp: "Em đang nghĩ, trên thế giới này sao lại có người đàn ông soái như vậy, không thể tưởng tượng chính là người đó lại là người đàn ông của em, em đúng là người may mắn nhất trên đời......!Ái, anh làm gì vậy? Anh lên làm gì? Đừng tới đây nha em nói cho anh biết anh mau làm việc của mình đi......!Uy! A......!Ưm......! Đừng cắn cái đồ bình dấm chua tinh......!Đừng có cắn mà anh......, anh hay lắm, em cũng có răng nha, để em dạy dỗ anh, xem đây! A......"
"Còn cắn không?"
"A......!không......!Không cắn nữa......!A......!Đừng liếm......"
[...]
Buổi tối, mỗi người thay một bộ quần áo, Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn tới nhà mới của Nghiêm Nham, ra khỏi thang máy, ba người ở hành lang thấp giọng nói mấy câu, Nghiêm Nham lớn tiếng nói: "Nhất Hàm! Cậu đã đến rồi? Nước cốt lẩu có mang theo không?"
Bạch Nhất Hàm cũng đề cao giọng một chút nói: "Có mang nha, cậu mua rau chưa?"
Nghiêm Nham đáp: "Mua rồi, nhưng rau xà lách bị tôi rửa nát một ít."
Hai người cậu nói tôi đáp trò chuyện mấy câu, dựng lỗ tai nghe động tĩnh trong nhà Nam Sơn, đáng tiếc, cánh cửa kia an an tĩnh tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn mở ra.
Hai người uể oải thở dài, Mục Tĩnh Viễn cũng nhìn về phía cánh cửa kia, trầm giọng nói: "Đi vào trước đi."
Bạch Nhất Hàm cùng Nghiêm Nham đồng thời khẽ thở dài một tiếng.
Bước vào cửa, Bạch Nhất Hàm ngồi xuống sô pha nói: "Xem ra muốn làm bạn với đại thần Nam Sơn, còn cả một chặng đường phải đi."
Mục Tĩnh Viễn vỗ nhẹ đầu cậu nói: "Em quá nóng vội, tính cách y như thế, phải từ từ tiến hành.
Nghiêm Nham ở nơi này, chúng ta có vị trí thuận lợi, về sau còn có rất nhiều cơ hội."
Nghiêm Nham nói: "Mục tổng nói đúng, chúng ta tương lai còn dài."
Bạch Nhất Hàm nói với Nghiêm Nham: "Hạ Nguyên sắp tới nhất định sẽ còn đến tìm đại thần Nam Sơn, cậu đã nghĩ ra cách giải quyết chưa? Nếu thái độ của đại thần Nam Sơn không mềm hoá, rất dễ bị thiệt, gã dù sao cũng là dượng của cậu, cậu đối đầu trực tiếp với gã chỉ sợ là không tốt lắm."
Nghiêm Nham trầm giọng nói: "Nếu tôi đã tới đây thì cũng đã nghĩ tới chuyện này, Nam Sơn là bởi vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm nên mới có thể bị Hạ Nguyên lừa, bằng không chỉ bằng một kẻ cặn bã như vậy, chỗ nào có tư cách có được y!"
Anh cười lạnh một tiếng nói: "Nếu Hạ Nguyên nhìn thấy tôi, chỉ sợ ông ta sẽ càng trốn đi thật xa, cậu cảm thấy ông ta dám đối đầu trực diện với tôi không? Chỉ cần tôi không rời đi, ông ta cũng sẽ không dám tới!"
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Cũng đúng, chắc gã còn chưa biết thân phận của mình đã bị bại lộ, nhìn thấy cậu ở chỗ này nhất định sẽ cố hết sức che dấu mình."
Nghiêm Nham nói: "Đương nhiên, cần lén lút cũng không phải là tôi."
Bạch Nhất Hàm cười nói: " Cậu nói đúng, như vậy thì tôi an tâm rồi, gã không dám tới, đại thần Nam Sơn sẽ không nghe được mấy lời xảo biện của gã."
Mục Tĩnh Viễn nhìn nhìn cậu, nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm đi, chắc em cũng đói bụng rồi."
Bạch Nhất Hàm sờ sờ bụng, hơi xấu hổ nói: " Đúng là có chút."
Nghiêm Nham đứng dậy đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Vậy thì chúng ta ăn cơm thôi, lúc nãy tôi còn đang rửa rau."
Bạch Nhất Hàm nói: "Vậy chúng tôi nấu nước lẩu đi, tiếc là đại thần Nam Sơn không chịu tới."
Cậu đi theo vào phòng bếp, đôi mắt trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua bồn nước, ngây ngẩn cả người, qua nửa ngày cậu mới nhẹ giọng nói với cái người đang rửa rau Nghiêm Nham: "Nghiêm nhị thiếu, làm ơn buông tha cho đám rau tội nghiệp đó đi, chúng nó nát thành như vậy, còn ăn được nữa sao?"
Nghiêm Nham sửng sốt, ho nhẹ một tiếng nói: "Tôi cũng không biết chúng lại khó rửa như vậy, đụng vào một cái liền vỡ ra."
Bạch Nhất Hàm nói: "Cậu không cần dùng sức máy ủi đi rửa rau xà lách a, làm vậy mà không nát sao được?".
Danh Sách Chương: