Qua mấy ngày, Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Tuyết Tình song song tới cửa.
Bạch Tuyết Tình trên mặt mang theo ý cười có chút ngượng ngùng hiếm thấy, Bạch Nhất Hàm trong lòng lộp bộp một tiếng, nhẩm tính ngày tháng, còn không phải là thời điểm chị hai cùng Mục Tĩnh Viễn tuyên bố tin kết hôn sao?
Đầu óc ong một tiếng, tay không tự giác nắm chặt tay vịn sô pha, khớp xương đều biến trắng.
Khi xa cách hơn hai năm, cậu lại một lần nữa đối mặt Mục Tĩnh Viễn, chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống, thân đóa đều là ong ong(?).Thiếu chút nữa lại cướp đường mà bỏ chạy một lần nữa, cậu phải dùng cực đại sức mạnh ý chí, mới khống chế được chính mình không sơ suất.
Cậu nhìn Mục Tĩnh Viễn cùng chị hai sóng vai đi tới, trong lòng chua xót như muốn tràn ra khỏi cổ họng.
Nhưng mà cậu không thể lại trốn, không phải đã quyết định sao? Phải làm đứa bé ngoan.
Ánh mắt Mục Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm Bạch Nhất Hàm, mở miệng nói:
“Hàm Hàm.”
Bạch Nhất Hàm không ngẩng đầu, dùng sức chớp chớp đôi mắt chua xót, mới quay mặt tới.
Dùng gương mặt tươi cười hàng ngày, nói:
“Chị hai đã về rồi?” Rõ ràng đã nghĩ kỹ là lần sau phải dùng gương mặt tươi cười hoàn mỹ để tiếp đón Mục Tĩnh Viễn.
Nhưng khi chuyện tới trước mắt cậu lại làm không được, trong lòng thở dài, chính mình quả nhiên là người vô dụng nhất.
Mục Tĩnh Viễn thở dài.
Mẹ Bạch ngạc nhiên nói:
“Các con hôm nay như thế nào lại cùng nhau về?”
Bạch Tuyết Tình tiến lên xoa xoa đầu tóc em trai nhà mình, lúc này mới lôi kéo Mục Tĩnh Viễn ngồi xuống, nói:
“Ba ba cùng anh hai đâu rồi mẹ?”
Mẹ Bạch nói:
“Ba con không phải tính đem công ty giao cho anh con rồi về hưu sao? Lúc này cùng A Ngạn ở thư phòng không biết bàn bạc cái gì đâu.”
Bạch Tuyết Tình bất mãn nói:
“Ba ba thật là, còn trẻ tuổi như vậy, sao liền nghĩ đến việc về hưu? Còn không phải chính mình lười, liền đem công chuyện đều ném cho anh hai cùng con!”
Mẹ Bạch cười mắng:
"tiểu nha đầu không biết đủ, người bên nhà ba con không muốn uỷ quyền, tiểu bối còn bất mãn muốn tranh quyền.
Con thì ngược lại, ba ba con về hưu sớm còn không vui!”
Bạch Tuyết Tình bĩu môi nói:
“Nhà của chúng ta cùng nhà người khác có thể giống nhau sao?”
Mẹ Bạch cười đến thực vui mừng:
“Cũng đúng, con cái nhà chúng ta đều rất hiểu chuyện, mẹ và ba ba con nằm mơ thường xuyên đều cười đến tỉnh.”
Bạch Tuyết Tình “Phụt” một tiếng cười ra tới:
“Mẹ đừng lấy mấy người bọn con ra trêu ghẹo.”
Cô nhìn kỹ Bạch Nhất Hàm nói:
“Tiểu đệ hôm nay sao lại không vui?”
Bạch Nhất Hàm miễn cưỡng bày ra nụ cười cứng đờ:
“Không a, em khá tốt.”
Mẹ Bạch đưa mắt ra hiệu tới con gái, ý bảo một chút con trai nhỏ cùng Mục Tĩnh Viễn còn đang chiến tranh lạnh, Bạch Tuyết Tình chớp chớp mắt, lại nói:
“Mẹ, có thể hay không nói ba ba cùng anh hai xuống đây, con cùng Tĩnh Viễn có việc muốn nói.”
Bạch Nhất Hàm thân mình cứng đờ, mẹ Bạch nhìn 2 người bọn họ, cười như hiểu rõ đứng dậy đi lên lầu.
Chỉ chốc lát sau, ba người cùng nhau xuống dưới, người một nhà ngồi vây quanh trên sô pha.
Bạch Tuyết Tình thanh thanh giọng, trịnh trọng nói:
“Ba, mẹ, anh hai, Hàm Hàm, con cùng Tĩnh Viễn có ý muốn kết hôn"
Bạch Nhất Hàm nhắm mắt lại, nỗ lực thả chậm hô hấp, nên tới tổng hội tới, ngón tay cậu lay động một chút, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đầu gối mình
Bạch Bác Nhân nhíu mày, nói:
“Các con muốn kết hôn?” Ông chuyển ánh mắt về phía Mục Tĩnh Viễn.
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu.
Bạch Bác Nhân lại nói với con gái:
“Các con là khi nào bắt đầu yêu đương? Ba và mẹ con sao lại không biết?”
Bạch Tuyết Tình cười cười nói:
“Chúng con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chính là chuyện rõ ràng lại tự nhiên mà vậy.”
Mẹ Bạch cười nói:
“Chuyện con cái, chúng ta đều lạc hậu rồi.
Anh cũng đừng cố dò hỏi, đây là chuyện tốt, Tĩnh Viễn cũng là chúng ta xem trọng, nhân phẩm năng lực còn không nói đến, Con gái giao cho người khác em còn không yên tâm đâu.”
Bạch Ngạn nói:
“Hai người định khi nào kết hôn?”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.”
Mẹ Bạch che miệng cười mắng:
“Một đứa con gái trong nhà, vậy mà lại không biết một chút rụt rè, còn ý Tĩnh Viễn thì sao?”.
Danh Sách Chương: