Mục lục
Cường Giả Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chỉ tiếc là Đới Văn Quân lại không chịu theo đuổi cô ta, nếu không thì cô ta đã đồng ý từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Dương Lộ Tâm cũng chưa từng nghe nói Đới Văn Quân theo đuổi ai cả.

“Đây là?” Đới Văn Quân nhìn thấy Dương Thiên đứng bên cạnh Dương Lộ Tâm thì cười hỏi.

Gương mặt anh ta tràn đầy sự chân thành, khiến người khác rất có thiện cảm.

“Chào anh, tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên cười.

“Tôi là Đới Văn Quân.” Đới Văn Quân cũng giới thiệu, chủ động nói ra tên mình.

Dương Thiên nói: “Tôi biết! Anh chính là đệ nhất nam thần trên bảng xếp hạng hot boy đại học An, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật đại học An.”
Dương Thiên biết Đới Văn Quân.

“Ha ha, thì ra cậu là đàn em của tôi ở đại học An à? Cái bảng xếp hạng đó chỉ là mọi người buồn chán thì lập ra vậy thôi, không cần phải quan tâm đến nó.” Đới Văn Quân cười, trên mặt không có chút tự hào nào.

Anh ta không hề giả vờ, hoàn toàn coi như không có sự khác biệt thân phận, vui vẻ trò chuyện cùng Dương Thiên và Dương Lộ Tâm.


Sau khi nói chuyện một lát, Dương Thiên phát hiện ra Đới Văn Quân là một người rất uyên bác, cái gì anh ta cũng biết.

Dương Thiên học hành cũng không tồi, nhưng có rất nhiều chuyện hắn không biết, mà Đới Văn Quân lại có thể hạ bút thành văn.

Trên mặt Dương Lộ Tâm tràn đầy ý cười, hoàn toàn khác những lúc cô ta nhìn Dương Thiên.

Cô ta vừa cười vừa hỏi: “Đàn anh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế này?”
“Ha ha, không phải anh đã học năm cuối rồi sao? Anh và vài thành viên trong câu lạc bộ võ thuật đã mở một võ đường ở bên ngoài, chuẩn bị thu nhận một vài đứa trẻ đến dạy bảo.

Bọn anh không vào trường tiểu học được, nghe nói ở công viên nhiều trẻ con nên mới tới đây.” Đới Văn Quân cười.

“Dương Thiên, võ nghệ của tôi cũng ổn lắm đấy! Nếu cậu muốn thì cứ tới câu lạc bộ của chúng tôi nhé, tôi sẽ cho cậu tham gia luôn.

Nhìn dáng người của cậu rất cân đối, cơ bắp cũng không tồi, thích hợp để luyện võ.

Đàn ông nếu như không có chút võ nghệ thì sau này khó bảo vệ được người phụ nữ của mình lắm!” Đới Văn Quân tươi cười nhìn Dương Thiên.

Trong lòng Đới Văn Quân, võ thuật chính là thần thánh, anh ta muốn có thể khuyên được tất cả mọi người đi tập võ.

Dương Thiên mỉm cười, lắc đầu: “Không cần đâu.”
Nếu như không có Long phượng nguyên châu thì Dương Thiên chắc chắn sẽ tới tham gia câu lạc bộ võ thuật, làm gì có người đàn ông nào không thích học võ cơ chứ!
Đàn ông ai cũng có một giấc mộng võ thuật trong lòng! Bay qua mái nhà, ngự kiếm phi thiên, cuộc sống như thế này chắc chắn là ước mơ của hầu hết những thanh niên nhiệt huyết.

“Thế thì tiếc quá.” Đới Văn Quân thở dài.

Trong lòng anh ta, Dương Thiên rất có tố chất của người luyện võ, dáng người cân xứng, cơ bắp rắn rỏi.

Nhưng nếu Dương Thiên đã không muốn thì anh ta cũng không tiện bắt ép.

“Chủ tịch, bắt đầu thôi!” Ở phía xa, một nam sinh ăn mặc trang phục giống Đới Văn Quân nhanh chóng gọi anh ta.

“Đây đây!” Đới Văn Quân nói với người kia, sau đó lại quay về nhìn Dương Thiên và Dương Lộ Tâm: “Bây giờ mọi người trong câu lạc bộ chuẩn bị biểu diễn võ thuật để thu hút bọn trẻ, mọi người có muốn tới xem một chút không?”
Câu lạc bộ của bọn họ sẽ biểu diễn ở công viên, kết hợp tuyển thành viên luôn.


Lúc này xung quanh đã có không ít người vây quanh, có không ít phụ huynh tò mò nhìn về nơi này.

Tiểu Nam Nam cũng vô cùng hào hứng, nắm tay Dương Lộ Tâm, hưng phấn nhìn.

Theo ý kiến của Dương Thiên thì tài nghệ của Đới Văn Quân rất cao, tinh thông các loại quyền pháp, khí thế uy mãnh.

Tiếc là anh ta chỉ là người bình thường, máu thịt bình thường, thế nên cho dù bùng nổ lực lượng thì cũng không quá 200 cân.

Nếu như Dương Thiên và Đới Văn Quân ở trong điều kiện giống nhau thì Dương Thiên cũng chưa chắc có thể đánh thắng Đới Văn Quân.

Thực ra từ lúc tu luyện đến giờ Dương Thiên cũng không học qua chiêu thức võ thuật gì cả, lần nào hắn cũng chỉ dựa vào sức mạnh của mình mà thôi.

Vút vút!
Các chiêu thức vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt liên tiếp xuất hiện.

Đới Văn Quân đấm một quyền xuống, một tấm gỗ dày cứ thế vỡ tan ra.

Anh ta nghiêng người đá một cái, một tấm gỗ khác cũng chịu chung số phận.

Tất cả mọi người xung quanh đều vỗ tay kịch liệt.

“Lợi hại quá!”
“Công phu của cậu thanh niên này không tồi”

“Cha ơi, con cũng muốn được trở nên lợi hại như anh trai kia!”
“Mẹ ơi, con muốn học võ.”
...!
Hiệu quả không tồi, rất nhiều bậc làm cha mẹ đều tán thưởng, nhiều đứa trẻ quấn lấy cha mẹ mình bắt cha mẹ cho đi học võ.

Đứa trẻ nào cũng vô cùng mê mẩn màn biểu diễn này.

“Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, em cũng muốn đi học võ, cũng muốn đánh những chiêu thức lợi hại như vậy!” Tiểu Nam Nam xem không chớp mắt, nhanh chóng nói.

“Hả? Sao em lại muốn học võ?” Dương Lộ Tâm cười hỏi.

“Chỉ cần Nam Nam học xong thì sẽ lợi hại như anh trai kia, như vậy thì không ai có thể bắt nạt Nam Nam được nữa.” Tiểu Nam Nam nói xong thì còn bắt chước động tác vừa rồi của Đới Văn Quân, nắm đấm nhỏ khẽ hua hua.

“Ha ha, Tiểu Nam Nam, nếu như em muốn học thì bọn anh đều rất hoan nghênh!” Đới Văn Quân đi tới, cười với cô bé, thân thể cường tráng đầy mồ hôi.

Đới Văn Quân rất vui vẻ, tiết mục vừa rồi đúng là mang lại hiệu quả rất tốt, rất nhiều phụ huynh đã đăng ký cho con em mình tới học tập tại võ quán.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK