Mục lục
Cường Giả Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thực ra đối với Tào Mãnh mà nói, Dương Thiên từ chối lời mời gia nhập bang Thanh chính là muốn chết! Ông ta không để Dương Thiên vào mắt, ông ta biết thực lực của Dương Thiên cường đại đến mức nào.

Nghe thấy Kim Bưu muốn đánh gãy chân tay Dương Thiên, nhóm Lưu Thiếu Đông sợ tới mức lui tít ra sau.

“Ha ha, thằng ranh, lại đây tiếp ông đây mấy chiêu!” Kim Bưu vẻ mặt giữ tợn nhìn về phía Dương Thiên, cả người đầy cơ bắp, cánh tay còn to hơn bắp đùi người bình thường.

So với ông ta, Dương Thiên chẳng khác nào một đứa trẻ con.

“Chú Lưu, chú mau nói gì đó đi, đừng để bọn họ đánh anh Tiểu Thiên!” Trong nhóm người, chỉ có một mình Vương Nhã Lộ cầu xin Lưu Nhan Thanh giúp đỡ Dương Thiên.

Vừa rồi cô nghe thấy lão đại bang Thanh nói muốn đánh gãy chân hắn.

Kim Bưu kia thực sự vô cùng kh ủng bố, mặc dù Vương Nhã Lộ luôn ngập tràn tin tưởng với Dương Thiên nhưng lúc này cũng không nhịn được mà lo lắng.

Cô vẫn luôn nghe Lưu Thiếu Đông nói cha mình có năng lực rất lớn, thế nên mới cầu xin ông ta giúp đỡ.

Sắc mặt Lưu Nham Thanh vô cùng khó coi.


Con nhóc này chẳng phải đang muốn đẩy ông ta vào đống lửa sao? Cho dù ông ta có năng lực thế nào đi nữa thì cũng không dám đối đầu với bang chủ bang Thanh.

“Ồ, Tiểu Lưu, cô bé này nói muốn ông xin cho cậu ta?” Tào Mãnh quay sang nhìn Lưu Nham Thanh, cười như không cười nói.

“Khụ khụ! Tào lão đại, làm gì có chuyện đó được chứ? Tôi không quen biết cậu ta, sao lại cầu xin cho cậu ta được?” Lưu Nham Thanh vã mồ hôi, trong lòng sợ hãi vô cùng, vội vàng lắc đầu phủ quyết, sau đó nhìn Tào Mãnh cười nịnh nọt.

Nói xong, còn âm thầm kéo góc áo con trai mình.

“Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi không hề quen biết cậu ta! Nhã Lộ, đây là chuyện Dương Thiên gây ra, không liên quan gì đến chúng ta hết.

Em mau quay lại đây!” Lưu Thiếu Đông vội vàng phủ sạch mọi quan hệ với Dương Thiên.

“Anh Đông, anh...” Vương Nhã Lộ không ngờ anh ta lại là người như vậy.

Cô vô thức liếc sang phía nhóm người Trương Thi Ninh, Ngô Cường.

Nhưng những người đó cũng im lặng không lên tiếng.

Thực ra Trương Thi Ninh và Chu Noãn không muốn Dương Thiên bị đánh, nhưng tình cảnh lúc này không phải là các cô không muốn quản, mà là không quản được.

Nếu như bọn họ dám đứng ra nói đỡ cho Dương Thiên thì chẳng khác nào tự làm khổ mình.

Dương Thiên thu hết biểu cảm của những người ở đây vào trong mắt, hắn không cảm xúc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Ha ha! Thằng ranh, bạn bè của mày đã vứt bỏ mày rồi, mày ngoan ngoãn tới đây để tao đánh đi!” Kim Bưu dữ tợn nói.

Nói xong, một nắm đấm thật lớn trực tiếp lao về phía Dương Thiên.

Dương Thiên không có động tác nào, vẻ mặt Kim Bưu càng thêm dữ tợn.

Ông ta dường như có thể thấy được ngay giây tiếp theo Dương Thiên sẽ bị một quyền đấm cho ngã lăn ra đất, đau đớn dập đầu xin tha.


“Bốp!”
Đột nhiên, khi ông ta còn cách Dương Thiên chưa đến hai mét, trước mặt Dương Thiên lập tức xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông này mặc một bộ quần áo màu đen đặc biệt, trên thắt lưng còn in hai chữ! Một là Chiến! Một là Thiên!
“Bang Chiến!” Kim Bưu hét lớn một tiếng, nắm đấm vẫn không giảm chút sức lực nào, trực tiếp đấm một quyền nên người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia.

Hai nắm đấm chạm vào nhau, không khí bỗng vang lên một tiếng rầm như bom nổ.

Sàn nhà dưới chân hai người đều không chịu nổi áp lực, lún xuống một khoảng.

Sau đó, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia lùi lại phía sau vài bước, còn Kim Bưu vẫn không chút sứt mẻ.

Rõ ràng là Kim Bưu chiếm thế thượng phong!
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngẩn cả người.

Chỉ là một nắm đấm mà cũng có thể phát ra tiếng động lớn đến như vậy.

Hơn nữa, mặt đất giống như bị bom nổ, lõm sâu xuống, khiến thị giác chấn động vô cùng!
“Thật là lợi hại!” Nhóm người Lưu Thiếu Đông tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tất cả đều nhìn về phía Kim Bưu và người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, gương mặt tràn ngập vẻ hâm mộ.

Đây đúng là màn tỉ thí của những cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp!

Chờ sóng gió qua đi, Tào Mãnh trầm giọng nói: “Xin hỏi, người tới là người nào của bang Chiến?”
“Thiên 9 bang Chiến!” Người đàn ông kia đứng vững trên mặt đất, hờ hững trả lời.

Vừa rồi cú đấm của Kim Bưu ít nhất cũng phải 400 cân!
Thực lực của Thiên 9 chỉ đến gần 300 cân, nhưng anh ta cũng không hề sợ hãi.

Mặc dù không đánh lại được Kim Bưu nhưng vẫn thừa sức tự bảo vệ mình.

“Đại ca, để em lên xé nát nó!” Kim Bưu bước tới bên cạnh Tào Mãnh, lớn tiếng nói.

Vừa rồi ông ta dùng sức lớn như vậy, người bình thường chắc chắn đã bị đánh cho tàn phế rồi, thế mà Thiên 9 của bang Chiến vẫn không hề hấn gì!
Tào Mãnh bên ngoài trông vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại nổi lên gió lớn.

Ông ta đã biết từ trước, bang Chiến từ khi nổi dậy đến nay đã đánh số thành viên từ Thiên 1 đến Thiên 36, Địa 1 đến địa 65, thực lực tương đương nhau, vô cùng dũng mãnh!
“Im miệng!” Tào Mãnh nói với Kim Bưu, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Hoan nghênh người anh em Thiên 9 của bang Chiến đã tới thăm bang Thanh chúng tôi.

Không biết cậu tới đây có việc gì không? Nếu không có việc gì thì mời cậu ngồi uống ly rượu với chúng tôi một chút.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK