Lần này, không chỉ có ngoại lực xâm nhập, mà cả nội bộ cũng đã bị thay đổi.
Nỗi sợ hãi cuồn cuộn như cơn bão hoành hành khắp nơi trong cục.
"Lại có quỷ xâm nhập thế giới loài người! Tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc thế giới sẽ bị nuốt chửng!" Cục trưởng Trương vừa lau mồ hôi trên trán, vừa run rẩy cầm xấp tài liệu.
Lạc Hạo an ủi: "Dù sao mục tiêu lần này không phải là con người, chúng ta vẫn còn chút cơ hội xoay chuyển."
"Ai mà ngờ được Ngụy Khoảnh thực sự là ác quỷ! Cậu ta trông tử tế vậy mà!" Cục trưởng Trương không thể tin nổi.
Ngụy Khoảnh, người được coi là tử tế ấy, đã một mình đánh ngất 45 đồng nghiệp trong cục vào buổi sáng, chưa đầy ba phút đã thoát ra khỏi văn phòng kín đáo nhất của cục.
Nói là thoát nhưng không đúng lắm, vì Ngụy Khoảnh đã bước ra một cách quang minh chính đại!
Điều này không phải con người có thể làm được!
Lạc Hạo nói: "Thực ra, nếu cục trưởng Trương ngẫm lại, cậu ta trông vẫn có chút gì đó gian tà. Hơn nữa, một người tử tế sao có thể nhiều lần phá cửa mà không bị thương?"
"Nhưng báo cáo sức khỏe của cậu ta đều bình thường!" Cục trưởng Trương vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Ngẫm kỹ lại thì đúng là có điều bất hợp lý. Nhưng suốt mấy tháng qua, không ai trong cục, kể cả chính ông, cảm thấy có gì bất thường. Dường như chỉ cần Ngụy Khoảnh đứng đó mỉm cười, sự hiện diện của anh lập tức trở nên hợp lý, như thể tất cả đã bị gương mặt ấy che mờ mắt.
Cả cục đã bị lừa mù mắt tập thể.
"Những năm gần đây, tôi cũng nghe được một vài tin đồn." Lạc Hạo xen vào đúng lúc: "Trong quỷ môn, có một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu về cơ thể người. Việc ngụy trang các chỉ số của một con quỷ để giống con người không khó."
"Chính vì điều này mà tôi gọi cậu đến!" Cục trưởng Trương đột nhiên nắm lấy tay Lạc Hạo, khiến hắn giật mình: "Bảy thành viên của đội ba cục điều tra trước đây, tất cả đều được tìm thấy vào hôm qua trong hầm để xe của cục. Theo manh mối mà Ngụy Khoảnh cung cấp, những người này cũng bị ép tham gia vào thí nghiệm cơ thể!"
"Hả, giờ ông vẫn còn tin vào báo cáo của Ngụy Khoảnh sao?" Lạc Hạo cười khan hai tiếng.
"Thà tin là có còn hơn không." Cục trưởng Trương đưa xấp tài liệu cho Lạc Hạo: "Hiện tại tất cả nhân sự cấp trung trở lên đều đã được huy động. Tôi biết cậu làm việc ở phòng tài chính, nhưng bây giờ thiếu người, cậu lại có năng lực, nhiệm vụ điều tra vụ này giao cho cậu!"
Lạc Hạo cân nhắc trọng lượng của bảy tờ A4 trên tay, mỉm cười nhẹ: "Cục trưởng thật biết chọn người." Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt lại nở nụ cười giả tạo như mọi khi: "Tôi giỏi mấy việc này lắm ~"
Khi Lạc Hạo chuẩn bị rời đi, Cục trưởng Trương gọi hắn lại: "Sáng nay tôi tìm cậu rất lâu mà không thấy hồi âm, có chuyện gì sao?"
Lạc Hạo: "Tôi vừa nhận được tin liền đi giúp truy bắt Ngụy Khoảnh, bận quá nên không nghe điện thoại."
Nghe đến hai từ "Ngụy Khoảnh", cục trưởng Trương lại bắt đầu than thở.
Lạc Hạo tiếp tục nói: "Cậu nhóc đó còn từng cứu tôi, tôi cũng rất khó tin rằng cậu ta là ác quỷ. Thậm chí bây giờ tôi vẫn nghĩ cậu ta chẳng biết đang chơi ở đâu nữa."
Khu săn bắn.
Ban đầu, Ngụy Khoảnh chỉ định mặc bộ đồng phục học sinh để dỗ Đường Kha Tâm. Sau khi mặc đồng phục xong, anh nhìn thấy các trang bị khác và nghĩ: "Thử thì thử thôi..."
Hồ Yên nói đúng, cà vạt quá mức rồi.
Chuyện lăn lộn trên giường vào ban ngày là điều mà anh không ngờ tới.
Chỉ có thể trách Đường Kha Tâm cởi áo anh quá thành thạo, đôi mắt yếu đuối quá đỗi chân tình, lý trí của anh ngay khi chạm đến dây thắt lưng liền tan thành mây khói.
Tuy nhiên, Ngụy Khoảnh nhanh chóng thích cảm giác này, vì anh phát hiện rằng khi đạt đến một điểm nhất định, Đường Kha Tâm không chỉ mê hoặc mà còn trả lời mọi câu hỏi của anh. Nếu không trả lời, anh sẽ mạnh hơn một chút.
"Tại sao ở bên trong cánh cửa cậu tìm thấy tôi nhanh thế?"
"Tôi... gắn định vị... vào điện thoại của anh."
...
"Mấy cái xích đó cậu định dùng làm gì?"
"... Hử?"
"Không muốn nói với tôi à?"
"... A ưm... định trói... trói anh lại."
"Sau đó thì sao?"
"Hôn... hôn đến khi anh không thể rời xa tôi nữa." Đường Kha Tâm kéo dây thắt lưng, ngồi thẳng dậy, quấn lấy cổ Ngụy Khoảnh, hung hăng cắn xuống đôi môi kia.
Dù chỉ là tiếng rên rỉ, cậu cũng phải ép chặt vào đôi môi đó để truyền vào cơ thể người đối diện.
...
Ngụy Khoảnh phải thừa nhận rằng anh rất thích thú với việc bàn luận về vấn đề hài hòa sinh mệnh với Đường Kha Tâm, nhưng đồng thời anh cũng phát hiện ra nhược điểm.
Đó là không thể dừng lại.
Lúc nhỏ, ở bên trong cánh cửa, anh từng nghe lỏm chuyện của quỷ, quỷ ở dưới lúc nào cũng rên rỉ, nửa ngày chẳng đứng dậy nổi.
Nghe nói sau đó sẽ nằm trên giường rất lâu.
Nhưng Đường Kha Tâm không giống vậy, Đường Kha Tâm là một người cải tạo xuất sắc, khả năng hồi phục cũng đỉnh cao.
Trong lúc Ngụy Khoảnh đang nằm tận hưởng cảm giác thư giãn vì kiệt sức, thì Đường Kha Tâm đã nạp đầy năng lượng, tràn đầy sinh lực như một con thỏ nhảy nhót, miệng đầy lời nói linh tinh, hành động không ngừng, như muốn tính sổ hết nợ nần lúc trước: "Anh có muốn thử không? Sướng lắm."
"Không!" Ngụy Khoảnh lập tức túm chặt lấy cổ tay Đường Kha Tâm.
"Em sẽ nhẹ nhàng mà." Đường Kha Tâm không từ bỏ.
"Không bao giờ." Ngụy Khoảnh kiên quyết giữ vững phòng tuyến. "Cả đời này cũng không có chuyện đó, bỏ cuộc đi!"
Tên lừa đảo Đường Kha Tâm, rõ ràng nói để anh làm công, giờ lại muốn lật kèo, lật nửa chừng cũng không được!
Hai người vừa mới tình tứ ngọt ngào giờ lại lăn lộn tranh đấu, chăn gối vốn đã lộn xộn giờ càng nhăn nheo không thể nhìn được.
Cuối cùng Đường Kha Tâm cũng không thắng nổi Ngụy Khoảnh, phần vì khi bị ép quá, Ngụy Khoảnh viết rõ lên mặt vẻ "đáng thương", càng đấu sức tay chân cậu càng mềm nhũn, không kìm lòng được mà véo véo khuôn mặt Ngụy Khoảnh để an ủi.
Không được lợi, Đường Kha Tâm chuyển sang cách khác, cậu lên án Ngụy Khoảnh ngủ với cậu rồi, mà không nói với cậu một câu "Anh yêu em"!
Ngụy Khoảnh cho rằng nói lại một lần nữa sẽ dễ dàng hơn.
"Em muốn nghe!" Đường Kha Tâm dùng mọi bộ phận có thể để dồn Ngụy Khoảnh vào góc giường.
Ngụy Khoảnh xấu hổ đến mức phải lấy chăn che mặt, anh cố gắng một lần nữa áp đảo Đường Kha Tâm, nhưng tiếc rằng cả hai đều ngang sức ngang tài, nếu Đường Kha Tâm không hợp tác, anh chẳng thể chiếm được chút lợi ích nào.
Rõ ràng mười phút trước còn dịu dàng như nước... Vừa rồi quá dễ dàng buông tha cho Đường Kha Tâm rồi!
"Em muốn nghe~" Đường Kha Tâm dịu giọng, nhẹ nhàng kéo mép chăn xuống, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng dưới tấm chăn trắng.
Vừa rồi Ngụy Khoảnh đã dùng gương mặt e thẹn này để mạnh mẽ thúc vào cậu, thật không thể hiểu nổi.
Ngụy Khoảnh liếc mắt nhìn Đường Kha Tâm, đôi mắt đen như mực đầy vẻ dịu dàng, khiến người khác như nín thở. Anh lại vùi đầu vào chăn, nói với giọng nghẹn ngào: "Muốn làm lão đại thì có nhiều bước lắm. Phải cho người thi hành luật đủ lợi ích, thông qua các mối quan hệ."
Các thế lực của Quỷ môn phát triển nhanh chóng, chỉ một quỷ tư đã khó lòng kiểm soát các thế lực khác đang ngày càng lớn mạnh. Là người có năng lực mạnh nhất và cũng ngang ngược nhất, Ngụy Khoảnh đã hứa sẽ giao lại toàn bộ quyền hành khi diệt xong các môn khác, để sau này mình chỉ đùa với lửa còn Huyền Lạc sẽ lo dập lửa, từ từ giúp Quỷ môn lớn mạnh.
"Phải cài thuốc nổ vào nội bộ kẻ thù."
Nửa năm trước, hoặc có khi là từ lâu hơn nữa, tin đồn lan truyền trong Quỷ môn rằng bọn quỷ hành sự tàn ác, không quan tâm đến đại cục, thường xuyên bước trên lằn ranh của nguy hiểm. Ngụy Khoảnh nhạy bén nhận thấy nguy cơ, nên sớm đưa Hồ Yên lên làm Quỷ Võng, theo dõi sát động tĩnh của hai môn khác.
"Phải thu nhận thế lực bên lề để tăng cường sức mạnh."
Ngũ Quỷ Hoàng có nguồn lực và sức mạnh tương đương nhau, thế lực duy nhất chưa được hợp nhất trong Quỷ môn là đám thợ săn Tu La rải rác khắp nơi. Trong kế hoạch của Ngụy Khoảnh, bước tiếp theo sau khi tiến vào thế giới con người chính là tấn công vào Khu săn bắn, nhưng không may anh phát hiện Đường Kha Tâm cũng là thợ săn, hơn nữa lại là một thợ săn có tiếng nói.
Sau khi nói hai câu đó, Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng để lộ đôi mắt ra khỏi chăn, đôi mắt thẹn thùng liếc nhìn Đường Kha Tâm: "Tiếc là lão đại của họ quá lợi hại, lợi hại đến mức muốn giết tôi mà tôi cũng không thể đáp trả, muốn hôn tôi mà tôi chẳng tránh được, lợi hại đến mức tôi, một kẻ mù mặt, tránh suốt bốn tháng cũng không quên được khuôn mặt đó."
Nghe những lời này, Đường Kha Tâm đã đứng hình, đến cả thở cậu cũng quên mất. Dù Ngụy Khoảnh không nói một từ yêu nào, nhưng từng câu từng chữ đều khiến cậu nghe ra tình yêu.
Ngụy Khoảnh từ từ cúi đầu, hàng lông mi dài che đi ánh mắt đang lay động: "Chính cậu ta đã khiến tôi trở nên bất lực, tôi ghét cậu ta."
Trước khi Ngụy Khoảnh kịp giấu mặt, Đường Kha Tâm đã dùng môi mình chạm nhẹ vào môi anh, từng chút một, lưu luyến khó rời.
Giữa những tiếng thở dốc, giọng Đường Kha Tâm khàn đặc thì thầm: "Chúng ta làm như thế này đến ngày tận thế nhé?"
Ngụy Khoảnh: "... Em biến đi."
Đường Kha Tâm: "Nếu anh mệt thì để em làm, em sẽ không mệt đâu, đảm bảo phục vụ chu đáo~"
"Biến!"
"Chủ nhân đừng ngại mà~"
"Em... buông tay ra!"
Điện thoại trên giường đột nhiên rơi xuống sàn nhà.
Dù vẫn tiếp tục rung, nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của chủ nhân.
【: Ác quỷ đồ giám thứ hai – Lạc Hạo.】
【Quỷ Võng Yên: Lạc Hạo là ai? Quỷ hoàng thứ bảy sao?】
【Quỷ Tiêu Lạc: Người mới vào sửa tên nhóm rồi @】
【Quỷ Si Lâm: Ai đang nói chuyện thế? Sao trong nhóm lại có bảy người?】
【Quỷ Võng Yên: Ai là người quét mã QR lung tung vậy!】
【: Tôi rất thích nhóm này.】
【Quỷ Si Lâm: Các người không thấy... nhóm này có hơi lạnh lẽo không?】【Sợ.JPG】
【Quỷ Tiêu Lạc: @Quỷ Si Lâm, nói cho anh một bí mật, chúng ta là quỷ đấy!】【Giận.GIF】
【Quỷ Tiêu Lạc: @Thủ lĩnh Husky, nếu cậu không xuất hiện ngay, tôi sẽ cho nổ nhóm này!】
【: Vậy thì trước khi cho nổ nhóm, hãy nhắc lại lần nữa, Ác quỷ đồ giám thứ hai, Lạc Hạo. Gợi ý thêm, có thể tìm người trước đó hỏi kinh nghiệm, nhưng có bị đánh hay không thì không chắc.】
Ngụy Khoảnh: "Điện thoại ồn quá rồi."
"Thế để em mở nhạc nhé?"
"Được~"
Đường Kha Tâm: "Một bài nhạc là em cắn được một dấu dâu tây~"
"Em chẳng bao giờ cắn đến đỏ được, chỉ có tôi là bị dâu tây không công bằng!" Ngụy Khoảnh phản đối.
"Vậy để đây cho anh nắn."
"Được thôi."
Tác giả có lời muốn nói: Để tránh nhầm lẫn, xin lưu ý rằng công và thụ không thể đảo ngược, và sẽ không đảo ngược~