Sau này, người ta phát hiện ra công dụng khác của gông cổ, cải tiến lỗ thành hai, và quấn đệm da quanh lỗ để bảo vệ cổ tay.
"Em định chia tay đấy à?" Nguỵ Khoảnh bị một tấm đồng dài khoá ngược tay ra sau lưng, ngồi trên giường mềm, trước không có gì để dựa, sau không tựa được, khó chịu vô cùng.
Đường Kha Tâm quỳ trên giường, nhìn trái ngó phải "tác phẩm nghệ thuật" của mình, cuối cùng cũng nhận ra điểm không đúng -- cậu lấy hai cái gối nhét vào sau lưng Nguỵ Khoảnh để đảm bảo sự thoải mái.
Nguỵ Khoảnh: "..."
Việc Đường Kha Tâm trong lúc đùa giỡn có thể lôi ra một cái gông cổ từ túi bên hông là điều Nguỵ Khoảnh không ngờ tới...
Nguỵ Khoảnh đã thử phá khoá bằng vũ lực, nhưng có lẽ là do anh chưa uống thuốc, cơ thể anh trở nên quá giống người, nên nhất thời không thể thoát ra.
Đã lâu rồi anh chưa gặp phải tình huống mất quyền chủ động như thế này.
Trái tim của anh như treo lơ lửng giữa không trung, trên đầu là kẹo bông gòn, dưới chân là nham thạch nóng chảy. Dòng nước đường ngọt ngào nhưng nóng bỏng nhỏ giọt liên tục lên da thịt.
Chưa đầy tám tiếng kể từ khi bắt đầu yêu đương, mối tình này đã giống như chiếc lá cuối cùng bên ngoài cửa sổ, lung lay muốn rơi.
Tình cảm của con người đúng là không thể động vào. Anh nghĩ.
Đang mải nghĩ thì "bốp bốp" hai tiếng vang lên, là Đường Kha Tâm đã đeo găng tay trắng vào.
Đôi găng tay này khác với găng tay bình thường của Đường Kha Tâm, nó được làm từ chất liệu silicone, giống như găng tay dùng trong phẫu thuật, khiến Nguỵ Khoảnh từ góc độ thị giác đã cảm thấy căng thẳng.
"Em không thích anh có bí mật." Đường Kha Tâm cúi người, cánh tay chống lên ngực Nguỵ Khoảnh, cúi đầu nhìn lên khuôn mặt anh. Rõ ràng là một tư thế phục tùng, nhưng lại toát ra khí chất nguy hiểm: "Đặc biệt là khi Hồ Yên biết mà em thì không."
Nguỵ Khoảnh liếc nhìn cái hộp nhỏ vừa bị làm rơi lên giường trong lúc đùa giỡn, lúc này mới nhận ra nguyên nhân khiến Đường Kha Tâm phát điên.
"Hồ Yên đã hai nghìn sáu trăm ba mươi hai tuổi rồi." Nguỵ Khoảnh chân thành nói ra một câu nói thật pha lẫn dối trá.
Ý của anh là, bản thân không thích mối tình chị em.
Đúng lúc này, cánh cửa bị gõ vang, bên ngoài là giọng nói lo lắng của Hồ Yên: "Nguỵ Khoảnh! Có chuyện gì xảy ra không?"
Nguỵ Khoảnh: "..." Anh liếc nhìn cánh cửa phòng tắm -- vừa rồi đánh nhau quá mạnh, làm hỏng một cái bồn tắm.
Hồ Yên chắc là nghe thấy động tĩnh nên mới chạy từ toà nhà bên cạnh sang gõ cửa.
"Chị gái tốt của anh đấy~" Đường Kha Tâm ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày.
Nguỵ Khoảnh: "..."
"Nguỵ Khoảnh, cậu mà không lên tiếng thì tôi sẽ vào đó đấy!" Giọng nói của Hồ Yên ngày càng sốt ruột.
Nguỵ Khoảnh thở dài nhẹ rồi lên tiếng: "Tôi không sao." Giọng anh không lớn, nhưng đủ để xuyên qua cánh cửa gỗ.
Hai người nghe thấy tiếng bước chân của Hồ Yên rời đi.
Nguỵ Khoảnh còn chưa kịp thả lỏng vài giây, người phía trên đã bắt đầu giở trò tay chân.
"Vậy còn chuyện gì mà em chưa biết không?" Đường Kha Tâm vừa hỏi vừa cởi cúc áo của Nguỵ Khoảnh.
Cho đến khi những ngón tay của Đường Kha Tâm chạm vào da thịt, Nguỵ Khoảnh mới nhận ra trên găng tay có những đường vân lồi, cảm giác cọ sát mềm mại giống như dòng điện chạy qua da thịt, tê tê, khiến nhịp tim cũng nhanh hơn chút.
"Hồ Yên mấy ngày nay ở trong cánh cổng giúp tôi thống kê số lượng Quỷ môn, theo như cô ấy điều tra, hiện tại tám mươi phần trăm quỷ ở tầng một và hai đều là si môn." Giọng Nguỵ Khoảnh khàn khàn.
"Ừ, còn gì nữa?" Ngón tay của Đường Kha Tâm xoay vòng, lực đạo tăng thêm mang tính chất trừng phạt.
Khiến Nguỵ Khoảnh bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ, anh nói: "Tôi không thích cảm giác này."
Nhưng Đường Kha Tâm không tin, thậm chí còn dùng đầu gối ấn vào chỗ nhạy cảm nào đó để chứng minh rằng cơ thể của Nguỵ Khoảnh không nghĩ như vậy.
Trước đây nếu Nguỵ Khoảnh xấu hổ, anh có thể giấu mặt vào hõm cổ, lồng ngực hay bàn tay của Đường Kha Tâm.
Nhưng bây giờ, đôi tay bị khoá chặt sau lưng, anh buộc phải đối diện trực tiếp với người kia, thậm chí cơ thể còn không thể thu lại, cảm giác xấu hổ bò khắp tứ chi lên sau cổ, làn da hồng hào, như chỉ chực chảy máu.
"Thả tôi ra trước đã." Nguỵ Khoảnh nói.
"Không, không thả ~" Đường Kha Tâm từ chối yêu cầu của Nguỵ Khoảnh và dùng đùi ngăn cản những cử động của anh. Cậu khơi lửa khắp nơi, nhanh chóng khiến ngực Nguỵ Khoảnh phập phồng lên xuống, rồi cậu lại xác nhận: "Lý do không muốn vào cửa là gì? Một quỷ mị ngạo nghễ lại lựa chọn để chủ thần giỡn mà không phản kháng, là vì sao?"
Nguỵ Khoảnh cắn môi, không mở lời. Anh cố gắng giữ thăng bằng, chống đỡ thân thể yếu ớt. Đường Kha Tâm thấy anh im lặng, bèn bỏ cặp găng tay silicon, trực tiếp dùng miệng. Cảm giác ấm áp từ cổ lan dần xuống dưới, đến mỗi điểm nhạy cảm lại dừng lại vài chục giây. Sự ấm áp đó, cùng với cảm giác lạnh lẽo khi nó rời khỏi da thịt, đan xen nhau, từng đợt tê dại không ngừng tuôn vào sau não.
Sự nhẫn nại của Nguỵ Khoảnh gần như đã cạn kiệt. Gần như cắn răng, anh nói: "Đừng, nói bậy, hay mút nữa!"
Người bị cáo buộc không những không bị lay động, thậm chí còn có dấu hiệu không muốn rời đi. Khi Nguỵ Khoảnh chuẩn bị chửi, cậu đã hôn chặn lại lời của anh, đồng thời tay cũng không ngừng, vừa giúp anh, vừa tự giúp mình.
Chiều hôm đó, sau khi cởi đồ, mọi chuyện liền bắt đầu ngay. Nếu không trải qua một lần, Nguỵ Khoảnh cũng không ngờ rằng trên người mình lại có nhiều "công tắc" không thể đụng vào đến vậy. Đường Kha Tâm luôn biết dập tắt lửa đúng lúc, khiến anh giống như một ngọn lửa nhỏ nổi trên mặt biển, toàn thân nóng bỏng, tứ phía là khốn đốn nhưng lại không ngăn được mình trôi theo sóng biển.
Cho đến khi ngọn lửa sắp bùng phát, Đường Kha Tâm lại dùng... chặn lại thật chặt. Nguỵ Khoảnh đột nhiên mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn lên.
Ánh mắt của Đường Kha Tâm ánh lên một tia quỷ dị: "Trả lời em đi, anh sẽ được giải thoát~"
"Em, thiếu đức!" Lời cáo buộc của Nguỵ Khoảnh bị cắn mờ đi. Một chàng trai trẻ tràn đầy máu nóng nào chịu nổi sự dằn vặt thế này. Cuối cùng, anh bối rối, chui rúc vào lồng ngực Đường Kha Tâm nói: "Không vào thì sẽ không chết, có thể trốn thoát, có thể ở bên nhau lâu hơn..."
Vì sợ chết mà không muốn vào Quỷ Môn, những lời này, anh làm sao có thể nói ra miệng! Khuôn mặt Nguỵ Khoảnh càng chui sâu hơn vào ngực cậu.
Đường Kha Tâm cũng sững sờ. Cậu không ngờ trong một ngày lại được nghe Nguỵ Khoảnh thổ lộ đến hai lần. Đùi cậu bỗng chùng xuống, lập tức lợi cho "tiểu Nguỵ Khoảnh".
Trong khoảnh khắc cả hai kết nối với nhau, cả hai đồng thời phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
"Em yêu anh chết mất thôi." Đường Kha Tâm cố nén cơn tê dại, nâng khuôn mặt Nguỵ Khoảnh lên và hôn sâu.
Nguỵ Khoảnh giãy giụa la lên: "Tôi ghét em! Không bỏ trốn nữa, tôi sẽ vào cửa!"
Đường Kha Tâm ngừng lại, trán chạm trán Nguỵ Khoảnh, cười nói: "Đi đâu cũng sẽ theo anh~ không có em thì anh cũng không thể mở trò chơi~"
Nguỵ Khoảnh: "......" Chắc hẳn là do thay đổi hormone trong cơ thể quá lớn khiến IQ của anh tạm thời tụt xuống vực sâu.
"Cá cược không?" Đường Kha Tâm lại... "Lần này vào cửa, nếu em hoàn thành trước, để em ở trên."
Nguỵ Khoảnh: "Giờ em, không phải, đang ở trên à?"
"Anh không dám?" Đường Kha Tâm kích tướng.
"Ai nói vậy." Nguỵ Khoảnh dùng sức, nghe được âm thanh vừa lòng, "Nếu tôi thắng, em sẽ mãi ở dưới."
"Được thôi." Đường Kha Tâm vui vẻ nhận lời thách đấu.
Sóng biển vẫn tiếp tục.
"Em thả tôi ra, xem đến lúc đó ai gọi thảm!"
"Bé dễ thương bất lực, bộ dáng đáng thương của ngài quỷ mị thật khiến người khác mê mẩn quá mà~"
Ngọn lửa trong cơn mưa bão bùng lên, cháy mãi không tắt.
Quỷ mị và thợ săn sẽ không cùng nhau vào một không gian.
Vì vậy, Nguỵ Khoảnh cầm theo thanh trường kiếm trở về lãnh địa thợ săn, mặc lên người bộ giáp của thủ lĩnh Tu La. Sau khi đeo mặt nạ, anh mượn thang máy của lãnh địa thợ săn để mở tấm thiệp mời vào cửa tầng bốn.
Dù có vẻ như hành động vào cửa chỉ vì hờn dỗi rất trẻ con, thực tế cả hai đều hiểu rõ — dù có trì hoãn bao lâu, cánh cửa này, kẻ ẩn náu trong Quỷ Môn là "Trời" kia, cuối cùng họ đều phải đối mặt.
Khoảnh khắc thang máy khép lại, Nguỵ Khoảnh lấy điện thoại ra. Anh đã rời nhóm chat từ lâu, nên không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ nhóm.
Nhưng dù không có liên lạc, anh vẫn biết chắc rằng những người này tuyệt đối sẽ vào thang máy.
— Không một vị quỷ hoàng nào chấp nhận số phận của mình bị người khác nắm trong tay, họ biết, chủ thần cũng biết.
Còn Tần Thiên Hoa, tất nhiên sẽ có những kẻ gấp rút hơn họ xử lý.
3, 8, 6, 9.
Ngay khi dãy số được nhập hoàn tất, âm thanh mở khoá vang lên: 【Quỷ mị, hoan nghênh vào cửa.】
Cùng lúc đó, nút tầng 18 của thang máy tự động sáng lên. Nguỵ Khoảnh ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn các con số trên màn hình dần dần tiến đến tầng 18.
Cánh cửa này sẽ thế nào?
Sẽ giống như lần đó trên chiếc xe buýt, chuyển động với tốc độ cao?
Hay sẽ giống như toà chung cư da người, có không gian để ngủ qua đêm?
Hiệu quả cách âm của căn phòng sẽ ra sao?
Suy nghĩ của anh bắt đầu trôi xa khỏi trọng tâm, cho đến khi một tiếng "ting" kéo Nguỵ Khoảnh trở về hiện thực.
Cửa thang máy từ từ mở ra hai bên, một luồng gió lạnh ùa vào cửa, đồng thời cuốn theo ánh sáng chói loà khiến Nguỵ Khoảnh phải nhắm mắt lại.
Anh đưa tay lên che, nhưng mu bàn tay lại đụng phải sống mũi!
Mặt nạ biến mất rồi!
Nguỵ Khoảnh ngỡ ngàng hạ tay xuống, cảnh vật xung quanh từ từ hiện rõ.
Trước tiên là bệ đá dưới chân. Anh phát hiện mình đang đứng trên một chiếc đĩa tròn màu đen, đường kính khoảng một mét, ở giữa đĩa là một khối đá, trông rất giống với cấu trúc trong phòng điều khiển của chủ thần.
Khác với phòng điều khiển, ở đây ánh nắng mặt trời rực rỡ, rực đến mức tưởng chừng như chỉ cần với tay là có thể chạm vào mặt trời.
Nhìn ra xa, xung quanh đĩa là những tầng tầng lớp lớp sương trắng. Nguỵ Khoảnh cảm thấy như mình đang đứng giữa những đám mây.
Xung quanh chiếc đĩa có sáu cây cột sắt nối với nhau. Nguỵ Khoảnh nhìn theo một cây cột ra ngoài, một cơn gió thổi qua, thổi tan màn sương, để lộ cây cột sắt. Cuối cây cột dài hàng trăm mét đó là một chiếc đĩa tương tự, và trên đĩa là Đường Kha Tâm, người cũng đang sững sờ như anh.
Nguỵ Khoảnh biết trước khi xuất phát, Đường Kha Tâm đã đeo mặt nạ và mặc áo choàng quỷ. Thế nhưng, lúc này Đường Kha Tâm đang để mặt mộc, trên người mặc một bộ đồ vải thô màu trắng.
Anh theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới để ý mình cũng mặc một bộ đồ vải thô tương tự.
Nhìn lại xung quanh, đứng ở các cột còn lại theo chiều kim đồng hồ lần lượt là Tần Thiên Hoa, Huyền Lạc, Lạc Hạo, Hồ Yên, và một thiếu niên tóc dài ngồi trên xe lăn.
Cuối cùng, Nguỵ Khoảnh nhìn rõ toàn bộ quang cảnh nơi đây. Nó giống như một chiếc vòng quay khổng lồ bị lật nghiêng, lơ lửng trên tầng mây!
Cậu thiếu niên tóc dài mang vẻ bệnh tật, đôi mắt to sáng ngời trông có phần không hợp với khuôn mặt này.
Nếu Nguỵ Khoảnh đoán không sai, cậu ta chắc chính là quỷ si vẫn chưa từng lộ diện.
Không ngờ còn trẻ hơn cả anh.
Đường Kha Tâm nhìn thấy Nguỵ Khoảnh, liền định bước về phía anh. Nhưng vừa cử động, sự cân bằng của trụ sắt liền bị phá vỡ, đầu tiên là Lạc Hạo đối diện Đường Kha Tâm loạng choạng một bước, sau đó cả tấm đĩa tròn bắt đầu có xu hướng chuyển động.
Đường Kha Tâm không dám di chuyển nữa.
"Đây là ý gì? Vòng quay may mắn à?" Lạc Hạo bám vào mép đĩa nhìn về phía Nguỵ Khoảnh: "Dựa vào cái gì mà hắn đứng ở giữa chứ?"
Hồ Yên nói: "Dựa vào vẻ đẹp của Nguỵ Khoảnh nhà tôi không được à!"
Huyền Lạc: "Đừng cãi nhau nữa, tìm manh mối đi!"
Giữa sự ồn ào, có hai người qua lớp mây mà nhìn nhau từ xa. Cấu trúc của chiếc đĩa khổng lồ này đồng nghĩa với việc người chơi không còn không gian để thở, cũng không có thời gian dành cho họ để ôn lại chuyện cũ.
Cảm giác người yêu gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm tới, Nguỵ Khoảnh cuối cùng đã nếm trải.
Cảm giác thật khó chịu.
Một âm thanh cơ khí cắt ngang ánh mắt của họ.
Âm thanh đến từ phía trên đầu Nguỵ Khoảnh, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc móc sắt khổng lồ quen thuộc từ trong tầng mây hạ xuống.
Nhìn kỹ đầu móc, không ngờ nó đang treo một chiếc chìa khoá cổ màu đen tuyền.
Một giọng nói già nua và quen thuộc vang lên từ khắp bốn phương tám hướng: 【Tất cả đã tập hợp đầy đủ rồi à ~ trước tiên hãy xem phần thưởng của trò chơi nhé.】
【Đây là chìa khóa của tầng bốn Quỷ Môn, cũng là chìa mẹ. Có nó, ngươi sẽ trở thành "Trời" mới của Quỷ Môn.】
Nguỵ Khoảnh, Đường Kha Tâm, Huyền Lạc, Lạc Hạo: "!!!"