Hai người nhìn nhau, sau đó đồng lòng dọn dẹp hết các mảnh vụn của bồn tắm sang một bên, để lộ toàn cảnh dưới đáy bồn tắm.
Có sáu viên gạch tương tự, được xếp ngay ngắn dưới đáy bồn.
"Có ai đó muốn che giấu chúng?" Đường Kha Tâm chăm chú nhìn vào viên gạch trong tay, cố gắng tìm ra điều kỳ lạ.
Cậu nhận thấy ở mép của viên gạch có một lớp nổi lên.
Có một lớp lót?
Ngụy Khoảnh cũng chú ý đến điều đó, anh nhặt lên một viên gạch khác, dùng ngón tay xoa nhẹ ở góc viên gạch, ngay lập tức một lớp da trắng ở mép viên gạch bị cuộn lên. Anh nắm lấy lớp da này và kéo xuống.
Xoạt––
Dưới lớp da trắng, một bức tranh màu đỏ rực rỡ dần dần hiện ra, trên nền đỏ có một chiếc lông vũ dài và cong được vẽ bằng màu trắng.
Đường Kha Tâm tiếp tục làm tương tự với các viên gạch khác. Trong số bảy viên gạch, có ba viên dưới đáy có màu, cũng đều là những chiếc lông vũ trắng trên nền đỏ.
Ngụy Khoảnh: "Đuôi Phượng Hoàng." Phượng Hoàng là loài chim bất tử, tượng trưng cho sự vĩnh cửu, là biểu tượng yêu thích của những con quỷ nhỏ trong cánh cổng địa ngục, Ngụy Khoảnh nhận ra ngay lập tức.
Đường Kha Tâm bất giác thốt lên: "Phượng Hoàng Niết Bàn, tái sinh từ ngọn lửa? Đây là đạo cụ hay là gợi ý, muốn truyền đạt thông tin gì cho chúng ta?"
Mặc dù những viên gạch này trông có vẻ liên quan đến câu đố, nhưng Ngụy Khoảnh vẫn không thể liên kết chúng với bài toán đang đối mặt. Anh nhận ra câu chuyện này có lẽ phức tạp và phi lý hơn nhiều so với những gì anh có thể tưởng tượng.
Đôi khi, chỉ trong sự phi lý tột cùng mới có thể xuất hiện những cảm xúc thuần khiết nhất.
"Có lẽ nó đang nói với chúng ta rằng, chủ thần là một kẻ biến thái thuần túy." Ngụy Khoảnh ném viên gạch xuống, hướng về phía trần nhà nói một câu: "Đừng hiểu lầm, ta đang khen ngươi đấy."
Chủ thần: "..."
Hai người đặt ba viên gạch màu đỏ lên bồn rửa tay, Ngụy Khoảnh cúi xuống, định so sánh sự khác biệt của chúng. Khi anh cúi xuống, một đoạn lưng trắng ngần lộ ra, trên đó xuất hiện một vết thương đáng sợ, máu không ngừng chảy ra.
"Lưng của anh kìa!" Đường Kha Tâm nhanh chóng phát hiện, vươn tay ra: "Vết thương lớn như vậy mà anh không cảm thấy gì sao!"
Trong đầu Đường Kha Tâm thoáng qua ký ức lần đó trên chiếc xe buýt tử thần, khi đó Ngụy Khoảnh gần như tự mình đón nhận đòn tấn công của quỷ, cậu sợ rằng sau khi lộ thân phận, Ngụy Khoảnh sẽ chạy mất, cắn răng chữa trị cho tất cả người chơi mới có cơ hội băng bó cho Ngụy Khoảnh.
Cậu nhận thấy khi làm người, Ngụy Khoảnh dường như không coi trọng cơ thể của mình, hoàn toàn không quan tâm đến việc bị thương hay không, thậm chí không thèm kêu đau!
Ngụy Khoảnh bị tiếng hét của Đường Kha Tâm làm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Đường Kha Tâm nói với âm lượng như vậy, sau hai giây mới phản ứng lại để ngăn tay của Đường Kha Tâm.
"Đừng động, để tôi xem." Đường Kha Tâm kiên quyết đỡ hông của Ngụy Khoảnh, ngăn anh cử động làm rách vết thương thêm.
Đúng lúc này, Ngụy Khoảnh nghe thấy tiếng cửa phòng mở: "Không, khoan đã, có người đến."
Đường Kha Tâm không nghe, cậu đã lấy bộ dụng cụ y tế ra rồi, dù cho dung dịch i-ốt đã bị nước làm ướt, nhưng có còn hơn không.
Trong lúc kéo đẩy, cửa phòng tắm bị mở ra, Hứa Trúc Huyên cầm hộp há cảo xông vào và hét lớn: "Anh em! Có chuyện lớn..."
Chỉ thấy hai người đẹp trai trong phòng tắm, một người đỡ eo của đối phương, người kia chống lên ngực đối phương, cả hai đều ướt sũng, sát lại gần nhau...
Hứa Trúc Huyên: "... Để dành chút sức, thật sự có chuyện lớn."
Cô đóng cửa lại ngay lập tức.
Quả thật có chuyện lớn, Hứa Trúc Huyên nhìn lại hộp há cảo trong tay mình, kiểm tra kỹ càng lần nữa, ngày sản xuất: 0030210813.
Rõ ràng hôm nay mới là ngày 12.
Há cảo là chiến lợi phẩm từ cặp đôi kia, đã biết Trần Thành phát hiện xác chết của mình trong tủ lạnh của cửa tiệm, mọi người đã xác nhận rằng cửa tiệm có một khe hở chuyển đổi không-thời gian.
Trần Thành đã mua được há cảo vừa được sản xuất vào ngày mai, có nghĩa là ngày mai Trần Thành sẽ chết!
Ngay khi phát hiện điều này, Hứa Trúc Huyên vội vã chạy đến tìm Ngụy Khoảnh, sau khi vượt qua cánh cửa, cô biết rằng việc truyền đạt thông tin đầu tiên cho Ngụy Khoảnh sẽ không bao giờ là một giao dịch lỗ vốn. Cô vội đến mức không kịp gõ cửa, không thấy ai trong phòng khách liền xông thẳng vào phòng tắm, rồi vào cả nhà vệ sinh.
Cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cảnh tượng các anh đẹp trai đang làm chuyện riêng tư.
Trước sự sống và cái chết, chút tiểu tiết đó tính là gì!
Nhưng cô thật sự không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng kích thích thế này––Lão đại quả nhiên là lão đại, trước cổng quỷ môn cũng không quên... Hứa Trúc Huyên thầm cảm thán trong lòng.
Bên kia cửa, Ngụy Khoảnh không cãi lại được Đường Kha Tâm, đành để cho cậu băng bó trong năm phút, vết thương trên lưng bị quấn chặt bằng băng.
Túi dụng cụ Đường Kha Tâm mang theo bên người giống như hộp Pandora, cái gì cũng có thể lấy ra được.
Năm phút sau, hai người bước ra khỏi phòng tắm, đụng mặt Hứa Trúc Huyên với biểu cảm "Không cần giải thích, tôi hiểu mà."
Ngụy Khoảnh: "..."
Sau khi Hứa Trúc Huyên giải thích xong manh mối liên quan đến há cảo, cô liền nói rõ ý định của mình: "Tôi nhớ các anh cũng đã thấy xác chết, nên đến xem thử ngày tháng trên những thứ hai anh đã mua hồi đó."
Đường Kha Tâm nói: "Đồ ăn vặt tẩm ớt tôi mua là loại đồ cũ, không có ngày tháng." Lúc này, cậu chợt nhớ ra Ngụy Khoảnh đã tiện tay cầm một chai bia sữa, liền nhìn về phía Ngụy Khoảnh...
Ngụy Khoảnh nói: "Bia cũng không có ngày tháng." Thấy Đường Kha Tâm vẫn nhìn mình chằm chằm, anh bổ sung: "Manh mối rõ ràng như vậy, tôi để ý một chút là chuyện bình thường."
Đường Kha Tâm đâu có nghi ngờ Ngụy Khoảnh, cậu nói: "Hôm đó tôi đã nghĩ, Khoảnh của chúng ta uống bia mà còn cho thêm sữa vào. Sữa thiệt luôn ấy~"
"Tôi tiện tay lấy thôi." Ngụy Khoảnh phản bác.
"Ồ~" Đường Kha Tâm rõ ràng không tin.
Hứa Trúc Huyên xách theo một túi đồ ăn nhanh, buộc lòng phải lên tiếng ngắt lời: "Hai vị lão đại đừng tình tứ nữa, những thường dân bọn em sắp qua cầu Nại Hà rồi đây."
"Ai tình tứ chứ!" Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng nổi cáu, hất tóc ướt nước rồi quay người đi về phía phòng thay đồ.
Phía đối diện chỉ còn lại Đường Kha Tâm, Hứa Trúc Huyên ngay lập tức cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài độ.
Cô ấy dường như nhìn thấy trên trán Đường Kha Tâm có viết mấy chữ lớn:
Cô đền một Ngụy Khoảnh cho tôi!
"Chuyện đó..." Hứa Trúc Huyên nuốt khô một ngụm không khí, "Ngày mai nếu chỉ có Trần Thành chết thôi thì cũng ổn, điều tôi lo lắng là..."
"Bởi vì chúng ta đã nhìn thấy thi thể của Ngụy Khoảnh, cô lo rằng cái chết do đông lạnh là mang tính chất tập thể?" Đường Kha Tâm nhanh chóng tóm tắt lại.
Hứa Trúc Huyên gật đầu: "Tôi chỉ sợ rằng ngày mai tất cả mọi người đều chết đông lạnh. Hiện tại chưa thể xác nhận điều này."
Đường Kha Tâm nhanh chóng đưa ra giải pháp: "Tìm thêm vài người vào mua mấy món đồ nhỏ, tiện thể xem trong tủ lạnh có xác chết nào không."
"Nhưng mọi người chưa chắc sẽ nghe tôi." Hứa Trúc Huyên cau mày, đây cũng là một trong những lý do cô lập tức đến tìm Ngụy Khoảnh. Cô nghĩ rằng có thể dùng biện pháp bạo lực...
Nhưng đại ca Ngụy từ lâu đã không làm mấy chuyện "đánh đấm" nữa rồi. Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, tiện tay cầm mấy viên gạch Phượng Hoàng trên bàn chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi để lại một câu nói nhẹ nhàng: "Ai cũng muốn giành lấy tài nguyên sinh tồn từ tay kẻ yếu. Thả mồi xuống, tự nhiên cá sẽ tới."
Ý là tự đi tìm người chơi trò chơi, đừng làm phiền anh.
"Vậy anh Đường có muốn tham gia..." Hứa Trúc Huyên yếu ớt hỏi.
Ánh mắt Đường Kha Tâm lúc này đã bị chiếc áo sơ mi đen trên người Ngụy Khoảnh hút chặt rồi.
"..." Hứa Trúc Huyên: "Tôi hiểu rồi."
Trong hành lang, ánh đèn càng lúc càng rõ ràng, điều này cho thấy trời sắp tối.
Đường Kha Tâm bắt kịp bước chân của Ngụy Khoảnh và hỏi: "Anh định đi tìm manh mối? Mọi cánh cửa trong tòa nhà này tôi đều đã vào thử rồi, ngoại trừ mấy bức tường có hình mặt người, không còn chỗ nào đặc biệt nữa."
Hôm đó sau khi phát hiện vấn đề ở bức tường, nhân lúc Ngụy Khoảnh nghỉ ngơi, Đường Kha Tâm lại như người quản lý ký túc xá đi kiểm tra từng phòng một lần nữa.
"Anh định phá tường à?" Đường Kha Tâm lại hỏi.
Ngụy Khoảnh bị phiền đến phát bực, lập tức dừng bước, Đường Kha Tâm đi sát phía sau nên không kịp thắng, đầu đập thẳng vào lưng anh.
Ngụy Khoảnh: "Hình như tôi nhớ chúng ta còn có món nợ chưa tính." Món nợ Đường Kha Tâm đã dùng tin giả lừa anh vào cửa.
"Tôi chẳng phải quá nôn nóng gặp anh nên chưa kịp xác nhận đã phát tin tức đi sao." Đường Kha Tâm nhỏ giọng bào chữa: "Không lừa anh đến thì chẳng phải sẽ không gặp được sao..."
Ngụy Khoảnh liếc mắt nhìn sang, ngoài anh ra, Đường Kha Tâm là người thứ hai mà anh thấy vừa vô lý vừa ngang ngược mà vẫn không thể bị đánh bại.
Nợ thì anh ghi nhớ rồi, nhưng lúc này phải lo việc chính trước: "Nếu phán đoán của Hứa Trúc Huyên là đúng, chúng ta không còn thời gian để mà ghép câu chuyện, chỉ có thể đột phá từ nhiệm vụ."
Anh giơ giơ ba viên gạch trong tay: "Nhiệm vụ là cứu vớt, ý nghĩa của Phượng Hoàng là tái sinh, phải tìm được mối liên hệ giữa chúng. Chúng ta đã khám phá hết cả bốn tầng lầu này rồi. Mối liên hệ sẽ không nằm ở đây."
Đường Kha Tâm: "Anh muốn tôi dẫn anh đến không gian dị thứ nguyên?" Cậu có chút lo lắng vì ngay chính bản thân cậu cũng không thể ở lại môi trường nhiệt độ cao đó quá 10 phút.
Ngụy Khoảnh nhìn ra được sự lo lắng của Đường Kha Tâm, anh nói: "Lúc cậu ngất đi, tường của phòng 3331 bắt đầu phát nhiệt và sáng đỏ, ép mọi người quay trở lại phòng. Kết hợp với những gì cậu mô tả về không gian dị thứ nguyên, tôi nghi ngờ rằng chỉ khi chủ thần nhận được chỉ tiêu giết người thì mới kích hoạt hệ thống gia nhiệt. Bây giờ đi đến đó chắc sẽ không sao."
Mặc dù Ngụy Khoảnh dùng các từ như "nghi ngờ", "có lẽ", nhưng quen thuộc với quy tắc giết người của chủ thần, những phán đoán của anh về động cơ của chủ thần chưa bao giờ sai.
Tất cả các chủ thần, bao gồm cả những NPC dưới quyền họ, dù trong lòng họ khao khát giết chóc đến đâu, chỉ cần ở trong cửa, họ phải vận hành theo đúng chỉ tiêu giết người.
"Vậy lần này tôi đi trước, anh theo sau tôi." Đường Kha Tâm bước lên trước hai bước, nhân cơ hội nắm lấy tay Ngụy Khoảnh.
Mười ngón tay đan xen.
Ngụy Khoảnh: "..."
"Nắm tay thì mới không bị lạc nữa." Đường Kha Tâm dập tắt ý định rút tay ra của Ngụy Khoảnh ngay từ trong trứng nước.
Hai người cứ thế tay trong tay đi từ tầng bốn xuống tầng một.
Không có chuyện gì xảy ra.
Rồi lại đi từ tầng một lên tầng bốn, đụng đầu vào một ngõ cụt.
Phía trên tầng bốn là một bức tường gạch xếp chồng, không có lối lên tầng năm.
Hai người nhìn nhau, chớp mắt, chớp mắt.
Đường Kha Tâm: "Lúc đó tôi nghe thấy tiếng anh gọi, tôi chạy thẳng đến hành lang và liền chạy ra ngoài. Sao bây giờ lại không vào được nữa?"
Ngụy Khoảnh nhấc chân, đạp mạnh vào tường gạch. Bức tường không hề suy chuyển.
"Có lẽ chỉ mình cậu vào được." Anh phán đoán.
"Vậy anh nhắm mắt lại chờ tôi." Đường Kha Tâm đẩy Ngụy Khoảnh xuống mấy bậc cầu thang, lấy đi viên gạch Phượng Hoàng trong tay Ngụy Khoảnh, "Mười phút sau nếu tôi không ra, nhớ gọi tôi một tiếng."
Ngụy Khoảnh gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn dựa vào tường nhắm mắt lại - ngồi mát ăn bát vàng, gọi một tiếng không lỗ.
Anh nghe thấy tiếng bước chân Đường Kha Tâm đi lên cầu thang, rồi mở mắt ra, người đã biến mất khỏi không gian này.
Quả nhiên, chỉ có Đường Kha Tâm đã giết Eileen và kích hoạt nhiệm vụ nhánh, mới có thể vào đó.
Thời gian chờ đợi thật dài, Ngụy Khoảnh bắt đầu suy nghĩ về mối liên hệ giữa nhiệm vụ và câu đố - nhiệm vụ là cứu vớt, chủ thần muốn người chơi cứu vớt cái gì? Liệu có giống với mục tiêu mà Lục Nghiên muốn cứu vãn, là đi cứu thi thể đó?
Nhưng điều này có liên quan gì đến Phượng Hoàng mà họ đã tìm thấy?
Mười phút trôi qua.
Ngụy Khoảnh ngẩng đầu nhìn bức tường gạch, im lặng một giây, hai giây... "Đường Kha Tâm!" Anh lớn tiếng gọi.
Lập tức, một bóng người lại từ trên không rơi xuống, ép Ngụy Khoảnh vào góc tường mới dừng lại. Lần này Đường Kha Tâm vẫn tỉnh táo, cậu chống tay đứng dậy, phấn khích nói: "Không gian dị thứ nguyên không tăng nhiệt độ, phán đoán của anh là đúng, tôi còn tìm được một manh mối mới."
Cậu lấy ra một tấm bảng tên, tấm bảng vàng có bề rộng bằng ngón trỏ, trên đó viết năm chữ lớn: Tổng Giám Đốc Vương Sơn.
Đường Kha Tâm: "Nhân vật thứ ba, rất có thể là thi thể đó."
"Nếu là vậy, thì người mà Lục Nghiên muốn cứu là giám đốc của cô ấy?" Ngụy Khoảnh thuận theo suy nghĩ mà nói.
Câu đố dường như đã có dấu hiệu hé lộ chân tướng.
Lúc này, tiếng phát thanh đột nhiên vang lên: 【Người chơi Vương Hân Nhi trừ 10 điểm, người chơi Hứa Trúc Huyên có được cơ hội đặt câu hỏi.】
【Người chơi Hứa Trúc Huyên hỏi: Nhân vật chính Lục Nghiên chạy khỏi cửa hàng tạp hóa là để cứu thi thể đến từ tương lai đó sao?】
Phát thanh: 【Không phải.】
!
Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm nhìn nhau... Đây là lần đầu tiên cả hai cùng đi sai hướng.
Thậm chí đến cả phương hướng cũng không đoán đúng!