Trùng vương biến dị gào rống thống khổ, đám trùng biến dị cũng chấn động, bắt đầu tấn công cái cây khổng lồ kia.
Chu Bách Triết nhịn đau nhìn tích phân của mình mất đi, tựa hồ có cảm giác đau thấu tim gan, cậu đạp bay đám trùng biến dị, nhìn chúng nó bay đi hệt như những cục rác rơi đùng đùng xuống đất, dở chết dở sống chỉ còn chút hơi tàn.
Chiêu thức này nháy mắt làm đám trùng biến dị kinh hãi.
Đương nhiên còn có đám người đang quan sát một màn này.
Chu Bách Triết quay đầu nhìn chằm chằm đám người nhỏ bé bên dưới, cúi đầu hỏi: "Có phải các người muốn mắng ta không hả?"
Đầu óc mọi người trống rỗng, vốn muốn bật thốt ra lời nhưng lập tức nuốt trở lại vào bụng, không ai muốn bị đạp chết tươi như vậy cả.
Chu Bách Triết rất hài lòng với biểu tình của đám người bên dưới, cho dù trong lòng bọn họ, cậu chẳng khác gì lũ quái vật ác ma.
Thế nhưng----- cậu không quan tâm.
Bây giờ thực lực của cậu đã rất cường đại, cậu không cần phải nhìn sắc mặt của đám người này nữa.
Chỉ đáng tiếc, hết thảy trang bức đều phải dùng một lượng lớn tích phân đánh đổi.
Trùng vương biến dị nhanh chóng phản ứng, nó cố chịu đựng đau đớn tấn công cái cây kia, nó muốn giết chết vật này!
Chu Bách Triết lập tức vung cành lá, dự định tính tiếp tục quất roi như vừa nãy.
Trùng vương biến dị tựa hồ nhớ tới cảm giác đau nhức vừa nãy, nó dùng răng nanh thật lớn của mình chặn lại cành lá mà Chu Bách Triết quất tới, hung hăng cắn.
Cành là đã quất xuống, Chu Bách Triết căn bản không kịp rút về.
Đau nhức từ cành lá truyền tới làm Chu Bách Triết nhịn không được hít một hơi, không ngờ con trùng biến dị này phản ứng linh hoạt tới vậy.
May mắn cậu có thể không ngừng tái sinh cành lá, lập tức giật cành về, chỉ nghe thấy tiếng gãy lìa vang lên, Chu Bách Triết lùi lại vài bước nhìn lước qua cành lá bị gãy chỉ còn một đoạn ngắn của mình, vẻ mặt thực bình tĩnh.
Thấy Chu Bách Triết như vậy, Áo Cổ Đinh cực kỳ lo lắng.
Con ngươi anh co rút lập tức xông tức, cũng không để tâm tới gì khác mà vung kiếm kích quang, hào quang lóe sáng hệt như mặt trời, chém về phía chiếc răng nanh kia.
Tốc độ của Áo Cổ Đinh thật sự quá nhanh, hơn nữa thân mình của trùng biền dị lại quá lớn, căn bản không kịp né tránh, vì thế trùng vương biến dị chỉ có thể trừng to mắt nhìn nhân loại kia chém chiếc răng nanh mà mình vẫn luôn kiêu ngạo đứt thành hai nửa.
Bịch một tiếng, Áo Cổ Đinh đáp xuống đất, vẻ mặt lạnh băng, chiếc răng nanh kia lung lay lung lau rồi cuối cùng chịu không nổi rơi xuống đất.
Khoảnh khắc đó chiến khu tinh tế lặng ngắt như tờ không hề có một tiếng động, giống như mọi người bị một màn này chấn động.
Trùng vương biến dị phẫn nộ gào thét, sức mạnh của nó đột nhiên mạnh mẽ vượt trợi, giống như tiểu vũ trụ bùng phát, toàn thân bùng ra làn sương mờ đen kịt đáng sợ, khí thế của nó cũng tăng vọt ngang ngửa với cấp tám.
Sắc mặt nhân loại trở nên tái nhợt, hiển nhiên có một số người không thể chịu nổi uy áp đáng sợ này.
Sắc mặt Áo Cổ Đinh cũng có chút khó coi, thế nhưng vẫn như cũ phóng xuất ra khí thế của mình bảo hộ mọi người, lúc này sắc mặt của bọn họ mới ổn định lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Áo Cổ Đinh cực kỳ phức tạp.
Chu Bách Triết cảnh giác, cậu không ngờ con trùng biến dị này cư nhiên biến thành cấp tám như vậy, nếu vậy cuộc chiến này chỉ sợ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhóm người đang quan sát đều bắt đầu xoắn xuýt.
Mạng tinh tế vốn ầm ĩ cũng trở nên an tĩnh, bởi vì ánh mắt cùng sự chú ý của bọn họ đều đặt hết vào chiến trường tinh tế.
Chu Bách Triết điều động tinh thần lực nhanh chóng sinh trưởng phần cành lá bị gãy mất, một màn này cũng đập vào mắt mọi người, bọn họ cảm thấy kinh hãi, cái cây khổng lồ này cư nhiên có năng lực tự chữa lành mạnh mẽ đến vậy.
Tuy bọn họ nhìn thấy cái cây này công kích trùng biến dị nhưng không có nghĩa nó là bằng hữu của nhân loại.
Chu Bách Triết vốn định sinh trưởng bom ớt nhưng nghĩ tới dưới chân còn nhiều nhân loại như vậy, một khi thả ra thì chỉ sợ bọn họ sẽ bị cay chết không còn toàn thây mất.
Nếu cách này không dùng được thì chỉ có thể cùng Áo Cổ Đinh liên thủ, cậu phụ trợ, Áo Cổ Đinh chủ công, hai người cùng giết chết con trùng biến dị này.
Chu Bách Triết lặng lẽ nhìn thoáng qua Áo Cổ Đinh, nháy mắt đối diện với con ngươi đen láy không thấy đáy của đối phương thì có chút ngẩn ngơ, thẳng đến khi trùng vương nhân cơ hội này phát động công kích đánh lén, Áo Cổ Đinh mới vọt tới, bắt đầu công kích.
Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, cũng không kịp mắng chính mình cư nhiên lại thất thần vào lúc này, cậu lợi dụng ưu thế thân mình to lớn ba chân bốn cẳng quấn lấy càng của trùng vương, dùng phương pháp trói chặt như trói tôm hùm lần trước, trực tiếp cố định trùng vương không thể động đậy.
Áo Cổ Đinh lập tức tiến tới kích phát toàn bộ dị năng thành một đòn mạnh mẽ nhất, ánh sáng chói lòa, đầu trùng biến dị bị chém mất phân nửa.
Đau nhức ập tới làm trùng biến dị điên cuồng giãy giụa, mỗi lần nó giãy là lại có một mảng lớn trùng biến dị bị đè chết, Chu Bách Triết cắn chặt răng nhất quyết không chịu buông tay, liều mạng không để trùng biến dị công kích, Áo Cổ Đinh cũng biết bây giờ là thời cơ tốt nhất để công kích, bắt đầu không tiếc dị năng phóng từng đòn công kích cực mạnh tới.
Tràng diện nghiền ép này làm tất cả nhân loại cảm thấy hít thở không thông, bọn họ sâu sắc hiểu được sức mạnh của Áo Cổ Đinh rốt cuộc đáng sợ đến thế nào.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
Áo Cổ Đinh thật sự chỉ có cấp sáu thôi sao?
Rất nhanh, trùng vương biến dị cấp tám đã chồng chất vết thương, thế nhưng nó vẫn chưa chết, nó trừng to mắt chuẩn bị ngưng tụ năng lượng để mọi thứ ở đây nổ tung cùng với mình.
Chu Bách Triết ý thức được điểm này, cậu lập tức quấn lấy miệng trùng biến dị, thậm chí còn quấn vài vòng cho chắc.
"Câm miệng của mày lại cho ông!"
Tròng mắt trùng vương biến dị sung huyết, cực kỳ phẫn nộ, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được cái gì gọi là ủy khuất.
- -----chết tiệt, mau buông ra.
Trùng vương biến dị liều mạng gầm to, phát ra những tiếng gào phẫn nộ.
Chu Bách Triết căn bản không thèm để ý tới nó, chỉ nói với Áo Cổ Đinh: "Tiếp tục công kích."
Áo Cổ Đinh híp mắt, lập tức xông lên tiến hành công kích.
Trùng vương biến dị đương nhiên sẽ không bị động chịu đánh, thế nhưng cái cây phía sau lại trói mặt hết thảy vũ khí có thể công kích của nó, làm nó thật sự nghẹn khuất, rơi vào đường cùng, nó phát ra một đạo mệnh lệnh cho rất cả trùng biến dị ở xung quanh bắt đầu điên cuồng công kích.
Ở một tinh cầu khác, rất nhiều trùng biến dị chi chít đợi lệnh giống như nghe thấy mệnh lệnh, chúng lập tức trùng trùng điệp điệp bay tới chiến khu tinh tế.
Đám trùng biến dị giống như phát điên bắt đầu công kích nhân loại, mọi người chỉ có thể cầm vũ khí liều mạng chiến đấu, lúc này cũng có rất nhiều chiến sĩ đang dùng tốc độ nhanh chóng tiến tới viện trợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh biến thành máu chảy thành sông chân chân thật thật đập vào mắt những nhân loại đang quan sát, cảm giác bi phẫn dâng trào trong lòng làm bọn họ không đành lòng nhìn nữa.
Mỗi phút mỗi giây đều có người chết đi.
Cho dù mỗi người đều liều mạng giết trùng biến dị nhưng số lượng của chúng thật sự quá nhiều, chết đi một con lại xuất hiện một con, cứ như vĩnh viễn không bao giờ giết hết vậy.
Trùng biến dị ghê tởm!
Cho dù Chu Bách Triết chán ghét nhân loại đến thế nào đi nữa thì lúc này cũng sẽ không trừng mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình, cậu lập tức triệu hồi đội quân tiểu đệ cấp hai của mình, trợ giúp nhân loại vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đương nhiên lúc này cậu không hề giấu giếm mà trực tiếp vung cành lá, trên mặt đất xoạt xoạt xuất hiện một lượng lớn ớt tiểu đệ cấp hai, mỗi cây đều tràn đầy hơi thở sát phạt của chiến sĩ.
Giờ phút này mọi người sao lại không hiểu.
Hóa ra số thực vật đột nhiên xuất hiện trong trận chiến lần trước chính là do cái cây này làm ra.
Mặc kệ mục đích của nó là gì, giờ phút này nhân loại tiếp tục lựa chọn kết hợp với ớt tiểu đệ cùng ngăn chặn trùng triều.
Thế nhưng mắt thấy cuộc chiến sắp giành phần thắng cho nhân loại, một lượng lớn trùng biến dị từ tinh tế hạ xuống như một đoàn mây đen trên bầu trời, mang tới cảm giác đè ép hít thở không thông.
Tất cả nhân loại đều ngây người, tiếp sau đó là tuyệt vọng ùn ùn kéo tới.
Không-----
Sao lại có nhiều trùng biến dị như vậy?
Nhân loại thật sự phải diệt vong sao?
Những chiến sĩ vốn kiên trì chiến đấu cũng đã sắp cạn kiệt năng lượng rồi!
Chu Bách Triết sốt ruột không thôi, lập tức một lần nữa quy đổi một lượng lớn ớt tiểu đệ hỗ trợ nhân loại.
Lần trùng triều này còn lớn hơn lần trước rất nhiều.
Trùng triều vây công như vũ bão làm nhân loại cho dù có ớt tiểu đệ hỗ trợ cũng khó có thể chống lại.
Lúc Chu Bách Triết căn răng dự định mua càng nhiều ớt tiểu đệ hơn thì từ xa xa có một chiếc phi thuyền bay tới, mọi người mừng như điên, phi thuyền đáp xuống, rất nhiều dị năng giả đã tới, bọn họ nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, chiến đấu với trùng biến dị.
Thế nhưng đám trùng biến dị căn bản không biết mệt cũng không sợ tử vong, mặc dù có rất nhiều dị năng giả nhưng cấp bậc của bọn họ cũng chỉ cấp hai cấp ba mà thôi, làm sao có thể chống đỡ được trùng biến dị cấp bốn cấp năm có ở khắp nơi cơ chứ?
Rất nhanh, nhân loại không ngừng phát ra tiếng hét thê lương, người đang chứng kiến trước màn hình căm hận, chỉ hận không thể lập tức xông tới chiến trường.
Đúng lúc này lại có một chiếc phi thuyền loại nhỏ bay tới, lần này mọi người ngay cả chút hưng phấn cũng không phừng lên nổi, phi thuyền nhỏ như vậy, có thể có bao nhiêu người chứ.
Cũng chỉ tới tìm chết mà thôi.
Đến khi người trên phi thuyền kia bước xuống, bọn họ lại càng lắc đầu tuyệt vọng hơn.
Bởi vì những người đó cư nhiên có già có trẻ có nam có nữ, khí chất không hề giống dị năng giả, ngược lại lại càng giống nông dân trồng trọt nhiều hơn.
"Mau đi đi, mấy người tới đây chỉ có đường chết thôi." Có người không đành lòng nhìn đám người này phải chết nên quát ầm lên.
Đám người kia nhìn cũng không nhìn, ngược lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái cây khổng lồ kia, bởi vì phải quấn chật trùng biến dị cấp tám mà trông nó thật thê thảm.
Ông lão dẫn đầu thoạt nhìn đã hơn năm mươi mấy tuổi, thấy tình cảnh này liền òa khóc: "Đại vương của tôi ơi, ủy khuất cho ngài quá rồi, tôi tới giúp ngài đây!"
"Trưởng thôn! Đừng khóc, chúng ta mau qua đó đi!" Một người khác lập tức nói.
"Đúng đúng, chúng ta mau mau giết lũ trùng oắt con chướng mắt này đi." Một cô gái mũm mĩm thành thực siết chặt nắm tay căm phẫn nói.
Âm thanh của bọn họ rất lớn, làm không ít dị năng giả tức giận muốn mắng cái đám người không có đầu óc này.
Lũ trùng? Oắt con?
Đó đều là trùng biến dị cấp năm, chỉ thuận tay công kích một cái là có thể đoàn diệt cả đám mấy người rồi.
Thế nhưng đám người kia tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, lập tức gầm lớn như con cừu con vọt thẳng vào đàn sói chịu chết----- không đúng, là trùng triều.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn vung nắm tay đấm gãy chân một con trùng biến dị cấp năm, sau đó ngưng tụ ra năng lượng đáng sợ đấm xuyên thủng đầu nó.
Một con trùng biến dị cấp năm cần mười mấy dị năng giả mới có thể khống chế cứ vậy dễ dàng bị tiêu diệt.
Nháy mắt không khí tựa hồ ngưng đọng lại.
Mọi người căn bản không thể tin được, thậm chí còn hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Này là nhân loại sao?
Vì sao không cần kiếm kích quang cũng có thể phóng ra dị năng ung dung giết trùng biến dị như vậy?
Xa xa, Chu Bách Triết nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc, cậu sợ tới mức suýt chút nữa đã buông lỏng cành lá làm trùng vương thoát ra được.
Kia là.... mọi người trong thôn sao?
Cậu xuất hiện ảo giác sao?
Rất nhanh, trưởng thôn đã chạy tới, vẻ mặt cực kỳ đau lòng: "Đại vương của tôi ơi, tôi đúng là quá vô dụng mà, để ngài phải chịu khổ như vậy, nhìn đi, cành lá của ngài đều ủ rũ hết cả rồi, ngài chịu khổ rồi."
Chu Bách Triết mặt không biến sắc, xác nhận mình không hề xuất hiện ảo giác.
Cái người nhỏ bé bên dưới quả thực chính là trưởng thôn.
Chu Bách Triết trói chặt trùng vương cấp tám, cúi đầu nói với trưởng thôn: "Sao mọi người lại tới đây?"
Bọn họ không phải đang yên đang lành ở trên tinh cầu kia sao?
Trưởng thôn đang định đáp lời thì một con trùng biến dị cấp năm chướng mắt xông tới, trưởng thôn nhanh gọn lẹ giết chết nó rồi lại tiếp tục khóc: "Chúng tôi lo lắng ngài ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không ngon nên tới tìm ngài."
Chu Bách Triết hắc tuyến, vội vàng ngắt lời kêu khóc của trưởng thôn: "Mau đi hỗ trợ đi, đánh xong rồi nói."
Trưởng thôn trước giờ vẫn luôn răm rắp nghe theo lời Chu Bách Triết, ông lập tức quay đầu vọt vào trùng triều, hệt như mãnh hổ xuống núi diệt gọn vài con trùng biến dị cấp bốn.
Nhóm dị năng giả qua thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, mắt mở trừng trừng nhìn đám thôn dân tay không tấc sắt kia chiến đấu còn mạnh hơn đám dị năng giả cầm kiếm kích quang bọn họ, khoảnh khắc đó, bọn họ tựa hồ có chút hoài nghi nhân sinh.
Một thôn dân tiến tới vỗ đầu dị năng giả kia quát: "Nhóc con, đang ở chiến trường, đừng có ngây người!"
Dị năng giả kia trợn mắt, hắn chính là dị năng giả cấp bốn, trước giờ nào có ai dám đối xử với hắn như vậy, thế nhưng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của đối phương, hắn chỉ có thể câm nín giơ kiếm kích quang xông tới.
Nhân loại ngồi trước màn hình lúc này đã cực kỳ rung động.
Những người đó rốt cuộc là ai?
Vì sao bọn họ có sức mạnh đáng sợ như vậy?
Vì sao bọn họ không cần kiếm kích quang cũng có thể chiến đấu?
Vào lúc này, một tiếng gào thét dữ dội truyền tới, mọi người theo bản năng khựng lại, nhìn qua hướng phát ra âm thanh....
Trùng vương biến dị vì trọng thương mà nhịn không nổi nữa, cơ thể khổng lồ lung lay muốn ngã nhào xuống nhưng vẫn không ngừng phát ra âm thanh, chứng tỏ nó kỳ thực vẫn chưa chết.
Cành lá xanh biếc của Chu Bách Triết sớm đã bị máu trùng nhiễm thành màu đỏ, cậu chậm rãi thả lỏng cành lá, lung lay thân thể nỗ lực đứng dậy, cảm giác đau nhức lan khắp toàn thân làm cậu có cảm giác thân thể không phải của mình.
Áo Cổ Đinh sớm đã cất giữ không ít bom ớt mà Chu Bách Triết đưa, trải qua cuộc chiến từ đầu đến giờ đã tiêu hao gần như không còn, may mà trùng vương biến dị đã không còn sức chiến đấu, mặc dù vẫn chưa chết nhưng ít nhất lực uy hiếp cũng đã bị tiêu trừ.
Mọi người vui sướng hoan hô, mà lúc này số trùng biến dị còn lại cũng bị nhân loại cùng ớt tiểu đệ, nhất là nhóm thôn dân phối hợp tiêu diệt sạch sẽ.
Cuộc chiến đến lúc này, rốt cuộc cũng kết thúc.
Thế nhưng mọi người từ trạng thái mừng như điên lại nháy mắt trầm hẳn xuống, ánh mắt đổ dồn về phía Áo Cổ Đinh, biểu tình phức tạp.
Nhân loại này trợ giúp bọn họ giải quyết nguy hiểm.
Chính là cũng nhân loại này lại cấu kết với trùng biến dị.
Áo Cổ Đinh không để tâm tới ánh mắt của bọn họ.
Thế nhưng Chu Bách Triết lại không chịu nổi khi thấy bọn họ nói xấu Áo Cổ Đinh, người này rõ ràng là anh hùng của nhân loại.
Linh cơ chợt lóe, cậu nghĩ ra một biện pháp tốt.
Ý niệm thâm nhập vào hệ thống, Chu Bách Triết nhanh chóng đổi một đạo cụ cầm trong tay, sau đó nhìn xuống đám nhân loại, đồi thời cũng không quên dùng cánh lá quơ một cái camera tới chỉa thẳng vào gương mặt đẹp trai ngời ngời của mình.
Nhìn cái cây có ngũ quan trên màn hình, toàn bộ nhân loại nháy mắt trầm mặc.
Chu Bách Triết ho khan vài tiếng, sau đó nói: "Để tôi nói cho mấy người biết chân tướng."
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chu Bách Triết nói: "Mấy người hoài nghi Áo Cổ Đinh là kẻ phản bội nhân loại, thế nhưng---- anh ta không phải."
Mọi người ồ lên, có chút không tin.
Có người gan lớn dùng hết dũng khí quát: "Mi có bằng chứng gì?"
Trưởng thôn lập tức trợn mắt quát lại: "Ăn nói với đại vương của bọn ta đàng hoàn một chút."
Người nọ rụt cổ, vội vàng lùi vào trong đám người, tựa hồ cái người phẫn nộ vừa nãy căn bản không phải mình.
Chu Bách Triết đương nhiên không có ý tính toán với đối phương: "Tôi đương nhiên có bằng chứng."
Áo Cổ Đinh ngẩng đầu, chăm chú nhìn cây ớt khổng lồ trước mặt, ánh mắt tràn đầy bắt đắc dĩ.
Anh giơ cổ tay đeo quang não, phát tin tức cho thuộc hạ của mình.
[Kế hoạch tạm ngừng.]
Lúc này.
"Tôi cảm thấy mấy người thực quá hồn nhiên quá ngây thơ, mấy người không dùng não của mình mà nghĩ lại xem, nếu Áo Cổ Đinh quả thực là kẻ phản bội nhân loại thì mục đích anh ta làm vậy là gì?" Chu Bách Triết sắc bén hỏi ngược lại.
Mọi người nhìn nhau, á khẩu không nói được.
"Chính là, trùng vương vì sao lại muốn bảo vệ Áo Cổ Đinh?" Có người thấy cái cây khổng lồ này không tàn bạo như tưởng tượng liền có chút lớn gan, nhịn không được hỏi.
Chu Bách Triết học theo Áo Cổ Đinh nhướng mày nói: "Hỏi rất hay, đó chính là âm mưu quỷ kế của trùng vương, mấy người thật sự cho rằng trùng biến dị không có đầu óc à?"
Vừa nói, Chu Bách Triết vừa xách trùng vương đang thở hơi tàn ở bên cạnh, hệt như túm sủng vật vật, còn lắc lắc lắc.
Toàn bộ quá trình cực kỳ dễ dàng, mọi người nhìn mà kinh hãi, cũng sợ hãi không thôi.
Đó chính là trùng biến dị cấp tám, thế nhưng lại bị chộp cổ như một con gà vậy.
Cái cây này thật sự quá đáng sợ.
Trùng vương biến dị cực kỳ phẫn nộ, nó nhịn không được vung cái càng, run run kẹp lấy cành lá của Chu Bách Triết.
- ----giết chết mi.
Chu Bách Triết đùng một tiếng ném trùng vương xuống đất, dùng cành lá quất nó, trùng biến dị phát ra tiếng gào thống khổ, cừu hận trong mắt lại càng nồng đậm hơn.
- ----mi sẽ chết, chờ đấy, khi trùng tộc cao đẳng xuất hiện, tất cả bọn mi đều phải chết!
Ngay vừa nãy Chu Bách Triết đã đặt đạo cụ phiên dịch lên thân trùng vương, để lời nói của nó có thể chuyển hóa thành ngôn ngữ mà nhân loại có thể nghe hiểu.
Khoảnh khắc đó, bầu không khí hoàn toàn an tĩnh.
Mọi người trừng to mắt, cơ hồ không có cách nào thoát ra khỏi chấn động.
Bọn họ.... vừa nghe thấy cái gì?
- ----con, con trùng kia cư nhiên nói chuyện?
Lẽ nào bọn họ xuất hiện ảo giác?
"Mấy người nghe thấy chưa?"
Cái cây khổng lồ kia mở miệng làm bọn họ nháy mắt hoàn hồn lại, ngây ngốc nhìn nó, lúc này lại nghe nó nói tiếp: "Trùng tộc cao đẳng đã sắp tới, cấp bậc thấp nhất của chúng nó chính là cấp tám, càng miễn bàn tới những cấp bậc cao hơn."
Cái..... cái gì?
Tin tức chấn động này thật sự làm bọn họ không nói nên lời.
Bao gồm cả nhân loại ở trước màn hình.
Trùng tộc cao đẳng, từ ngữ xa lạ này lần đầu tiên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sau đó, bọn họ nghe thấy cái cây kia nói tiếp: "Mấy người căn bản không thể đánh lại trùng tộc cao đằng, đám trùng này vẫn luôn dưỡng béo mấy người chờ trùng tộc cao đằng tới, sau đó để chúng ăn tươi tinh hạch trong đầu mấy người."
Không, không có khả năng!
Tất cả nhân loại theo bản năng không chịu tin tưởng.
Nhân loại tự cho mình là chúa tể của thế giới này căn bản không thể nào tin tưởng mình cư nhiên là động vật bị dưỡng trong chuồng chờ ngày nào đó bị trùng tộc cao đẳng ăn tươi.
Chu Bách Triết cười lạnh: "Đó cũng là nguyên do mà Áo Cổ Đinh, cũng là người bị mấy người cho là phản đồ cưỡng chế mấy người phải thăng cấp."
Mọi người vô thức nhìn về phía Áo Cổ Đinh, thế nhưng không có cách nào nhìn ra chút tâm tình nào từ biểu tình bất biến của đối phương.
Này nhất định không phải là thật.
"Vậy tại sao lại phải thu thập nhiều tinh hạch như vậy? Không phải vì muốn uy trùng à?"
Không biết là ai đột nhiên lên tiếng, âm thanh này có chút bất ổn, lộ rõ người này đang rất sợ hãi.
Chu Bách Triết có chút thương hại nhìn người này, chỉ số IQ đúng là đút hết cho chó ăn mà.
"Trùng biến dị cấp bậc càng cao lại càng chướng mắt tinh hạch cấp thấp, đối với chúng nó mà nói, tinh hạch của nhân loại mới có thể giúp chúng nó trở nên cường đại hơn."
Nháy mắt, mọi người một lần nữa trầm mặc.
Chu Bách Triết nói tiếp: "Hơn nữa, số tinh hạch đó đều là cho tôi, còn về phần tại sao...."
Ánh mắt cậu liếc nhìn về phía nhóm trưởng thôn, bình tĩnh nói: "Có thấy những người này không?"
Tất cả nhân loại tập trung ánh nhìn về phía nhóm thôn dân.
Mà nhóm thôn dân cũng không hề sợ hãi, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo không gì sánh bằng.
"Tôi cần tinh hạch để chuyển đổi thành sức mạnh, tôi càng mạnh thì càng có thể giúp nhân loại không cần kiếm kích quang nữa vẫn có thể chiến đấu, bọn họ chính là ví dụ tốt nhất."
Giờ phút này mọi người cảm thấy sự tình thật sự quá hoang đường, thế nhưng nhóm thôn dân kia quả thực chính là ví dụ sống sờ sờ.
Mọi người trầm mặc, cũng không biết nên nói gì.
Trùng biến dị căn bản không nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại, cũng không biết nhân loại có thể nghe hiểu lời mình, nó tiếp tục uy hiếp, cứ như phải làm vậy mới có thể phát tiết được phẫn nộ trong lòng.
- ----vô dụng thôi, giết hết trùng biến dị, giết chết cả ta thì sao chứ, ta không sợ các mi đâu.
- ----các mi vĩnh viễn cũng không biết trên tinh cầu này đã có trùng cao đẳng tồn tại, chỉ cần chờ trùng động mở ra, có tín hiệu của trùng cao đẳng dẫn dắt, bọn mi sẽ nghênh đón thời khắc hủy diệt! Ha ha ha ha ha chờ chết đi, đám nhân loại nhỏ bé kia!
Nhân loại hít một hơi khí lạnh, bao gồm cả Chu Bách Triết, cậu lập tức túm lấy trùng biến dị cấp tám, sau đó dùng ngôn ngữ trùng tộc nói: "Con trùng cao đẳng kia ở đâu?"
Trùng vương cấp tám sửng sốt, nháy mắt trở nên hoảng sợ.
- -----mi làm sao lại biết nói trùng ngữ?
Chu Bách Triết vung cành lá quất vào người nó.
"Nói mau!"
- -----gào!
Trùng biến dị ăn đau liều mạng giãy giụa nhưng căn bản không thể nào tránh né.
- -----đánh chết ta đi, có chết ta cũng không nói cho đám nhân loại đáng ghét các mi biết đâu!
Cái cây khổng lồ kia hệt như ác ma điên cuồng quất trùng vương, cư nhiên quất nó đến không còn ra hình dáng vốn có, thoạt nhìn cứ ngỡ là một con quái vật gì đó.
Đúng là không biết tốt xấu mà!
Miệng con trùng này quá cứng!
Chu Bách Triết phẫn nộ thúc đẩy sinh trưởng bom ớt.
"Mau che miệng lại!" Nhóm thôn dân biến sắc, tựa hồ nhớ tới nỗi sợ của bom ớt mang tới, lập tức che miệng.
Nhóm nhân loại không rõ chân tướng vẫn đứng chết trân tại chỗ.
Trưởng thôn lắc đầu, người trẻ tuổi dốt nát, chốc nữa các người sẽ biết bom ớt còn kinh khủng hơn cả trùng biến dị.
Chu Bách Triết liếc nhìn về phía Áo Cổ Đinh, không cần nói cũng biết.
Áo Cổ Đinh lúc này đang nhìn chằm chằm quả bom ớt khổng lồ kia, cổ họng khẽ nhúc nhích, ma xui quỷ khiến tiến tới.
Lúc này Chu Bách Triết mới nhét bom ớt vào trong vết thương của trùng biến dị, sau đó bom ớt nổ tung, nháy mắt làn sương dày đặc như máu tỏa ra.
Trùng vương sửng sốt, sau đó bắt đầu điên cuồng giãy giụa, kịch liệt gào thét, cảm giác đau nhức tới tận linh hồn làm nó sống cũng không bằng chết, phảng phất nội tạng cũng sắp bị cay tới tan chảy, thân thể như bị lửa đốt.
Áo Cổ Đinh bắt đầu hấp thu sương mù, không để nó lan tới bên nhân loại, thế nhưng vị cay nóng hừng hực vẫn lan tràn trong không khí.
Sau đó, tiếng gào thống khổ không ngừng vang lên, thậm chí còn có cả tiếng khóc.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Miệng của bọn họ đều sưng thành lạp xưởng, còn không ngừng khóc thút thít, đặc biệt là làn da đỏ đỏ hồng hồng cứ như bị phỏng rộp.
Trưởng thôn che miệng, an ủi người trẻ tuổi khóc ròng ở bên cạnh: "Thỏa mãn chưa chàng trai trẻ, so với trùng biến dị thì cậu may mắn lắm rồi."
Mọi người không khỏi nhìn về phía trùng vương cấp tám, nháy mắt sợ run.
Trùng vương cấp tám bị ăn mòn tới máu thịt be bét.
- ----ta nói!
Chu Bách Triết lập tức nói: "Nói mau, nếu mi còn không chịu nói thì ta không có cách nào cứu được mi đâu."
- ----trùng tộc cao đẳng đại nhân chính là người gọi là Liên Nhi ở trong vương cung.
- ----ta đã nói rồi, van cầu mi, mau cứu ta đi.
Trùng vương cầu xin.
Chu Bách Triết lắc đầu: "Mi lừa ai đó? Người sao có thể là trùng?"
- ----năng lực của trùng tộc cao đẳng đại nhân kia chính là biến thành nhân loại.
Trùng vương cuống quít giải thích, rất sợ Chu Bách Triết không tin mình.
Chu Bách Triết gật đầu: "Ta biết rồi, như vậy, ngủ yên nha."
Nói xong, Chu Bách Triết ra hiệu cho Áo Cổ Đinh, Áo Cổ Đinh mở mắt ra, khí thế trên người một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này, anh đã thành công thăng lên cấp tám.
"Anh thăng lên cấp tám rồi à?" Chu Bách Triết vui vẻ nói.
Nhân loại há to miệng, không thể tin nổi.
Áo, Áo Cổ Đinh cư nhiên đạt tới cấp tám rồi?
Không phải chỉ mới cấp sáu thôi sao?
Giờ phút này Áo Cổ Đinh cũng không che giấu nữa, cũng không dùng kiếm kích quang mà ngưng tụ ra kiếm dị năng, nhanh chóng tiến tới kết liễu trùng vương cấp tám.
- ----mi gạt ta!
Trước khi chết, nó phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ.
Chu Bách Triết cúi người nhặt lấy tinh hạch cấp tám của nó, lắc đầu: "Ta không có lừa mi, giết mi thì mi sẽ không đau nữa, ta đúng là một cây ớt thông minh mà."
Mọi người run sợ.
Cái, cái cây này, thật sự quá đáng sợ!
[end 134]