******
Trương Tiêu Khê khẩn trương gật đầu, hít sâu một hơi rồi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, không hề thiên vị bên nào.
Mọi người nghe xong thì đáy mắt lóe lên tia chán ghét, thế nhưng đối tượng bị chán ghét chính là nhóm thôn dân không có đầu óc đã chết đi.
Trên đời này cư nhiên có người ngu xuẩn như vậy, căn bản là không phân rõ tốt xấu.
Ớt đại vương rõ ràng là người tốt, sao có thể là quái vật, nó đã trợ giúp thôn dân vượt qua nhiều lần trùng triều như vậy, phần ân tình này cho dù bắt thôn dân phải chết vì nó cũng không đủ báo đáp.
Trưởng lão càng nghe càng chột dạ, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của thôn dân, vội vàng ngắt ngang: "Cậu nói bậy, con nít con nôi học cái gì không học, lại học nói láo."
Trương Tiêu Khê đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không có nói láo, tôi thề tất cả những gì tôi nói đều là thật."
Trưởng thôn nhíu mày, có chút tức giận: "Đủ rồi, đừng ồn ào, chuyện này thật hay giả, tôi đã có quyết định."
Trưởng lão tựa hồ không phục, còn muốn giải bày, thế nhưng trưởng thôn đã giơ tay nói với nhóm thôn dân: "Mọi người nói ra suy nghĩ của mình đi."
Mọi người nhìn nhau, ngập ngừng so dự, tựa hồ kiêng kỵ người nào đó.
Trưởng thôn suy nghĩ một chút liền hiểu được, hừ lạnh nói: "Có tôi ở đây, muốn nói gì cứ việc nói, thân là dị năng giả mà cụp đầu cụp đuôi như vậy ra cái gì?"
Có lẽ lời trưởng thôn đã tiếp thêm dũng khí, hoặc những lời đó kích động lòng kiêu ngạo của dị năng giả, mọi người liền rối rít nói ra suy nghĩ của mình.
Tướng quân đại nhân đứng ở phía xa, vẻ mặt lãnh đạm như người ngoài cuộc, ngược lại Chu Bách Triết thì thực hào hứng quan sát, bởi vì cậu thật sự tò mò muốn biết nhóm thôn dân sẽ nói gì.
"Tôi cảm thấy... lời cậu ấy nói là thật, Ớt đại vương không thể nào cố ý hại chết những người kia, nó đã giúp chúng ta rất nhiều, không lý nào lại muốn hại chúng ta." A Ngưu dẫn đầu lên tiếng, nhanh chóng nói.
Tính tình A Ngưu rất ngay thẳng, chưa bao giờ nói chuyện quanh co lòng vòng, nghĩ gì liền nói nấy.
Có A Ngưu dẫn đầu, thôn dân liền rối rít lên tiếng, đại đa số đều vững vàng tin tưởng Ớt đại vương không cố ý hại chết những người kia, chỉ vì bọn họ sơ sót cộng thêm sức lực quá yếu ớt nên mới xui xẻo bị trùng biến dị giết chết.
Thế nhưng cũng có một phần nhỏ nghĩ Chu Bách Triết là dị loại, tuyệt đối có dị tâm, rất có thể những người kia chết là vì nó bày kế.
Nghe điều này, đại đa số thôn dân tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí có người tức giận bật cười, bởi vì số nhỏ kia vừa vặn chính là thân tín của trưởng lão, dĩ nhiên đồng quan điểm với ông ta.
Trưởng thôn nhìn trưởng lão, tự giễu phì cười một tiếng, nhiều năm qua như vậy, ông hiểu rất rõ tính tình vị Cụ Bảy này, hai người đều là người đức cao vọng trọng trong thôn, năng lực cùng dị năng chênh lệch cũng không bao nhiêu, thế nhưng ông làm trưởng thôn còn đối phương chỉ có thể làm trưởng lão không có thực quyền, nhiều năm như vậy có lẽ trong lòng đã sớm nảy sinh oán niệm.
Chuyện lần này kỳ thực nguyên do không riêng gì Ớt đại vương, mà vì ông thân cận với Ớt đại vương nên đối phương mới phản đối dữ dội như vậy.
Nghĩ thông suốt điểm này, trưởng thôn thoạt nhìn lại càng già nua hơn, mỉm cười gượng gạo với Chu Bách Triết cùng tướng quân đại nhân: "Thật sự là làm trò cười với hai ngài, là người trong thôn không hiểu chuyện..."
"Không sao cả trưởng thôn, tôi không ngại." Chu Bách Triết ngắt lời trưởng thôn, tâm tình có chút phức tạp nói.
Cậu thật sự không nỡ nhìn một vị trưởng giả vì mấy tên não tàn mà phải khom lưng lụy ái, ngay cả tự ái cũng phải gạt bỏ như vậy.
Biểu tình của trưởng thôn không rõ là cười hay khóc, chẳng qua hơi nghiêng người để tướng quân cùng Chu Bách Triết tiến vào thôn, sau đó vẫn không ngừng áy náy cố bù đắp lại sai lầm của trưởng lão.
Trưởng lão không nén được giận, tuy không nói câu nào nhưng ánh mắt rõ ràng lại càng âm trầm đáng sợ hơn.
Sau khi vào thôn, trưởng lão lạnh mặt hừ một tiếng rồi dẫn thân tín của mình rời đi.
Không có trưởng lão ở, thôn dân tựa hồ thả lỏng hẳn, không ngừng nhìn Ớt đại vương, ánh mắt đầy sùng bái cùng vui mừng, chẳng qua ngại nam nhân xa lạ kia nên cố gắng kiềm chế xúc động.
Khí thế của người nam nhân này quá mạnh mẽ, chỉ đứng thẳng tắp ở đó, hoàn toàn không có động tác nào khác nhưng lại làm người ta kinh sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trưởng thôn bảo người dọn bàn, chuẩn bị tiệc rượu phong phú để chiêu đãi vị khách nhân phương xa này.
Nam nhân lạnh nhạt nói: "Không cần phiền toái, nói chuyện chính sự trước đã."
Biểu tình trưởng thôn có chút mờ mịt, hiển nhiên không biết chính sự kia là chuyện gì, bất quá vẫn nhanh chóng nói: "Dĩ nhiên rồi."
Chu Bách Triết gãi gãi mấy quả ớt, trong lòng cũng thực tò mò, lập tức ánh mắt nam nhân trầm xuống như đang cảnh báo, Chu Bách Triết cứng đờ, đơ mặt thả tay xuống, nội tâm thực đau thương.
Ớt a! Đầu năm nay làm cây ớt mà tư cách sờ quả của mình cũng không có.
Nam nhân đưa tay chỉnh lại những quả ớt nhỏ bị lệch, ánh mắt sâu lắng thậm chí còn có chút chuyên chú.
Chu Bách Triết bị dọa đến nổi da gà, người này tựa hồ đặc biệt... quý trọng những quả ớt của cậu, cậu thực hoài nghi người này yêu quả ớt của mình.
"Ngồi xuống đi." Trưởng thôn nhiệt tình chỉ chỉ sau lưng, đồng thời phân phó mọi người châm trà.
Nam nhân ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ kiên nghị lạnh nhạt không chút buông lỏng, nháy mắt làm không ít thiếu nữ đỏ mặt, cảm thấy đời này mình chưa từng gặp người nào xuất sắc như vậy.
Cho dù là nhan khống Chu Bách Triết cũng nhịn không được rạo rực, lá xanh uốn éo không ngừng, thế nhưng thân là một cây ớt, mọi người cơ hồ đều quên mất sự tồn tại của cậu.
Trà được bưng lên, trưởng thôn liền mời tướng quân: "Trà này không phải trà mua bên ngoài mà là thôn chúng tôi tự mình phơi sấy, mùi vị không tệ."
Nam nhân cầm tách trà lên hớp một ngụm, bình phẩm: "Không tệ."
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng nháy mắt làm trưởng thôn thoải mái hơn hẳn, cũng uống vào ngụm trà rồi mới tiến vào chính sự: "Không biết ngài xưng hô thế nào?"
Ánh mắt nam nhân hơi khựng lại, sau đó nói: "Áo Cổ Đinh."
Cái tên này làm trưởng thôn sửng sốt, nhớ lại mấy cái tên tầm thường như A Hoa A Ngưu Tiểu Trương trong thôn thì có chút xấu hổ, tên của người trong thôn tựa hồ hơi quê mùa.
Ý niệm này chỉ lóe lên trong nháy mắt, trưởng thôn lấy lại tinh thần, cố lộ ra nụ cười thân thiết, âm thanh cũng có chút lấy lòng: "Áo Cổ Đinh đại nhân, không biết ngài có chuyện gì..."
Nói tới đây, trưởng thôn có chút tự giễu, dù sao đối phương cũng mạnh như vậy, làm gì có chuyện cần bọn họ giúp đỡ cơ chứ.
Áo Cổ Đinh.
Chu Bách Triết thầm lặp đi lặp lại cái tên đặc biệt cao cấp này, trong lòng có chút ngứa ngứa, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Mà nam nhân thì thờ ơ sờ lá cây Chu Bách Triết, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tinh cầu này có một con trùng biến dị cao đẳng cấp bảy, rất có thể là trùng vương."
Lời này hệt như sấm rền bên tai, làm mọi người choáng váng đầu óc, qua thật lâu vẫn không lấy lại tinh thần.
"Cái này, cái này sao có thể chứ, tinh cầu này rõ ràng là tinh cầu cấp D." Có thôn dân kinh hãi nói.
Những thôn dân còn lại cũng không tin được, tinh cầu cấp D là sao, là tinh cầu đã được liên mình dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến kiểm tra xác nhận không có bất cứ tài nguyên nào tồn tại.
Đồng thời tinh cầu này còn thuộc tuyến hàng không hẻo lánh, không đánh giá định cư, là một nơi chim không thèm ỉa, sao lại có trùng biến dị cấp bảy tồn tại được chứ?
Trùng vương cũng không phải kẻ ngu mà chạy tới xỏ xỉn nghèo nàn như vậy ngây người, trùng vương cấp cao sẽ dẫn dắt đại quân trùng đi cướp đoạt tài nguyên ở các tinh cầu trù phú, nhất là... nơi có nhiều người.
Trưởng thôn lắp bắp nói: "Tinh cầu này... tựa hồ chỉ có người trong thôn chúng tôi mà thôi."
Ý tứ rất rõ ràng, trùng thích nơi đông người, thích ăn tinh hạch của loài người, nó có thể giúp chúng thăng cấp.
Thế nhưng tinh cầu này rất ít người, trùng sẽ không định cư ở đây.
Nam nhân nhướng mày, có chút bất ngờ: "Tinh cầu này chỉ có người của thôn các người cư ngụ thôi?"
Chu Bách Triết cũng kinh hãi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, tinh cầu lớn như vậy mà chỉ có người trong thôn này thôi, vậy những người khác đâu hết rồi?
Trưởng thôn cười khổ: "Khu vực tinh tế này kỳ thực có rất nhiều tinh cầu cấp D, thế nhưng trọng điểm là nơi này thực sự quá vắng vẻ, khoa học kỹ thuật vẫn còn nằm ở mức ngàn năm trước, nói cách khác chúng tôi không thể ra ngoài được, chỉ có thể lưu lại đây, hơn nữa... trừ bỏ nơi này, chúng tôi thực sự không có chỗ nào để đi."
Chu Bách Triết trợn mắt há hốc hỏi: "Vậy sao mọi người không tới những tinh cầu cấp D khác?"
Sắc mặt trưởng thôn có chút quẫn bách, khổ sở nói: "Tới tinh cầu khác định cư thì phải lệ thuộc vào đó, không còn tự do, cuộc sống giống như nô lệ vậy."
Cái này...
Chu Bách Triết thật không ngờ trải qua hai ngàn năm nhưng mọi người trong tương lai vẫn còn phong kiến như vậy.
Nam nhân không hề bất ngờ, tựa hồ đã thấy qua rất nhiều chuyện như vậy, nhàn nhạt nói: "Ông chắc chắn tinh cầu này không có sinh mệnh khác tồn tại?"
Trưởng thôn có chút do dự: "Tôi không xác định được, bởi vì cấp bậc của thôn dân thật sự quá thấp, căn bản không có khả năng rời thôn quá xa, hơn nữa tinh cầu này sớm đã không còn tinh mạng tồn tại, chúng tôi không có cách nào liên hệ với người khác, vì thế... cũng không quá chắc chắn."
Chu Bách Triết khó hiểu nói: "Không phải mọi người có di động à? Có thể lên mạng hỏi xem tinh cầu này còn người hay không."
Qua một hồi trầm mặc, trưởng thôn tựa hồ có chút lúng túng, qua thật lâu mới giảithích: "Ớt đại vương, tinh cầu này không có tinh mạng, di động kỳ thực là sản phẩm cổ từ rất lâu trước kia, căn bản không có cách nào kết nối tinh mạng."
Cũng may Chu Bách Triết có xem qua một ít tiểu thuyết tương lai, cũng hiểu tinh mạng là gì, liền gãi đầu: "Thì ra là vậy." Nói xong lại vung cung lá cây: "Hai người tiếp tục đi."
Trưởng thôn giật mình: "Ớt đại vương, ngài hiểu tôi nói gì sao?"
Bị khinh bỉ là không học thức, Chu Bách Triết đơ mặt nói: "Bản đại vương đương nhiên hiểu rồi, tinh mạng là thế giới giả tưởng nhưng căn bản không hề khác biệt với thế giới thật, có thể dùng quanh não hoặc mũ giáp để kết nối, bản đại vương đâu có ngốc."
Trưởng thôn yên lặng một lúc lâu mới hỏi: "Ớt đại vương, quang não là cái gì?"
Trong trí nhớ của trưởng thôn thì có thể lên tinh mạng chỉ có mũ giáp, vậy quang não là cái gì?"
Chu Bách Triết khinh bỉ nhìn trưởng thôn: "Đần quá, cái này mà cũng không biết."
Áo Cổ Đinh có chút kinh ngạc.
Một cây ớt lại biết quang não, phải biết ngay cả người trong thôn này còn chưa được tiếp xúc sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất này.
Thế nhưng một cây ớt, rốt cuộc từ đâu biết được?
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lại càng thâm trầm hơn, có chút suy tư.
Điều này quá mâu thuẫn với một cây ớt, tựa hồ có rất nhiều bí mật chờ anh khám phá.
Ớt đại vương có dịp lên mặt chống nạnh khinh bỉ nhìn chằm chằm trưởng thôn, vừa nãy hoài nghi bản đại vương không học thức, giờ thấy mình ngu chưa?