Chu Bách Triết vội vàng chạy tới, nắm tay nam nhân lật tới lật lui xem xét, buồn bực nói: "Sao anh lại không bị gì hết vậy?"
Phải giết đám ớt này là do cậu thúc giục đơm hoa kết quả, địch ta bất phân, đụng người là cay, cơ hồ không có chút ớt tính nào!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại mất đi hiệu lực trước mặt nam nhân này.
Tròng mắt nam nhân vẫn thực sắc bén, môi mỏng khẽ mím lại, đường nét góc cạnh dưới ánh mặt trời phụ trợ lại càng xuất sắc hơn, hệt như một con chim ưng lãnh ngạo cô độc tỏa ra khí thế băng lãnh.
Người nam nhân này không giống mọi người, anh cứ hệt như một tảng băng vậy.
Chu Bách Triết sững sờ nhìn nam nhân, một lần nữa xúc động.
Hoàn mỹ đến mức không có khuyết điểm, cơ hồ giống như một bức họa làm người ta rung động, càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Trên cõi đời này, sao lại có người được thượng đế thiên vị như vậy.
Nam nhân nghiêm túc cất kỹ hột ớt, để nó dán sát người mình, toàn bộ động tác đều thực nhẹ nhàng, giống như sợ hột ớt bị hủy hoại vậy.
Chu Bách Triết vung vung lá cây, quẫn bách nói: "Cái đó, anh thu thập hột ớt để làm gì vậy?"
Cậu thật sự quá tò mò.
Nam nhân ngẩng đầu, chân mày lưỡi mác khẽ nhíu xuống, con ngươi lạnh băng thực trầm tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Hữu dụng."
Chu Bách Triết: "..."
Qua một hồi trầm mặc, Chu Bách Triết nhịn không được nói: "Uy lực của mấy quả ớt này rất đáng sợ, ngay cả trùng cấp bốn cũng bị cay chết, anh khẳng định muốn giữ mớ hột ớt kia à?"
Nghe vậy, nam nhân hơi khựng lại một chút.
Chu Bách Triết nhịn không được nhếch môi, thầm đắc ý.
Sợ chưa?
Xem ra rốt cuộc cũng ý thức được ớt của bản đại vương rất trâu bò.
Con ngươi nam nhân đen láy sâu thẳm, lưu quang khẽ lóe lên, khí thế cường đại đập vào mặt, tiếp đó là một trận trời đất quay cuồng, Chu Bách Triết phát hiện mình bị nam nhân túm trong tay, không thể động đậy.
Toàn bộ quá trình nhanh không tưởng tượng được, cậu căn bản không kịp phản kháng.
"..." Chu Bách Triết mặt đơ người.
Đại soái ca này rốt cuộc muốn làm gì.
"Quả ớt như vậy, em còn bao nhiêu?" Âm thanh của nam nhân đột nhiên vang lên.
Chu Bách Triết ngẩng đầu, có chút mê mang đối mặt với con ngươi đen láy lạnh băng của đối phương: "Hả?"
Nam nhân thực kiên nhẫn lặp lại: "Quả ớt như vậy, em còn bao nhiêu?"
Chu Bách Triết gật đầu lắp ba lắp bắp: "Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu..."
Con ngươi xưa nay vẫn luôn băng lãnh của nam nhân co rút, trên người vô thức tản ra khí tức chiếm hữu.
Cây ớt này...
Ớt đại vương mê mang run run lá cây, biểu tình lại càng ngơ ngác hơn.
Mẹ nó, tinh thần lực thần bí kia lại xuất hiện.
Cứ hệt như muốn nuốt mình vào bụng vậy, thật sự quá khinh khủng.
Chẳng lẽ ông đây thoạt nhìn ăn ngon vậy sao?