Mục lục
Truyện không tên số 29
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

34135

Ông ta gấp gáp đến mức tưởng như đã xảy ra án mạng rồi vậy.

Khi Tiêu Hà Hà vẫn đang ngủ say thì bị tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Bùi Lâm Xung và Đỗ Cảnh, cô hơi ngạc nhiên. “Tổng tài, sao chú lại đến đây?”

Mặt Bùi Lâm Xung trắng bệch, nhìn thấy Tiêu Hà Hà ngồi dậy thì có chút kích động, lập tức đi lên phía trước. “Hà Hà, cô có sao không? Có sao không?”

Tiêu Hà Hà không ngờ Bùi Lâm Xung cũng đến, bỗng cảm thấy trong lòng rất ấm áp. “Tổng tài, tôi không sao, chú không cần lo lắng!”

Vẻ mặt của Đỗ Cảnh cũng đầy lo lắng. “Tại sao lại bị vậy?”

Câu nói vừa thốt ra thì ánh mắt của Tiêu Hà Hà lập tức u ám lại. Đều tại mình cả, nếu như… Ài… Thế giới này rất đáng buồn, không lúc nào có nếu như cả!

“Chết tiệt! Đỗ Cảnh à, con đi điều tra, phá nát cái băng đảng đó cho ba. Mẹ nó! Dám đụng đến người nhà của ba, chán sống rồi chắc!” Bùi Lâm Xung giận đến mức văng tục chửi thề, giọng còn rất lớn.

“Tổng tài Bùi à, anh làm vậy là…?” Tần Lăng Hàng có chút không vui, cứ cho là quan tâm cấp dưới thì cũng không cần phải thể hiện quá chân thành đến vậy chứ? “Ở đây là phòng bệnh, anh cứ gào lên thì sẽ ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi đó!”

Bùi Lâm Xung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Lăng Hàng, ngay lập tức nghiêm mặt lại, nói với vẻ rất không khách sáo: “Anh Tần à, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Hà Hà lại bị sẩy thai? Món nợ này, tôi phải tính rõ ràng với thằng nhóc nhà anh!”

Ông ta vừa nhắc đến chuyện sẩy thai thì mặt Tiêu Hà Hà bỗng tái mét lại, Tần Lăng Hàn không nhịn được đã lên tiếng trách móc: “Bùi Lâm Xung, anh làm gì vậy? Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Anh không nhìn thấy mặt của Hà Hà đã trắng bệch rồi hay sao?”

Bùi Lâm Xung vừa nghe thấy mặt của Hà Hà đã trắng bệch ra thì lập tức nhỏ giọng lại như muốn lấy lòng: “Hà Hà à, cô nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ trút giận giùm cô! Chết tiệt! Có phải Tần Trọng Hàn đã nhờ cô giúp cậu ta đi tìm Mạc Lam Ảnh không? Nếu không nhờ Hàn Lạp nói sự thật cho tôi biết, thì tôi vẫn không hay biết gì. Đừng sợ! Tôi sẽ trút giận giúp cô, ai cũng không được phép bắt nạt cô!”

“Ba nuôi à, đừng nói nữa. Hàn Lạp nói chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Đỗ Cảnh đứng ở bên cạnh nói nhỏ, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Hà Hà, tự nhiên cũng đau lòng theo.

“Anh đến để cãi nhau à?” Tần Lăng Hàng cố kìm nén để không nổi giận, nhưng điệu bộ của Bùi Lâm Xung giống như muốn sống chết vậy đó.

“Đúng! Tôi không chỉ đến để cãi nhau, tôi còn muốn đánh nhau nữa kìa!” Bùi Lâm Xung nói rồi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, giống như trở về thời kỳ còn trong băng đảng xã hội đen hô mưa gọi gió năm xưa.

“Tổng tài, chú đừng như vậy!” Tiêu Hà Hà có chút lo lắng.

Vừa nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Tiêu Hà Hà, Bùi Lâm Xung liền hạ giọng, chỉ ra bên ngoài cửa. “Đi, chúng ta ra ngoài! Tần Lăng Hàng, anh dám ra ngoài nói chuyện với tôi không?”

“Tôi có gì mà không dám!” Tần Lăng Hàn hừ một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt u ám.

“Được! Tần Lăng Hàng, chúng ta ra ngoài nói!” Bùi Lâm Xung sợ Hà Hà nghe thấy thì sẽ buồn, nên đã kéo Tần Lăng Hàng ra ngoài.

“Chẳng phải đã nói là ngoài ý muốn rồi sao? Bùi Lâm Xung, đâu ra mà anh muốn làm công thần vậy? Thật là! Anh nên ý tứ trong lời ăn tiếng nói chứ! Anh đến đây để phá đám thì có!” Tần Lăng Hàng cũng rất tức giận, đã theo ông ta ra ngoài.

Hai người cãi nhau từ đầu đến cuối hàng lang, ngay góc cầu thang.

Ở đây cách phòng bệnh khá xa, Hà Hà chắc hẳn không nghe thấy, hai người đứng đó và bắt đầu lý luận. “Gì mà ngoài ý muốn chứ? Tức chết đi được! Rõ ràng là Tần Trọng Hàn không bảo vệ tốt cho Hà Hà.”

“Trọng Hàn hoàn toàn không biết chuyện này. Trọng Hàn nói nó biết chuyện Hà Hà sẩy thai trước khi biết chuyện Hà Hà có thai, còn định tháng sau tổ chức lễ cưới nữa mà. Chết tiệt! Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ!” Tần Lăng Hàng cũng bực bội muốn chết, đứa cháu trai thứ hai của ông ta cứ vậy mà không còn nữa, thật đáng tiếc!

“Vẫn phải trách con trai anh, sao lại không bảo vệ Hà Hà cho tốt? Sao lại để cô ấy đi gặp Mạc Lam Ảnh gì đó? Chết tiệt! Mạc Lam Ảnh là người yêu cũ của con trai anh. Mẹ nó! Biết ngay thằng nhóc Tần Trọng Hàn này không an phận mà! Sau này đừng hòng tiếp cận Hà Hà, tôi tuyệt đối không cho phép! Muốn bắt nạt Hà Hà hả? Không có cửa đâu!” Bùi Lâm Xung chống nạnh lên, quay đầu lại xoi mói Tần Lăng Hàng: “Muốn cưới Hà Hà hả? Kiếp sau đi!”

“Anh dựa vào đâu mà không cho Trọng Hàn gặp Hà Hà?” Tần Lăng Hàng chưa từng gặp người còn không nói đạo lý hơn ông ta, mặc dù ông ta cũng rất bực bội chuyện con trai lo lắng cho Mạc Lam Ảnh, nhưng nghe thấy người khác nói con trai mình không tốt, ông ta liền nổi giận.

“Dựa vào tôi là ba của nó!” Bùi Lâm Xung trợn to mắt và hét lên.

“Anh nói cái gì?”Tần Lăng Hàng ngạc nhiên, ông ta nghĩ rằng mình đã nghe lầm!

Còn Tiêu Hà Hà vì lo hai người sẽ cãi nhau nên đã nhờ Đỗ Cảnh dìu cô ra ngoài, nhưng không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại của họ.

Đỗ Cảnh cũng ngây ra. Ba nuôi nói gì vậy?

“Bùi Lâm Xung, anh thật buồn cười, muốn con gái đến điên luôn rồi hả?” Tần Lăng Hàng nói với vẻ mỉa mai.

“Nó chính là con gái của tôi, tôi đã làm xét nghiệm DNA rồi, một sợi tóc là đủ để chứng minh, tôi có bằng chứng! Tần Lăng Hàng, tôi chỉ có một đứa con gái cưng là Hà Hà, ai dám bắt nạt nó, tôi nhất định sẽ giết chết người đó!” Bùi Lâm Xung giận dữ nói.

Tần Lăng Hàng rùng mình một cái, ông ta đã từng được nghe kể vài chuyện của Bùi Lâm Xung, cũng biết ông ta đã từng là một đại ca xã hội đen khét tiếng ở thành phố h, mặc dù bây giờ đã hoàn lương, nhưng thế lực vẫn không suy giảm.

“Muốn giết chết con trai tôi?” Tần Lăng Hàn nhướn mày.

“Bất kể là ai, ai bắt nạt con gái tôi, khiến con gái cưng của tôi chịumột chút thiệt thòi, thì tôi nhất định làm cho người đó không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau!”

“Giết chết con trai tôi thì con gái anh sẽ không khóc đến chết à?” Tần Lăng Hàng nói không chút thiện cảm: “Dẹp cái thói côn đồ của anh lại đi, bộ dạng anh như vậy, Hà Hà dám nhận anh không?”

“Liên quan gì đến anh?” Bùi Lâm Xung chau mày. “Ít lắm cũng phải đánh cho con trai anh quỳ xuống mà van xin! Tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.”

“Tổng tài, điều chú nói là thật sao?” Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên của Tiêu Hà Hà vang lên từ phía sau.

“Đương nhiên là thật!” Bùi Lâm Xung trả lời một cách vô thức, rồi bỗng ý thức được mình đang nói gì, ông ta liền quay đầu lại với vẻ căng thẳng, nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của Tiêu Hà Hà. “Hà Hà, sao cô lại ra đây?”

“Tổng tài, chú, chú nói gì?” Tiêu Hà Hà không dám tin vào tai mình nữa.

Tần Lăng Hàng nhìn thấy Tiêu Hà Hà ra ngoài liền lập tức nói bằng giọng lo lắng: “Mau vào trong đi! Bây giờ không thể ra gió được, mau về phòng đi.”

“Đúng, đúng!”Bùi Lâm Xung lập tức nói: “Đỗ Cảnh, mau bồng Hà Hà vào trong đi!”

Đỗ Cảnh không nói gì, chỉ bồng Tiêu Hà Hà lên rồi đi thẳng về phòng bệnh, sau đó Tần Lăng Hàng và Bùi Lâm Xung cũng vội vã đi theo vào.

Tiêu Hà Hà vẫn đang còn ngạc nhiên, khó mà tin được.

Tổng tài nói gì?

“Tổng tài, những lời chú vừa nói đó, chú có thể nói lại lần nữa không?” Được bồng vào rồi đặt lên giường, Đỗ Cảnh đắp chăn lại cho Tiêu Hà Hà, cô lập tức hỏi.

Bùi Lâm Xung có chút lo lắng, cả đời ông ta ngang dọc giang hồ không sợ gì, chỉ sợ con gái không nhận mình. Ông ta nói bằng giọng run rẩy: “Hà Hà, ba là ba của con, ba ruột của con!”

Tiêu Hà Hà bỗng chết lặng.

Vậy còn Tiêu Nam Bắc thì sao?

Ba của cô, Tiêu Nam Bắc thì sao? Cô lắc đầu với vẻ khó tin. “Không! Đây không phải sự thật!”

“Ba nuôi à, đợi sau này hãy giải thích vậy, sắc mặt của Hà Hà không được tốt, để con đi kêu bác sỹ!”

“Bùi Lâm Xung, anh thật đáng ghét!” Tần Lăng Hàng không nhịn nổi nữa. “Lúc này mà anh còn chơi trò nhận người thân à? Đã là lúc nào rồi, anh không thể nghĩ cho con một chút sao?”

“Bác trai, con không sao!” Tiêu Hà Hà cười gượng, nhưng vẫn có chút kinh ngạc. “Con muốn biết sự thật!”

Tổng tài nói ông ấy là ba ruột của cô, cô muốn biết rốt cuộc là chuyện như thế nào!

Trước đây Mai Tây Vịnh nhìn thấy ông ta thì ngất xỉu, nên chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Nhưng, cô vẫn không thển nào chấp nhận sự thật bỗng nhiên xuất hiện một người cha ruột!

Trong đầu cứ hiện ra giả thiết mà tổng tài hỏi cô ngày hôm đó, nếu đột nhiên có một ngày cô có thêm người cha ruột thì sẽ thế nào? Cô nói không đặt giả thiết như vậy!

Nhưng không ngờ mới đó mà giả thiết lại trở thành sự thật!

“Hà Hà, đừng nghĩ bậy, nghỉ ngơi đi đã!” Tần Lăng Hàng tiến lên trước một bước, đẩy Bùi Lâm Xung ra xa.

“Không được, tôi phải chăm sóc con gái tôi!” Bùi Lâm Xung lại đẩy Tần Lăng Hàng ra phía sau, rồi ngồi xuống bên cạnh giường.

Tần Lăng Hàng trừng mắt liếc ông ta một cái. “Bùi Lâm Xung, hôm nay nể mặt Hà Hà, tôi không tính toán với anh.”

Tần Lăng Hàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Bùi Lâm Xung không màng đến lời châm chọc của Tần Lăng Hàng, chỉ dịu dàng nói với Tiêu Hà Hà: “Hà Hà à, tại ba không tốt, nhưng đợi con khỏe lại hãy nói. Con muốn ăn gì? Ba kêu người nấu cho con ăn!”

Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tổng tài, chú hãy nói cho tôi sự thật. Chú đã xét nghiệm DNA rồi sao?”

Bùi Lâm Xung hít thật sâu, nhìn Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt rối bời, hối hận vì mình đã không giữ mồm giữ miệng, lại để Hà Hà nghe được. Ông ta gật đầu với vẻ nghiêm túc và trịnh trọng: “Đúng vậy, con là con gái của ba, ba và Mai Tây Vịnh từng là người yêu của nhau!”

Khi Tần Trọng Hàn quay trở lại phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Lăng Hàng.

“Ba, Hà Hà đâu?” Tần Trọng Hàn đã tắm rửa và thay quần áo, con người cũng phấn chấn lên hẳn, nhưng vừa bước vào phòng bệnh thì lại nhận ra Hà Hà đã đi đâu mất!

Tần Lăng Hàng ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, bộ dạng chán nản.

Nhìn thấy con trai đến, ông ta thở dài. “Bị cướp đi rồi!”

“Cướp đi?” Tần Trọng hàn ngạc nhiên. “Ai cướp Hà Hà đi rồi?”

“Ba của nó!” Tần Lăng Hàng chưa từng gặp người nào không nói lý lẽ như vậy, vừa hỏi bác sĩ có thể xuất viện thì liền cướp người đi ngay trong đêm. “Trọng Hàn, mau giấy kỹ Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đi, Bùi Lâm Xung đe dọa sẽ đến cướp mất hai đứa nhỏ đó. Chết tiệt! Mau về nhà thôi!”

“Ba! Rốt cuộc là chuyện gì?” Tần Trọng Hàn vẫn chưa hiểu gì.

Tần Lăng Hàng đem chuyện Bùi Lâm Xung là ba ruột của Hà Hà kể cho Tần Trọng Hàn nghe, sau đó nói: “Nhanh lên! Hà Hà đi với ông ta thì sẽ không sao đâu, ông ta chỉ giận vì con đã không bảo vệ tốt cho con gái ông ta, hại Hà Hà phải chịu khổ, đe dọa sẽ không cho con gặp nó nữa. Bây giờ con mau đem mấy đứa nhỏ giấu đi, Hà Hà tự nhiên sẽ đến tìm con!”

“Dạ! Ba! Chúng ta lập tức về nhà!” Tần Trọng Hàn cũng đã mất bình tĩnh, đành phải nghe theo sắp xếp của ba mình.

Nhưng khi hai cha con vẫn đang ở trên xe thì nhận được điện thoại của dì Trương: “Ông chủ, vừa rồi đột nhiên có một đám người xông vào, tay cầm súng, bắt Ngữ Điền và Thịnh Thịnh đi rồi, bây giờ làm sao đây?”

Tần Lăng Hàng ngây người ra. “Chết tiệt!”

“Ông chủ, đều là lỗi của bà già này, bà già này đáng chết, không nên đưa mấy đứa nhỏ về nhà!” Dì Trương khóc sướt mướt ở đầu bên kia. “Tôi định báo cảnh sát nhưng lại sợ bọn chúng sẽ giết con tin.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK