Mục lục
Truyện không tên số 29
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3480

“Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà đành phải xen vào. “Anh mua nhẫn làm gì?”

“Để giam cầm em!” Anh ta nói. “Thấy sao? Cặp nhẫn này đẹp quá ha?”

“Anh à, anh có khiếu thẩm mỹ thật đó! Đây là thiết kế kinh điển của nhà thiết kế nổi tiếng người Ý, số lượng có hạn thôi!”

“Đeo thử đi!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ yếu ớt.

Anh ta cúi đầu và nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Tiêu Hà Hà, khóe môi cong lên. “Đừng cảm động quá!”

“...” Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Tần Trọng Hàn nắm lấy tay cô, nhìn vào chiếc nhẫn mà chính tay anh ta đeo lên cho cô, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên mu bàn tay cô ngay trước mặt cô nhân viên bán hàng.

Và hành động thân mật của anh ta đã làm cho các cô nhân viên đỏ mặt.

“À...” Tiêu Hà Hà giậm giậm chân vì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

“Có thích thì cũng đừng kích động quá như vậy, sẽ bị người ta cười đó!” Tần Trọng Hàn nói một cách hỏm hỉnh.

Anh ta chỉ hôn lên mu bàn tay cô thôi mà, nhưng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh đột nhiên muốn hôn lên mặt cô.

Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy mu bàn tay bị anh ta hôn đang nóng như lửa, da dẻ khắp người đều nóng bừng theo, ngay cả khuôn mặt cũng bắt đầu nóng.

Tại sao lại tặng nhẫn cho cô? Cô thực sự đã bị hành động của anh ta hôm nay làm cho sợ đến ngây người ra. Đầu tiên là bày tỏ suốt đời không thay đổi, tiếp đó là tặng nhẫn kim cương. Rốt cuộc là anh ta điên hay cô điên đây?

“Tôi không cần nhẫn!” Cô nói rồi định cởi chiếc nhẫn ra. Tần Trọng Hàn vội ngăn cản hành động của cô, nắm lấy tay cô, híp mắt lại, điềm tĩnh nói. “Dám tháo xuống à? Em cứ thử xem!”

Nói rồi, anh ta ghé sát bên tai cô và thì thầm bằng giọng đe dọa: “Nếu em dám tháo ra, tôi sẽ hôn em ngay tại đây, hôn cho đến khi nào em đầu hàng thì thôi!”

“Anh...” Cô hơi bực vì sự ngang ngược của anh ta, bị anh ta đe dọa nên sợ đến mức không nói được gì cả.

Cô nhân viên bán hàng hình như nhận thấy sự thay đổi của cô, vội nở nụ cười, nói như hòa giải. “Chị ơi, anh đang cầu hôn chị đó! Chị đừng giận nữa, người ta đã mượn nhẫn để xin lỗi chị rồi mà!”

Cô giật mình!

Cầu hôn?

Điều này sao có thể!

Nhưng Tần Trọng Hàn không hề đính chính, cứ để cho cô nhân viên đó hiểu lầm. “Cô ơi, cà thẻ!”

“Dạ được!” Cô nhân viên lập tức cầm lấy cái thẻ, sau khi cà xong thì trả lại cho Tần Trọng Hàn. “Thưa anh, anh muốn đeo luôn hay bỏ vào hộp ạ?”

“Đeo luôn!” Tần Trọng Hàn cầm chiếc nhẫn rồi tự đeo vào ngón giữa bên tay phải của mình, và Tiêu Hà Hà cũng đang đeo ở ngón giữa bên tay phải.

“Anh à, anh chị đang đính hôn phải không?” Cô nhân viên nhìn về phía bên này và hỏi, nhìn họ bằng ánh mắt đầy mong đợi, kèm theo hạnh phúc vô hạn. “Chúc anh chị sống đến đầu bạc răng long!”

Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà nghe thấy câu này liền ngây người ra cùng một lúc.

Đính hôn?

Đột nhiên, Tần Trọng Hàn cong khóe môi lên, nụ cười sáng loáng làm cho cô nhân viên bị hút hồn, vô cùng quyến rũ.

“Không phải...” Tiêu Hà Hà cảm thấy rất ngượng ngùng, híp mắt lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng thấy anh ta đang cười rất vui, không hề có ý định giải thích, cô bỗng thấy hơi sốt ruột.

Rốt cuộc anh ta có gì chứ?

Ngay khi Tiêu Hà Hà muốn giải thích, anh ta đã kéo cô đi ra khỏi cửa hàng trang sức.

Bàn tay của anh ta đang kéo tay cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta, rất ấm áp. Tim cô bỗng đập rộn lên, thình thịch thình thịch, với tốc độ rất nhanh!

Bị anh ta kéo tay đi ra ngoài, nghe thấy những người sau lưng đang trầm trồ bàn tán. “Anh chàng đó đẹp trai quá! Rất chu đáo! Đúng là bạch mã hoàng tử!”

“Phải đó! A! Anh ấy lái chiếc Bugatti kìa! Được làm bạn gái của anh ấy thật hạnh phúc!”

“Phải đó! Con ông cháu cha đó!”

“Tôi cũng phải tìm lấy một chàng thôi!”

“…”

Mặt của Tiêu Hà Hà hết đỏ lại chuyển sang trắng, cô không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, cảm thấy hơi lạ, hơi phức tạp. Chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì?

Sau khi nói suốt đời không thay đổi rồi lại tặng nhẫn, nhớ lại lời mấy cô nhân viên bán hàng nói, trong đầu lại bắt đầu kêu oong oong, một cảm giác kỳ lạ ập đến.

Điều này rõ ràng... rõ ràng là... Thôi đi! Cô không mơ đâu!

Tần Trọng Hàn thấy cô không nói gì, nghĩ rằng cô không thích, bèn điễm tình hỏi. “Sao vậy? Em không thích à?”

Khi nói, ngay cả bản thân cũng cảm nhận được trong giọng nói có một chút căng thẳng.

“Tôi...” Tiêu Hà Hà dừng lại nhìn anh ta. “Không phải... Đeo cái này thì không thể làm việc được!”

“Ha ha ha...” Anh ta cười phá lên một cách vui sướng.

Chắc anh ta đang cười nhạo mình. Mặt Tiêu Hà Hà đỏ bừng lên, có hơi lúng túng, vội nói: “Anh cười gì vậy?”

“Không có gì, em thật đáng yêu!” Anh ta đột nhiên nhận ra, người phụ nữ nhỏ bé của mình thật sự rất dễ thương, hơi ngớ ngẩn, nhưng trong sáng.

Tần Trọng Hàn lại đưa cô đến salon để làm tóc. Cô không muốn làm, còn anh ta cứ ép cô phải làm, cắt đi phần tóc mái thật dài của cô. Vậy là, đôi mắt to luôn được giấu phía sau phần tóc mái đó của cô đã lộ ra ngay lập tức, rất xinh đẹp.

Có điều quần áo không phù hợp, lại tìm nhà tạo mẫu để thay đổi quần áo.

Tần Trọng Hàn vẫn chưa quên vẻ đẹp tuyệt vời sau lần cô tạo hình ở Hàn Quốc. Anh ta cứ bị ám ảnh bởi nó, và âm mưu muốn nhìn thấy nó lần thứ hai!

Bị buộc phải thay vào bộ trang phục thịnh hành nhất hiện nay, một áo len hở cổ màu trắng, một cái váy ngắn tua rua nhung xám, rồi xuất hiện như vậy trước mặt Tần Trọng Hàn. Cô giống như một nữ yêu tinh lạc vào thế giới con người, ngoan ngoãn nhưng chưa hiểu sự đời, khiến người ta yêu mến.

Tần Trọng Hàn mỉm cười. “Sau này sẽ mặc như vậy!”

Anh ta thích cô ăn mặc giống như cô em gái nhà bên, thích cô mặc áo màu trắng, bởi vì cô mặc màu này rất đẹp. Tiêu Hà Hà bị hành vi ngang ngược của anh ta làm cho mệt mỏi. Cô đang tới ngày, muốn được nghỉ ngơi, nhưng anh ta cứ một mực kéo cô ra ngoài mua sắm.

Bây giờ cô thấy đau bụng dữ dội. “Tôi muốn về nhà!”

Ăn mặc xinh đẹp như vậy rồi đi dạo phố, thực sự rất mệt, lại còn bắt cô mang đôi giày cao gót cao cả tấc, cô thực sự không thể bước đi được nữa!

“Mệt rồi hả?” Anh ta hỏi một cách chu đáo.

“Ừm!” Cô gật đầu. “Tôi đi mua ít đồ, anh đến bãi đậu xe chờ tôi ha, tôi sẽ về ngay!”

Cô nhớ ra cần mua ít băng vệ sinh, nhưng có anh ta đi theo thì không tiện lắm.

“Mua gì vậy?”

“Đồ dùng cá nhân, anh đừng hỏi nữa!” Nói xong, cô vội vàng đi về phía siêu thị.

Tần Trọng Hàn gật đầu như có chút suy tư: “Tôi sẽ chờ em ở bãi đậu xe, mau lên đó!”

Mua băng vệ sinh xong, Tiêu Hà Hà bước ra khỏi trung tâm thương mại, lướt mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tần Trọng Hàn đâu cả. Không còn chiếc Bugatti màu xanh ngọc nào trong bãi đậu xe. Cô thấy hơi lạ, tìm một vòng quanh bãi đậu xe, nhưng vẫn không thấy anh ta đâu cả.

Anh ta đi đâu rồi?

Tiêu Hà Hà không tìm thấy anh ta nên quay người định đi ra ngoài. Không biết anh ta bị gì nữa, mới đó mà bỏ đi đâu rồi? Ở góc rẽ chỗ tòa nhà thương mại là một con hẻm nhỏ, cô định đi qua bên kia để bắt xe buýt. Đột nhiên, vài người đàn ông cao lớn vây quanh cô.

“Cô em này đúng giờ lắm!” Không biết kẻ côn đồ nào vừa huýt sáo vừa nói ra câu ám muội này.

Nhất thời cô không phản ứng lại kịp. Không phải chứ? Cô gặp phải bọn con nít ranh thật rồi ư? Nhình có vẻ như chỉ mới mười tuổi, bọn trẻ này không lo đi học mà ra ngoài làm du côn?

“Cô em! Em tên gì vậy?” Một cậu bé nhuộm tóc đỏ trong số đó hét lên, cười ha ha với vẻ gian xảo.

Cô em?

Tiêu Hà Hà thật sự cạn lời, bộ cô trẻ đến mức đó sao? Lùi về sau một bước, cô kiên nhẫn nói: “Mấy đứa em không lo đi học, sao lại đến đây làm những thành phần bất hảo hả? Chị đã gần ba mươi rồi, có hai con rồi, cô em gì nữa?”

“Cô em, em đúng là nói dối giỏi thật đó, tụi anh thích những cô bé miệng mồm lanh lẹ như em!”

“Mấy đứa em chơi bời lêu lổng như vậy, không sợ ba mẹ các em đau lòng à?” Tiêu Hà Hà vững tin rằng chúng không phải là những đứa trẻ hư, chúng cần được dạy dỗ thật tốt.

Nhưng không ngờ một cậu bé lại tiến lên phía trước, giơ tay ra sờ vào mặt của Tiêu Hà Hà, cô vội lùi về phía sau. “Mấy đứa làm gì vậy?”

“Chúng tôi thích những cô em trắng trẻo. Cô em à, làm bạn gái của các anh được không?”

“...” Tiêu Hà Hà nhìn trân trối.

Đột nhiên, cô cảm thấy hơi sợ, có lẽ có một số đứa trẻ thực sự không chỉ đơn giản chỉ là hư hỏng không, mà tỉ lệ phạm tội hiện nay ở độ tuổi này quả thật ngày càng cao hơn.

“Cô em, làm bạn gái của các anh đi!” Lại là một giọng nói lưu manh, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy rất kinh tởm. Chúng lại tiến đến gần hơn, cô muốn co giò bỏ chạy cũng đã quá muộn, trong lòng bắt đầu chửi rủa Tần Trọng Hàn, cứ bắt cô phải thay bộ quần áo này, vừa thay xong liền bị người ta chọc ghẹo rồi!

Một cậu bé trong số đó nói xong rồi chu miệng ra. “Cô em ơi, cho anh hôn một cái nào, hôn một cái thôi!”

“A…” Tiêu Hà Hà hét lên, đưa túi xách lên chặn lại, không cho chúng hôn. “Cứu tôi với…”

“Đừng la! Tụi anh chỉ muốn em làm bạn gái của tụi anh thôi mà!”

Tần Trọng Hàn chỉ vừa lái đi để quay đầu xe lại, chưa đầy một phút, vậy mà cô đã bỏ đi trước. Nhìn thấy một bóng dáng mặc đồ trắng đi vào con hẻm, Tần Trọng Hàn lập tức lái xe đuổi theo.

Rồi xuống xe và đuổi theo cô ấy.

Ai ngờ, chưa bước vào con hẻm đã nhìn thấy cô đang bị mấy thằng nhóc du côn vây quanh, mặt Tần Trọng Hàn lập tức xụ xuống, hét lớn: “Làm trò gì vậy?”

Ngay lập tức, đôi chân mày lưỡi mác nhíu lại, rủa thầm một tiếng, sải bước chạy đến.

Tiêu Hà Hà thở phào trong lòng, nhưng trên mặt vẫn còn rơi nước mắt, giống như được gặp lại người thân khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang giận dữ của Tần Trọng Hàn. Trong lòng lập tức vui mừng, giống như đã tìm thấy cứu tinh, vội vã gọi: “Tần Trọng Hàn...”

Mấy thằng nhóc du côn nhỏ bé đó vừa nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn xuất hiện, ngay lập tức sợ hãi, cong giò bỏ chạy.

Cuối cùng, cuối cùng anh ta cũng đến cạnh cô. Nhìn thấy bộ dạng đẫm lệ rất tội nghiệp của cô, anh ta rất muốn la rầy cô một trận, nhưng những lời đó bỗng nhiên biến thành bong bóng nước, chỉ ôm cô vào lòng cô, những lời trách mắng trở thành những câu dịu dàng yêu thương. “Được rồi, không sao rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK