Mục lục
Truyện không tên số 29
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

34148

Tiêu Hà Hà nhìn anh ta với vẻ kinh hoàng, đột nhiên cảm thấy đau lòng cho anh ta, sao Mạc Lam Ảnh lại đối xử với anh ta như vậy?

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó!” Hàn Lạp cười và nói: “Cô không phiền nếu tôi hút một điếu thuốc chứ?”

“Ừ! Anh hút đi!” Cô nói ngay lập tức. “Hàn Lạp à, anh yêu chị ấy nhiều lắm phải không?”

“Không biết nữa!” Hàn Lạp lắc đầu. “Bây giờ tôi không biết tình yêu là gì nữa!”

“Được rồi! Chắc Tần Trọng Hàn cũng sắp ra rồi, tôi cũng phải đi đây!”

“Để tôi tiễn anh!” Cô đứng lên, nhất thời không biết phải an ủi anh ta như thế nào.

Hai người bước xuống cầu thang.

“Đừng thương hại tôi, thật ra tôi cũng từng có ý định theo đuổi cô, sau đó sẽ đá đít cô, để Tần Trọng Hàn phải hối tiếc và đau khổ cả đời, để trả thù cho Mạc Lam Ảnh.”

Tiêu Hà Hà giật mình, nhưng vẫn cười và nói: “Chẳng phải anh đã không làm điều đó à? Anh còn cứu tôi nữa, anh là người tốt! Anh không bạo hành Mạc Lam Ảnh, biết rõ Mạc Lam Tịnh vu khống cho mình nhưng anh cũng không có một lời oán trách, đủ để cho thấy anh là một người tốt bụng! Nhưng lần đầu, lúc nhìn vào mắt anh, tôi thấy trong đó đầy lòng thù hận! Tôi nghĩ chắc là xem tôi như Tần Trọng Hàn nên mới hận đến như vậy!”

Hàn Lạp hơi ngạc nhiên. “Sao cô biết? Trong mắt tôi có hận thù sao?”

“Có chứ! Lúc đó tôi rất sợ ánh mắt của anh!” Tiêu Hà Hà nghĩ lại rồi cảm thấy rất buồn cười.

“Phải! Lúc đó tôi thật sự rất hận Tần Trọng Hàn, nhưng tôi không ngờ anh ta là một người rất có trách nhiệm! Tất cả mọi chuyện đều vì Mạc Lam Ảnh quá cực đoan, và đây là kết cục của cô ấy, bản thân cô ấy phải gánh chịu!”

“E rằng chị Mạc cũng chỉ là một người yêu rất si tình mà thôi, một khi đã yêu liền làm ra những chuyện tiêu cực, rồi lại bắt đầu hối tiếc, suốt ngày cứ sống trong hoảng loạn, dẫn đến tâm lý bất bình thường. Nói ra thì chị ấy cũng thật đáng thương!”

Hàn Lạp nghiêng mắt nhìn cô. “Hà Hà, cô thật sự quá tốt bụng!”

Hai người nói rồi đi thẳng ra bên ngoài nhà hàng.

“Hà Hà, cô đi lên đi!” Hàn Lạp mỉm cười, đột nhiên nhìn thấy một người đang vội vã tiến đến từ trên thang máy, mắt anh ta xoay tròn rồi lóe lên một ánh nhìn ranh ma. “Hà Hà, cho tôi ôm cô một cái được không?”

“Hả?” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên.

“Không theo đuổi cô, vậy mà một cái ôm cũng không được à?” Hàn Lạp nhướn mày lên và nhìn thấy Tần Trọng Hàn đã bước đến gần.

Tiêu Hà Hà lắc đầu và cười, rồi tiến lên phía trước. “Hay để tôi ôm anh cho, hy vọng chúng ta sẽ là bạn. Còn nữa, thật sự cám ơn anh rất nhiều, Hàn Lạp!”

Cô đồng cảm với người đàn ông này từ tận đáy lòng.

Nhưng Tần Trọng Hàn đã đi xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh Tiêu Hà Hà chủ động ôm lấy Hàn Lạp, còn Hàn Lạp thì liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng khiêu khích.

Cô ấy chủ động ôm Hàn Lạp?

Tần Trọng Hàn ngây người ra đó, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ giận dữ và ghen tuông.

Hà Lạp liếc nhìn Tần Trọng Hàn, rồi ghé sát vào tai Tiêu Hà Hà và thì thầm: “Hà Hà, cô là một cô gái tốt, mặc dù Tần Trọng Hàn có rất nhiều tật xấu, nhưng vẫn chấp nhận được! Cô hãy trân trọng lấy, tôi hy vọng cô sẽ được hạnh phúc thực sự! Đừng vì Mạc Lam Ảnh mà từ bỏ hạnh phúc của mình! Cô xứng đáng được hạnh phúc!”

“Cám ơn anh, tôi sẽ hạnh phúc. Hàn Lạp à, anh cũng phải hạnh phúc đó!” Tiêu Hà Hà vỗ vỗ vai anh ta, rồi ngẩng mặt lên và mỉm cười với Han Lạp. “Tạm biệt!”

Cô không hề biết cử chỉ thân mật này đã làm cho Tần Trọng Hàn nổi cơn ghen tuông, anh ta sải bước đi qua với vẻ mặt hung dữ và không có chút thiệt cảm, rồi lên tiếng châm biếm: “Tiêu Hà Hà, mới có một lúc thôi mà em đã không chịu nổi cô đơn rồi hả?”

Giọng điệu lạnh lùng kèm chút mỉa mai vang lên, Tiêu Hà Hà quay ngoắt đầu lại thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn, chưa kịp phản ứng gì thì đã nhìn thấy khuôn mặt đó tái xanh lại, như thể cô đã cắm sừng lên đầu anh ta vậy.

“Tần Trọng Hàn...” Cô định giải thích.

“Đủ rồi! Lập tức qua đây cho anh!” Anh ta cảm thấy trái tim mình đau như bị chiên qua dầu. Chết tiệt! Anh ta không thể chịu được việc có người đàn ông khác ôm cô!

Nhưng giọng điệu của anh ta đã khơi dậy sự nổi loạn của Tiêu Hà Hà, thay vì đi qua đó thì cô quay lại nói với Hàn Lạp: “Hàn Lạp à, tôi có thể đi nhờ xe của anh không?”

Hàn Lạp hơi bất ngờ, nhưng cũng cười nói: “Được chứ! Tôi mừng còn không kịp nữa là!”

“Tiêu Hà Hà!” Tần Trọng Hàn khẽ hét lên và định kéo cô về phía mình, nhưng lòng tự trọng của đàn ông khiến anh ta không giơ tay ra. Anh ta vẫn nói bằng giọng lạnh lùng: “Hà Hà, em qua đây cho anh, bây giờ, ngay lập tức!”

Tiêu Hà Hà quay người lại và nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta, trong lòng càng giận dữ. Vẻ mặt anh ấy như vậy là sao? Không qua! Không qua!

“Hàn Lạp à, chúng ta đi thôi!” Cô nói.

Thế là cô đã ngồi lên xe của Hàn Lạp!

Nắm đấm của Tần Trọng Hàn siết chặt bên người, nhưng vẫn không giữ cô lại, mà chỉ hét lên một cách giận dữ: “Tiêu Hà Hà, em xuống đây cho anh, nếu không...”

Trả lời anh ta chỉ là chiếc xe nghênh ngang bỏ đi, anh ta còn phải hít khói của chiếc xe đó nữa.

Chết tiệt!

Tần Trọng Hàn khẽ mắng một tiếng rồi lập tức nhảy vào xe, theo sát sau đuôi chiếc xe đó.

Khi anh ta nhìn thấy chiếc xe đó lái về đường Vĩnh Hạng thì không đuổi theo nữa, may mà cô không đi theo anh chàng kia, nhưng những cơn sóng trong lòng anh ta cũng đã rất dữ dội rồi!

Khi anh ta nhìn thấy họ chia tay ở trước cửa nhà, anh ta đã vào trong hành lang và đợi Tiêu Hà Hà.

“Hàn Lạp à, tạm biệt!” Tiêu Hà Hà xuống khỏi xe của Hàn Lạp, hai người đứng cạnh chiếc xe và cô nói: “Bất kể thế nào, anh hãy cứ vui lên! Còn nữa, chăm sóc tốt cho bản thân! Một lần nữa cám ơn anh!”

“Được rồi! Đừng khách sáo với tôi. Cô là con gái của chú Bùi, cũng xem như là em gái của tôi, nên đừng khách sáo nữa! Có rảnh thì gọi cho tôi!” Hàn Lạp cũng hơi nhếch môi lên.

“Được! Tạm biệt!” Tiêu Hà Hà gật đầu.

Hai người cười nói và từ biệt, Tiêu Hà Hà đi về phía căn hộ. Đã lâu không về đây, cần phải dọn dẹp một chút. Cô đang suy nghĩ sau này rốt cuộc sẽ sống ở đâu đây?

Vừa bước vào hành lang, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một hình dáng cao lớn đang đứng ở đó. Trong lòng bỗng tức giận! Vừa rồi tại sao anh ấy lại nổi giận chứ? Không có phong độ chút nào cả!

Anh ta đang dựa lưng vào tường, đôi chân mảnh mai hơi cong lại, tư thế rất phóng khoáng.

Đôi mắt đen đó sâu thẳm vô cùng, cứ nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt u ám lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

“Anh… Ai cho phép anh đi theo em?” Tiêu Hà Hà nhíu mày lại rồi lấy chìa khóa ra để mở cửa.

“Em dám ôm nhau với người đàn ông khác, không phải anh đã nói không muốn em gặp anh ta à?” Anh ta nhìn vào mắt cô, dường như rất bất lực, lại như thể rất tức giận. Phải, anh ta rất tức giận, rất ganh tỵ.

“Cái gì mà ôm nhau?” Tiêu Hà Hà cau mày, rất không muốn nghe anh ta nói. “Hàn Lạp là người đã cứu mạng em, nếu không có anh ấy, có lẽ em đã chết rồi! Em ôm anh ấy thì đã sao? Em muốn ôm anh ấy đó, anh không kiểm soát được đâu! Anh đi đi!”

Không có Hàn Lạp, có lẽ cô đã mất rất nhiều máu rồi đi luôn không chừng! Cô nghĩ vậy, rồi mím chặt môi, cũng hơi tức giận, giận vì giọng điệu của Tần Trọng Hàn.

Hà Hà mở cửa ra, mặc kệ anh ta đứng đó rồi đi vào nhà, đột nhiên bị anh ta kéo lại.

Cô không mạnh bằng anh ta. Chết tiệt! Cô dám làm lơ với sự tồn tại của anh ta, anh ta rất tức giận.

Anh ta đột nhiên bước đến, dùng tốc độ nhanh nhất để bước vào trong trước cô.

Tiêu Hà Hà mếu miệng rồi cũng đi theo vào, bật đèn. Một tháng rồi không về, nhìn quanh phòng khách chật hẹp, trong nhà hơi đóng bụi, có vẻ như Mig cũng không thường về đây.

Sau khi anh ta bước vào thì đè cô vào cửa, cúi đầu xuống nhìn cô, đôi chân mày lưỡi mác lộ vẻ giận dữ.

Tiêu Hà Hà ngước lên nhìn anh ta. “Anh làm gì vậy? Giận rồi có phải không? Nếu giận thì anh ra ngoài ngay lập tức, không ai yêu cầu anh đến đây cả!”

Tần Trọng Hàn không hề có ý tránh ra, thân hình cao lớn như một bức tường đang phủ bóng.

“Hà Hà, tại sao em lại không nghe lời? Anh không thích em ở gần anh ta!” Giọng anh ta có chút tủi thân. “Anh kêu em qua đây, tại sao em lại không qua?”

“Anh ấy là bạn em, em và Hàn Lạp chỉ là bạn, anh không thể cản trở việc em kết bạn được. Tần Trọng Hàn, đây là quyền tự do của em!” Cô thử tranh luận một cách bình tĩnh với anh ta, nhưng những lời nói ra lại mất cân bằng. “Còn nữa, em chỉ ôm anh ấy một cái, không phải anh cũng từng ôm Mạc Lam Ảnh à? Không đúng, không phải anh cũng từng lên giường với Mạc Lam Ảnh à? So với hai người, em chỉ đơn giản là ôm một cái, còn hai người thì lại rất thân mật! Em chỉ ôm anh ấy một cái mà anh đã không thể chịu nổi rồi! Em cũng không chịu nổi anh nữa rồi!”

Tần Trọng Hàn cứng họng. Phải! Cô nói không sai, nhưng mà... Chuyện đó chẳng phải đã là quá khứ hay sao? Không phải nói sẽ không nhắc đến nữa à?

Tiêu Hà Hà ngay lập tức sa sầm mặt lại, vô cùng tức giận. “Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa!”

“...” Tần Trọng Hàn ngây người ra. Cô lại đuổi anh ta đi? Anh ta đang nghĩ rốt cuộc mình đã sai ở đâu? Có người đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ của mình ôm người đàn ông khác mà lại có thể giữ phong độ tốt đến vậy?

Tiêu Hà Hà di chuyển sang một bên rồi lách khỏi anh ta.

Nhưng anh ta lại giơ tay ra, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình, giữ chặt trước ngực, không cho cô có cơ hội trốn thoát. Tiêu Hà Hà không vùng vẫy ra được, lại không dám làm phiền đến hàng xóm, đành phải cắn răng hét lên. “Tần Trọng Hàn, anh buông tay ra! Anh không nói lý lẽ, em không nói chuyện với anh nữa!”

Tần Trọng Hàn kéo sát người cô vào người mình. Cơ thể mềm mại, hương thơm thoang thoảng trên người, mùi xà phòng sữa bò cộng với hương thơm riêng có trên cơ thể cô làm bụng anh ta chợt nóng lên. “Hà Hà, sau này anh sẽ không ôm bất kỳ người phụ nữ nào nữa, bờ ngực của anh chỉ dành cho một mình em! Em cũng đừng ôm người đàn ông khác nữa có được không? Em hứa với anh đi mà, được không em?”

Tiêu Hà Hà cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình, hai tay vẫn đẩy anh ta ra. “Anh buông tay ra! Em không tin đâu! Xưa nay anh nói nhưng không bao giờ giữ lời cả. Tóm lại, với tình trạng như hôm nay, nếu gặp thì em vẫn sẽ ôm Hàn Lạp! Hừm!”

Cô cố tình nói như vậy, tại sao phải bị anh ta kiểm soát chứ?

“Hi hi... Hà Hà à, em nói anh nghe coi, em ghen rồi phải không?” Anh ta phì cười, bởi vì anh ta nhận ra hình như cô đang ghen, bỗng tâm trạng trở nên tốt hơn.

Cô khó chịu: “Tần Trọng Hàn, em mà thèm ghen hả?”

Còn Tần Trọng Hàn thì bỗng ôm lấy eo cô để cô càng gần gũi với mình hơn, dính sát vào bụng dưới của anh ta. “Bà xã à, anh thực sự rất vui vì em đã ghen, nhưng đó đều là quá khứ rồi, em không thể tiếp tục ôm người khác để trừng phạt anh được!”

Tiêu Hà Hà bỗng rất ngạc nhiên, vội ngước lên nhìn anh ta. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang ở trước mắt, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng. Lúc này đôi mắt của anh ta đang chứa đầy sức mạnh của báo, và cô rất giống với con mồi của anh ta.

Cô bỗng nhiên hiểu ra. “Anh thả em ra! Em không thèm trừng phạt anh đâu!”

“Hà Hà!” Khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn hơi xụ xuống, hỏi cô với giọng thật khẽ và như thể bị tổn thương. “Nói vậy là, hôm nay em thật lòng muốn ôm anh ta hả? Không ôm thì anh ta sẽ chết à?”

Gì mà không ôm thì anh ta sẽ chết?

Tiêu Hà Hà ngây ra đó, nhưng trong tim đột nhiên lạnh lẽo. Tại sao mỗi câu nói thốt lên từ miệng anh ta lại đều khó nghe đến như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK