Cố Phi tới quầy lễ tân xin một cái bao, bao kỹ bình thuỷ tinh bỏ gọn vào túi xong thì cũng không còn thứ khác để thu dọn.
"Quần lót tôi đâu?" – Tưởng Thừa vào nhà vệ sinh nhìn một chút, quần lót hôm qua rửa xong đem phơi đã không thấy đâu.
"Trong túi của tôi" – Cố Phi nói – "Khô rồi."
"Để cùng bình thuỷ tinh đi" – Tưởng Thừa nói – "Lát nữa đừng quên lấy."
"Một cái quần lót rách." – Cố Phi nhìn cậu.
Tưởng Thừa cũng nhìn Cố Phi: "Không có rách."
Cố Phi không nói gì, chậc một tiếng.
"Muốn nói gì thì nói." – Tưởng Thừa cũng chậc một tiếng.
"Cậu đang mặc quần của tôi đấy." – Cố Phi nói.
“... A" – Tưởng Thừa cúi đầu kéo lưng quần mình ra nhìn thoáng qua – "Cậu chỉ có cái quần lót này thôi à, cho tôi liền không còn nữa?"
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.
"Sau này đừng có tùy tiện cho người ta một ngàn đồng nạp thẻ mua thịt ba chỉ" – Tưởng Thừa vẻ mặt ưu thương nói – "Tốt xấu gì cũng phải mua quần lót trước.”
"Sao cậu còn nhớ một ngàn đồng kia vậy." – Cố Phi cười.
"Một ngàn đồng đó" – Tưởng Thừa dùng ngón trỏ và ngón cái minh họa một chút – "Phải dày như vậy này."
Cố Phi thở dài, bóp bóp hai ngón tay cậu sát lại: "Dày như vậy này, dày của cậu là mười ngàn rồi, tôi trước đây thật không phát hiện ra năng lực ước tính của cậu lại như vậy."
"Chứng tỏ tôi xem tiền tài như chuyện nhỏ" – Tưởng Thừa nói – "Đi thôi, không để quên gì chứ?"
Cố Phi nhìn cậu, không nói gì.
Tưởng Thừa cấp tốc chỉ cậu ta: "Cậu đừng có buồn nôn nha."
"Ừm." – Cố Phi cười.
Đưa Cố Phi tới nhà ga, đây là lần thứ hai.
Có lẽ do lần này xuất hiện quá đột ngột, Tưởng Thừa vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Khi đã đứng ở nhà ga cậu mới chợt phản ứng lại, Cố Phi sắp phải đi rồi.
Chiều hôm qua mới đến, sáng hôm nay lại đi.
Luyến tiếc trong nháy mắt xông đến khiến cậu nhất thời có chút nhịn không được, nhìn chằm chằm bóng của mình và Cố Phi trên cửa sổ xe, thất thần.
"Quốc tế Lao động tôi tới thăm cậu nha" – Cố Phi nói – "Nói không chừng đến lúc đó có thể dẫn Nhị Miểu ra ngoài."
"Được" – Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu, câu nói này vẫn là khiến lòng cậu yên tâm lại – "Nhưng Nhị Miểu có thể nhanh như vậy có tiến bộ lớn như thế sao?"
"Chắc là được, Hứa Hành Chi nói tôi cho Nhị Miểu rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực" – Cố Phi cười – "Nếu như tôi không còn... Như vậy thì em ấy cũng có thể cảm nhận được."
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu, có loại hưng phấn, chờ mong, mong đợi mơ hồ, có hy vọng là chuyện thoải mái nhất, đặc biệt là khi hai người đều có thể cùng hy vọng.
Xuống tàu điện ngầm, lúc đi vào nhà ga, người đang kéo hành lý tới lui rất nhiều, Tưởng Thừa khe khẽ thở dài, mặc dù giữa cậu và Cố Phi vẫn còn cảm giác vi diệu, nhưng khi sắp chia tay, loại xúc động mãnh liệt muốn theo cậu ấy cùng lên xe vẫn là không thay đổi chút nào.
Vẫn giống như trước đây.
Cố Phi duỗi tay ra nắm lấy tay cậu, sau đó cùng nhét vào trong túi.
"Lát nữa trở về cậu biết đi như thế nào chưa?" – Cố Phi hỏi.
"Biết" – Tưởng Thừa nói – "Còn có thể không rõ sao."
"Vậy cậu biết nếu tới đón tôi thì đứng ở đâu không?" – Cố Phi nhìn cậu.
"Không biết" – Tưởng Thừa cười cười – "Tôi có thể tìm một chỗ ngồi lại, cậu tới tìm tôi là được."
"Cũng đúng." – Cố Phi gật đầu, nhéo nhéo trong lòng bàn tay cậu.
Tay hai cậu đều nhét ở trong túi, không bao lâu thì bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng hai cậu cũng không có ý muốn rút ra.
Càng đến gần cửa trạm, Tưởng Thừa càng có chút hoảng loạn không rõ, đầu ngón tay cứ vô thức bấm vào lòng bàn tay Cố Phi, sau khi nhận ra động tác của mình cậu sẽ dừng lại, nhưng qua không được vài giây lại bắt đầu bấm.
Vào cửa trạm, hai cậu dừng lại, Cố Phi lấy tay từ trong túi ra, xem thử lòng bàn tay mình.
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua, phát hiện trong lòng bàn tay cậu ta có hai đường rất đỏ – "Tôi bấm sao?"
"Ừm, đi thêm hai phút nữa chắc cũng rách da rồi." – Cố Phi cười cười.
"Tôi khống chế không được, giống như một số người căng thẳng sẽ run chân vậy." – Tưởng Thừa kéo tay cậu ta qua, xoa xoa bên trong rồi thổi vào.
Hai người đều không nói tiếp, không giống như trước đây, khi kéo dài thời gian vào trạm, bọn họ ít nhiều sẽ tìm vài câu nhảm nhỉ để nói, nhưng hôm nay, hai người đều rất im lặng.
Rõ ràng cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại vừa không muốn nói gì cả.
Cứ ngẩn ra như vậy đi.
Như thường lệ, đợi đến khi có nhắc nhở hành khách mau lên xe, Cố Phi mới nói một câu: "Tôi vào đây."
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Cố Phi lấy túi từ trên vai xuống, lấy ra bình thuỷ tinh nhỏ: "Cái này người trong ký túc xá cậu sẽ không nói gì chứ?"
"Bình thường sẽ không nói gì, chuyện của tôi chỉ có Triệu Kha biết" – Tưởng Thừa nói – "Hôm nay trở về thì không chắc nữa."
"Hả?” – Cố Phi ngẩn người.
"Dù sao thì hôm qua tôi vừa cùng một vị soái ca không rõ danh tính, không cùng trường, ở trước mặt mọi người ngay cửa siêu thị thâm tình ôm nhau" – Tưởng Thừa nói – "Bọn họ chắc chắn đoán được rồi."
"Vậy..." – Cố Phi nhíu nhíu mày.
"Không sao" – Tưởng Thừa cầm lấy túi đựng bình thuỷ tinh – "Không ai sẽ nói gì đâu, tôi cũng không có cởi truồng chạy loạn, cậu đi vào đi."
"Ừm" – Cố Phi đi tới ôm cậu, dùng sức siết tay lại – "Vậy tôi vào đây."
Tưởng Thừa nhẹ gật đầu.
Cố Phi buông tay, quay người nhanh chân đi vào cửa trạm.
Tưởng Thừa nhớ ra quên dặn cậu ta đừng quay đầu, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy hoặc là nên dặn cậu ta quay đầu lại.
Khi còn đang suy nghĩ rốt cuộc mình muốn Cố Phi quay đầu hay là không quay đầu, Cố Phi quay đầu lại nhìn cậu.
Cậu huơ cánh tay với Cố Phi.
Cố Phi xoay người tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước lại quay đầu lại.
Tưởng Thừa lần nữa huơ cánh tay.
Tiếp tục đi về phía trước, lại lần thứ ba quay đầu.
"Ông nội cậu" – Tưởng Thừa tiếp tục huơ cánh tay – "Chơi tôi à?"
Lần này Cố Phi không còn quay đầu rồi đi về phía trước nữa, mà là đi lùi, đi đến chỗ ngoặt mới cười vẫy vẫy tay với cậu.
Tưởng Thừa huơ cánh tay: "Mau cút."
Sau khi Cố Phi biến mất ở chỗ ngoặt, Tưởng Thừa xoay người rời khỏi cửa trạm.
Lần này cậu rất thuận lợi thuận theo con đường đi ra ngoài.
Trên đường về trường học, cậu nhận được tin nhắn từ Cố Phi.
– Xe chạy rồi
– Ừm, tôi sắp tới trường rồi
– Vậy tôi ngủ một lát, cậu về trường rồi cũng ngủ bù đi
– Được
Về trường học cũng không ngủ bù được, khi Tưởng Thừa mang theo bình thuỷ tinh trở lại ký túc xá, ba người trong ký túc xá đều có mặt, cậu đẩy cửa vào, ba người đang ngồi trước máy tính đều đồng loạt xoay đầu qua.
"Tiền." – Triệu Kha đá ghế ra sau, quay đầu xòe tay ra với Lỗ Thực và Trương Tề Tề.
Lỗ Thực và Trương Tề Tề mỗi người móc ra hai mươi đồng bỏ vào trong tay cậu ta.
"Ý gì vậy?" – Tưởng Thừa nhìn bọn họ.
"Tôi nói cậu trước giữa trưa sẽ về" – Triệu Kha nói – "Hai bọn họ nói cậu đến chiều mai mới về."
"Các cậu rất có niềm vui thú nha." – Tưởng Thừa cười.
"Nè" – Triệu Kha cầm hai mươi đồng bỏ lên bàn cậu – "Mỗi người một nửa."
“... Cảm ơn nhá." – Tưởng Thừa nói.
"Kha à" – Lỗ Thực nhìn Triệu Kha – "Sao cậu đoán được vậy?"
"Bởi vì cậu ta không có quần áo để thay đó" – Triệu Kha nói – "Cậu ta bình thường hay soi mói, hai đêm không thay quần lót chắc chắn chịu không nổi."
"Cậu thật..." – Tưởng Thừa nhìn cậu ta "Hiểu tôi nha."
"Cũng thường thôi." – Triệu Kha nói.
"Vậy tôi không thể đi mua một cái để mặc à?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Tháng trước cậu vừa mới mua bốn cái" – Triệu Kha nói – "Theo trình độ hà tiện bình thường của cậu mà thấy, chắc sẽ không bỏ ra mười mấy đồng mua một cái nữa, trực tiếp trở về lấy tương đối có hiệu quả kinh tế."
"Cút đi" – Tưởng Thừa cười cả buổi – "Tôi có hà tiện như vậy à."
"Có chứ." – Triệu Kha gật đầu.
"Đi, tôi cũng có lúc không hà tiện" – Tưởng Thừa lấy điện thoại ra xem giờ – "Tôi mời các cậu ăn thịt nướng."
Mặc dù có chút không nỡ nhưng cậu vẫn định làm theo sắp xếp của Cố Phi, mời bạn học đi ăn thịt nướng, dù sao cùng ký túc xá thời gian lâu như vậy, mọi người cũng không có mâu thuẫn, còn rất chiếu cố lẫn nhau, rất khó gặp được.
"Cậu không phải trở về lấy quần lót sao?" – Trương Tề Tề hỏi.
"Có ăn thịt nướng không?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
"Ăn." – Trương Tề Tề lập tức đứng dậy.
Hai cái nhà ga, mỗi lần đều có thể có những khác biệt rõ ràng.
Từ phồn hoa đến cô đơn, ngay cả nhiệt độ cũng chợt hạ xuống, sau khi Cố Phi ra khỏi trạm thì chỉnh lại cổ áo, quay đầu nhìn nhà ga.
Kỳ thật số lần cậu đến nhà ga cũng không nhiều, trong mấy chục năm, trước khi Tưởng Thừa xuất hiện, cậu không có người cần đưa đón, cũng không có nơi để đi.
Mấy lần đi du lịch khung đường ngắn cậu cũng đều chọn đi xe buýt, đây vẫn là lần đầu cậu thật cẩn thận nhìn nhà ga này.
Từ tin tức địa phương có thể biết được nhà ga trong hơn mười năm đã tu sửa hai lần, một lần là làm lại khu chờ xe, một lần để mở rộng quảng trường trước nhà ga.
Ngoài ra, nhà ga vẫn luôn là như vậy.
Cậu đứng giữa quảng trường, nhìn chằm chằm nhà ga chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy được toàn thể này.
Trong lòng có một vài cảm xúc cuồn cuộn, loại cảm xúc chưa từng có.
"Người anh em muốn đi xe không?" – Bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, một cái đầu từ bên trong nhô ra hỏi.
Cố Phi lắc đầu.
"Chỗ này đi đâu ngồi xe buýt cũng bất tiện, bắt xe tốt hơn nhiều" – Cái đầu nói – "Không chạy vòng đâu, yên tâm đi."
"Xe buýt dừng ở đầu đường nhà tôi." – Cố Phi nói.
"Người địa phương à?" – Cái đầu nghe cậu nói xong liền ngẩn người, sau đó chậc một tiếng – "Trông không giống... Cậu bao nhiêu năm chưa về đây rồi? Cái trạm xe tồi tàn phải chờ cả buổi thôi."
"Ừm." – Cố Phi đáp, không nói thêm gì khác, xoay người rời đi.
Xe buýt đúng là có thể tới đầu đường gần tiệm nhà cậu, giữa đường cũng không cần đổi xe.
Khi Cố Phi từ trên xe nhảy xuống, thấy được Cố Miểu đang giẫm trên ván trượt đứng ở ven đường, chắc là Lý Viêm tới, nhìn ra được tóc Cố Miểu đã bị cắt ngắn.
Nhưng tình trạng của Cố Miểu hôm nay không giống ngày thường, hôm nay em ấy không còn một mình, trước mặt cô bé có một cô nhóc nhỏ khác đang đứng, nói với Cố Miểu cái gì đó.
Cố Phi đi tới, hai cô nhóc nhỏ cũng không thấy cậu.
"Rất lớn đấy" – Cô nhóc nhỏ kia rất hưng phấn nói – "Cậu có thấy chưa? Tinh khí cầu lớn nhất, một trăm người có thể đứng trong một cái giỏ lớn!"
Vẻ mặt không cảm xúc của Cố Miểu cũng không làm ảnh hưởng đến nhiệt tình của cô nhóc nhỏ, cô nhóc nhỏ tựa như cũng không cần Cố Miểu đáp lại, tự nói: "Sau đó vừa châm lửa... Như là đốt pháo vậy, bành! Tinh khí cầu được châm, lửa đốt liền bay đi mất, bay rất là nhanh đó!"
"Lợi hại như vậy à." – Cố Phi ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy!" – Cô nhóc nhỏ quay đầu nhìn cậu – "Anh chưa từng thấy đúng không!"
"Chưa thấy." – Cố Phi nói.
Cố Miểu quay đầu qua, nhìn thấy cậu thì giẫm mạnh ván trượt lao đến, sau đó lôi kéo cậu đi trở về.
"Nói tạm biệt với em gái kia đi, chúng ta về nhà." – Cố Phi nói.
Cố Miểu có lẽ do thấy cậu có chút hưng phấn, lôi kéo cậu đạp ván trượt về phía trước, không có phản ứng gì với yêu cầu của cậu.
"Nhị Miểu" – Cố Phi kéo cô bé lại, nắm chặt vai cô bé – "Nói tạm biệt với em gái kia mới được đi."
Cố Miểu nhìn cậu, một lát sau mới quay đầu nhìn cô nhóc nhỏ kia, phất phất tay với cô nhóc nhỏ.
"Tạm biệt!" – Cô nhóc nhỏ cũng phất phất tay, quay người nhảy đi.
“Em ấy là con nhà ai vậy?" – Cố Phi đi theo Cố Miểu trở về, hỏi một câu.
Cố Miểu chỉ chỉ đường đối diện.
"Tiệm đối diện sao?" – Cố Phi quay đầu nhìn thoáng qua, đường đối diện là một loạt tiệm nhỏ, trong những tiệm nhỏ này cho dù là chó mèo hay trẻ con, đều là được nuôi thả rông.
"Đường." – Cố Miểu nói.
"Kẹo?" – Cố Phi móc móc trong túi – "Hôm nay anh hai không mang kẹo, lát nữa về tiệm ăn đi."
(Tiếng Trung kẹo và đường đều là một chữ 糖)
"Đường!" – Cố Miểu nhìn cậu, dường như có chút không kiên nhẫn.
"Kẹo gì?" – Cố Phi lập tức phản ứng lại, Cố Miểu là nói cô nhóc nhỏ kia có lẽ là họ Đường, nhưng cậu không trả lời ngay, mà tiếp tục hỏi, Cố Miểu cần không ngừng nâng cao năng lực biểu đạt.
"Đường!" – Cố Miểu nói rất lớn tiếng.
Âm lượng này làm Cố Phi có chút kinh hỉ, nhưng cậu vẫn lại hỏi một câu: "Kẹo nào?"
Cố Miểu kìm nén đến mặt mũi đều có chút đỏ lên, cuối cùng chỉ vào chỗ vừa cùng cô nhóc nhỏ nói chuyện: "Đường!"
"Tên của em ấy sao?" – Cố Phi đáp lại.
Cố Miểu gật đầu.
"Anh hai biết rồi" – Cố Phi cũng nhẹ gật đầu – "Lần sau cũng nói như vậy, người khác đều có thể hiểu."
Cố Miểu không để ý cậu, giẫm lên ván trượt xông ra phía trước.
Lý Viêm ở trong tiệm, mặc dù ông chủ hiện tại của tiệm là Lưu Lập, nhưng mỗi lần Lý Viêm tới vẫn hay ngồi sau quầy thu ngân, không khác gì trước đây.
"Cậu đi gặp Tưởng Thừa?" – Thấy cậu vào, Lý Viêm lập tức nhìn chằm chằm cậu, hỏi một câu.
"Ừm." – Cố Phi gật đầu, lấy ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
"Hôm qua phải không? Hôm nay liền trở về?" – Lý Viêm lại hỏi.
"Ừm" – Cố Phi đáp – "Buổi chiều tôi có việc."
"Việc có thể dời mà" – Lý Viêm thấp giọng nói – "Khó khăn lắm mới đi một chuyến, chỉ ở lại một đêm?"
"Không dời." – Cố Phi nói.
"Vì sao?" – Lý Viêm ngẩn người – "Tôi đệt, không phải lại cãi nhau rồi chứ?"
"Không có" – Cố Phi nhìn cậu ta – "Cậu có phải có gì khác muốn nói không?"
"Không có" – Lý Viêm nói – "Tôi còn có gì để nói chứ, chuyện của hai cậu tự mà xử lý, tôi chỉ thuận miệng hỏi."
"Cho dù cãi nhau với cậu ta, Hứa Hành Chi cũng sẽ tiếp tục trị liệu cho Nhị Miểu." – Cố Phi nói.
“…Tôi đệt" – Lý Viêm bật ở trên ghế một chút – "Tôi phát hiện con người cậu thật rất đáng ghét nha, tôi có ý đó sao?"
"Tôi làm sao biết cậu có hay không." – Cố Phi nói.
"Tôi không có nghĩ tới" – Lý Viêm chậc một tiếng, nghĩ nghĩ lại đi tới bên cạnh cậu nhích lại gần, nhỏ giọng nói – "Không phải người cùng chí hướng, lên giường có thể, nói những chuyện khác thì quá ảo huyền."
Cố Phi nhìn cậu ta.
"Nói thật." – Lý Viêm nói.
Khi tin nhắn Tưởng Thừa gửi tới, Cố Phi và Lý Viêm đang dẫn Cố Miểu tới tiệm nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt.
– Danh sách các quyển sách tôi gửi vào email cậu rồi, cậu lưu lại xem có thể mượn hay không, tài liệu tiếng Anh tôi đã đi in, hôm nay gửi cho cậu, những cái không có tôi cũng viết vào rồi, cậu đi mượn thử
– Ừm được
Tưởng Thừa làm việc luôn tích cực như vậy, nói cái gì liền lập tức hành động, không kéo dài nhiều hơn một giây.
"Cậu biết thư viện thành phố ở đâu không?" – Cố Phi xoay đầu hỏi Lý Viêm.
"Thư gì?" – Lý Viêm nhìn cậu.
"Thư viện thành phố." – Cố Phi lại nói lần nữa.
"Thư? Viện?” – Lý Viêm lặp lại – "Tôi đệt, thư viện? Cậu hỏi tôi? Tôi xém chút phản ứng không được thư viện là cái gì."
"Cậu để dành lại chút hơi đi được không, dù sao cũng là người từng đi học" – Cố Phi nói – "Thành tích còn tốt hơn tôi nữa."
"Để tôi nhớ" – Lý Viêm thở dài – "Nhắc đến tôi thấy hình như vẫn còn ấn tượng, hình như ở tòa văn phòng chính quyền thành phố, khu phố mới."
"Xa như vậy." – Cố Phi nói.
"Để làm gì vậy?" – Lý Viêm hỏi.
"Tôi... muốn mượn sách, không biết có thể tìm được không" – Cố Phi nói – "Tới xem một chút, không mượn được thì mua."
"Sách gì? Chụp ảnh sách sao?" – Lý Viêm hỏi, trên mặt vẫn lộ ra chút kinh ngạc.
"Không phải" – Cố Phi đột nhiên có chút xấu hổ, nhịn nửa ngày mới lại mở miệng – "Là Tưởng Thừa làm cho tôi một danh sách những quyển sách, lấy từ người bạn ở khoa Văn Đại học Sư Phạm, sách liên quan tới chuyên ngành, còn có... tài liệu tiếng Anh của cậu ta, cậu ta muốn học kỳ này tôi qua cấp bốn."
Lý Viêm há miệng nhìn cậu, không nói nên lời.
"Cậu như vậy làm tôi có chút xấu hổ" – Cố Phi giơ tay ra nâng cằm cậu ta lên, giúp khép miệng cậu ta lại.
"Tôi đệt." – Lý Viêm sau cả buổi mới nói một câu, trừng mắt nhìn về phía trước, không nói gì thêm.
Mãi cho đến khi sắp đến tiệm bánh nhân thịt Vương Nhị, Lý Viêm mới quay đầu nhìn Cố Phi: "Đại Phi."
"Hả?" – Cố Phi nhìn cậu ta.
Trên mặt Lý Viêm có một loại biểu cảm rất kỳ diệu, cậu trước giờ chưa thấy qua, một biểu cảm không rõ là do cảm xúc thế nào sản sinh ra.
"Tôi có chút xúc động" – Lý Viêm nói – "Tôi nói không rõ..."
"Ờ." – Cố Phi lên tiếng, Lý Viêm rất ít nói như vậy, cậu có chút không biết nên làm gì tiếp theo.
"Chính là... rất tốt" – Lý Viêm gật gật đầu – "Vô cùng tốt."
Cố Phi không nói chuyện, vỗ vỗ vai cậu ta.
"Cậu biết loại cảm giác này không" – Lý Viêm cúi đầu thở dài – "Tôi luôn nghĩ rằng đám người chúng ta, cứ như vậy ở đây lớn lên, cho dù lúc nhỏ có lý tưởng gì hay không... Hồi tiểu học tôi viết lý tưởng của mình là lái máy bay, dù sao thì mặc kệ vì cái gì đi nữa, đám người chúng ta trưởng thành rồi, tất cả đều không còn lý tưởng, cứ như vậy lưu lạc một đời, tùy tiện làm công ở chỗ nào đó, mở cửa hàng, người có thể giương cánh bay cao cũng không phải không có, chỉ là cách chúng ta rất xa."
Cố Phi nhìn cậu ta.
"Cậu hiểu ý tôi không?" – Lý Viêm nhìn cậu.
"Tôi không có bay cao đâu." – Cố Phi nói.
"Chính là ý đó, trước khi cất cánh không phải đều sẽ chạy lấy đà, vỗ vỗ cánh gì đó sao" – Lý Viêm nói – "Tôi biết cậu lâu như vậy rồi, cũng đã chừng đấy năm, tôi chưa thấy cậu như vậy bao giờ, thật đó, tôi đột nhiên có chút xúc động."
"Ừm." – Cố Phi đáp.
"Tên của cậu cuối cùng cũng đặt không uổng phí." – Lý Viêm nói.
Thời gian Lý Viêm và cậu quen biết rất lâu, mặc dù cậu dường như sẽ không tâm sự với Lý Viêm, nhưng chuyện của cậu, tình trạng trong nhà cậu, Lý Viêm đều có thể nhìn thấy.
Cố Phi ban đầu không có cảm giác gì nhiều, cậu chỉ đơn thuần muốn đuổi theo kịp Tưởng Thừa, học sẽ không uổng phí, sách nhất định sẽ hữu dụng, không cần thiết phải có thay đổi cụ thể gì, khi người ta bước về phía trước chưa chắc sẽ luôn đếm một hai ba, nhưng cho dù là bao nhiêu bước đều là tích lũy từ một hai ba.
Nhưng bây giờ Lý Viêm nói thế này, cậu đột nhiên có hơi xúc động.
Buổi tối về nhà, Cố Phi đem danh sách Tưởng Thừa làm cho cậu, còn có chương trình học khoa Văn, đều sửa sang lại ghi vào điện thoại, ngày mai đến thư viện xem thử có thể mượn được sách hay không.
Cậu đặt di động xuống, cầm máy ảnh chuẩn bị lấy hình chụp buổi chiều ra xử lý.
Sau khi ngồi trước máy tính, cậu nhìn sang khung kính nhỏ bên cạnh, bên trong là một tờ giấy rách, trên tờ giấy là hàng chữ vô cùng xấu của bạn học Tưởng Thừa.
Bên dưới tờ giấy rách còn có một tờ giấy nhỏ nguyên vẹn, trong đó là chữ của bạn học Cố Phi vừa so sánh với chữ của bạn học Tưởng Thừa liền tựa như thư pháp đại gia.
Hàng chữ này là phiên dịch cho hàng chữ xấu phía trên, để mỗi lần cổ vũ tinh thần có thể vừa nhìn qua liền thấy rõ.
Hy vọng chúng ta có thể dũng cảm như đối phương.
"Anh hai phải đi thư viện" – Cố Phi nói – "Thư viện rất xa, nơi em chưa từng đi."
Cố Miểu ôm mèo, ngửa đầu nhìn cậu, rất chân thành nghe cậu nói.
"Nếu em muốn đi, anh sẽ dẫn em đi" – Cố Phi nói – "Nhưng nơi đó xa hơn bệnh viện, xa hơn rất nhiều, biết không?"
Cố Miểu nhìn cậu chăm chú, một lát sau mới gật gật đầu.
"Em muốn đi không?" – Cố Phi hỏi, nghĩ nghĩ lại bổ sung – "Chỗ đó có đài phun nước, đài phun nước mà em hay thấy trên tivi đó, còn có tượng, biết tượng là gì không? Chính là..."
Cố Phi tiện tay cầm qua một quyển tạp chí nhiếp ảnh bên cạnh mở ra, chỉ vào một trang có tượng đồng: "Chính là cái này."
Cố Miểu cúi đầu nhìn ảnh chụp.
"Em muốn đi xem không?" – Cố Phi lại hỏi.
Những thứ Cố Miểu chưa từng thấy thật sự rất nhiều, Hứa Hành Chi nói cho cậu biết dùng phương pháp như vậy đối với Cố Miểu mà nói chắc chắn có tác dụng, tận dụng lòng hiếu kỳ của Cố Miểu.
Qua cả buổi Cố Miểu cuối cùng cũng gật đầu.
"Tốt" – Cố Phi nói – "Nếu như đi, em không vui, không được la lên, em phải nói cho anh hai biết."
Cố Miểu gật đầu.
"Đi thay áo ngủ đi." – Cố Phi nói.
Cố Miểu ôm mèo chạy vào phòng ngủ.
"Được không vậy?" – Mẹ cậu từ trong phòng mình đi ra, dáng vẻ có chút lo lắng – "Văn phòng chính quyền thành phố xa lắm đấy, mẹ còn chưa tới đó."
"Thử một chút đi" – Cố Phi nói – "Bây giờ cũng không phải ép buộc nó, chỉ là muốn nó khi không vui không được hét, tới nói với con."
Bởi vì lộ trình có chút xa, Cố Phi sợ Cố Miểu trên đường sẽ không khống chế nổi hét lên, cho nên không cho cô bé ngồi taxi hay xe buýt, mà là lái tiểu màn thầu.
Hứa Hành Chi có nói, trong quá trình này phải nói chuyện cùng Cố Miểu thật nhiều, phân tán lực chú ý của cô bé, không để cho em ấy căng thẳng, mà nói chuyện nhiều cũng là cách để cho Cố Miểu có thể giao tiếp với người khác tốt hơn.
"Nhị Miểu à" – Cố Phi trước đây nói chuyện với Cố Miểu không nhiều, Cố Miểu dường như cũng không có hứng thú gì với người khác, cho nên giao tiếp của hai người trước đây đa số đều là cơ bản nhất, hiện tại chậm rãi muốn tìm lời nói với Cố Miểu, đối với cậu mà nói còn có hơi vất vả – "Em nhớ Thừa ca không?"
Sau khi nói ra, Cố Phi ngẩn người, ngẫm lại lại có chút buồn cười.
Cậu không ngờ mình vừa mở miệng ra liền sẽ là Tưởng Thừa.
"Em cùng anh hai cố lên được không" – Cố Phi nói – "Sau này chúng ta liền có thể luôn ở cùng Thừa ca, có thể ở cùng nhau thật lâu, rất lâu, vô cùng lâu."
"Ha!" – Cố Miểu ở phía sau hô một tiếng.