Trong ký túc xá vài người tựa hồ đều có chút ý tứ này, bắt đầu lên lớp trong hai ba ngày đầu vẫn luôn là các loại chỉnh sửa ảnh đã chụp, Cố Phi mỗi ngày ở bên kia sẽ đem ảnh chụp đã xử lý tốt gửi một phần tới, bọn họ liên tục trong ba ngày đều không đi thư viện, ở trong ký túc xá xem ảnh chụp.
“Nhiều hình như vậy” – Tưởng Thừa nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng gọi điện thoại – “Chậm trễ không ít thời gian của cậu đi?”
“Vẫn được, thời tiết tốt, ánh nắng cũng tốt, cơ bản cũng không cần tốn thời gian xử lý cái gì” – Cố Phi nói – “Có đôi khi theo thói quen phải xử lý chỉnh sửa người một chút.”
“Xử lý như thế nào?” – Tưởng thừa hỏi.
“Chính là photoshop gầy đi chút” – Cố Phi nói – “Giống bạn gái của Lỗ Thực và Trương Tề Tề, các cô gái chắc chắn muốn photoshop một chút.”
“Cậu còn phụ trách cái này sao?” – Tưởng Thừa nở nụ cười – “Cũng không phải thu phí chụp người mẫu, phục vụ như vậy cũng chu đáo thật nhỉ? Bất quá tôi nhìn thấy không giống đã photoshop qua.”
“Nói nhảm, có thể để các cậu nhìn ra được sao” – Cố Phi cười cười – “Đến cậu tôi cũng photoshop qua rồi, cậu có hai tấm mặt đều cười đến biến dạng đó, tôi làm gầy bớt rồi.”
“... Đệt” – Tưởng Thừa ngẩn người, nhanh chóng lấy notebook của mình mở ra, nhìn từng cái ảnh chụp có mặt mình – “Thật hay giả vậy, cái nào mặt phình ra chứ?”
“Lúc cậu ăn thịt” – Cố Phi nói – “Nhìn không ra đâu, tôi chỉ là photoshop cậu về dáng vẻ vốn có.”
“Tôi biến dạng ư?” – Tưởng Thừa nhìn một chút mấy cái ảnh chụp mặt mình lúc đang ăn thịt, không nhìn ra có cái gì không đúng, vẫn như cũ anh tuấn tiêu sái như vậy.
“Biến dạng” – Cố Phi nói – “Nhưng tôi đã làm cho cậu trở thành soái ca nha.”
“A”– Tưởng Thừa nở nụ cười – “Còn nói tôi tự chụp toàn bộ nhờ cái mặt chống đỡ, máy ảnh kỹ thuật số này của cậu chụp mặt tôi đều không thể nhìn được đó.”
“Có một câu châm ngôn, cậu nghe qua chưa?” – Cố Phi hỏi.
“Châm ngôn nào cơ?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Vui vẻ đến biến dạng.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa ngẩn người, ở trong đầu theo thói quen xoay một vòng lớn tìm tòi nội dung ẩn trong câu “Châm ngôn” này, qua vài giây mới phản ứng lại: “Xéo đi!”
Sau lúc cùng Cố Phi xả vài câu, Triệu Kha đề nghị đi thư viện.
“Vậy các cậu đi thôi” – Cố Phi nói – “Hôm nay ảnh chụp làm xong rồi, buổi tối tôi sẽ xem sách.”
“Khi cậu đọc luyện tiếng Anh lúc phát ra tiếng ấy” – Tưởng Thừa nói – “Giọng phải tương đối lớn khi nhớ là rất có hiệu quả.”
“Ừm” – Cố Phi cười cười – “Tôi lúc làm bài cũng mở miệng đọc theo.”
“Đừng trễ quá” – Tưởng Thừa nói – “Lát nữa lúc ra khỏi thư viện thì tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
“Được.” – Cố Phi lên tiếng.
Tưởng Thừa cúp điện thoại, cùng bọn Triệu Kha đi tới thư viện.
Kỳ thật cũng đã mấy ngày không đến thư viện, cậu lại có loại cảm giác thời gian trải qua rất lâu rồi, trạng thái ngồi ở trên ghế yên tĩnh đọc sách lại có chút lạ lẫm.
Cho nên nói người chính là có thể nắm chặt không thể buông lỏng, vì một khi buông lỏng ra rồi lại muốn nắm chặt lấy, càng cần thêm nhiều thời gian hơn.
Nhìn người bên cạnh, Tưởng Thừa lập tức có một loại cảm giác gấp gáp, nhắm mắt lại định thần trí một hồi sau đó lật sách ra.
Nghĩ đến Cố Phi lúc này cũng đang nằm sấp trên bàn vùi đầu khổ luyện đọc sách, cậu lại cảm thấy thoải mái không ít, mặc dù không cùng một chỗ, nhưng có một người mình lo lắng để tâm, trong cùng một khoảng thời gian làm cùng một chuyện giống nhau, thực sự rất hạnh phúc.
Cố Phi cảm thấy mình tiến bộ rất lớn, đối với từng câu chữ tiếng Anh, mình thế mà lại có thể kiên trì nửa giờ mới đứng lên đi hút thuốc, quả thực là kỳ tích.
Trước kia đối diện với một đống sách, nguyên nhân duy nhất để cậu có thể yên tĩnh vẫn ngồi như vậy chính là, người đọc sách là Tưởng Thừa.
Hiện tại, cậu giống như Tưởng Thừa, ngồi ở trước bàn sách của Tưởng Thừa, bị các loại tài liệu Tưởng Thừa đã từng dùng vây quanh, nhìn xem các mục sở trường của Tưởng Thừa.
Cảm giác hạnh phúc rất kỳ diệu.
Nhưng cũng làm không được giống Tưởng Thừa đến thế, ngồi xuống là có thể như ngồi thiền một hai giờ đồng hồ không nhúc nhích.
Cậu ngay từ mười phút đầu thì đã muốn tìm cho mình các loại lý do, ngồi lâu thì cái mông sẽ rã rời muốn đứng lên hoạt động một chút, ngồi lâu thì khí huyết nơi chân không thoải mái, thân thể không tốt nên lại muốn đứng lên hoạt động một chút...
Có phải hình như có người đụng vào cửa không?
Hình như có chút khát nước?
Vừa rồi uống nước xong nên giờ hình như muốn đi vệ sinh?
Cậu ngậm lấy điếu thuốc dựa vào trên bệ cửa sổ, nhìn ra cảnh đường phố lờ mờ ở bên ngoài, tiện tay cầm qua một trang giấy ở bên cạnh, trên mặt giấy có ghi kế hoạch mỗi đêm của cậu, làm bài cùng ôn tập, còn có thời gian đọc sách và mục tiêu.
Mỗi lần cậu ngồi không yên nghĩ đến đi dạo nơi nào đó, thì lấy ra xem một chút, ít nhiều có thể cảm giác được chút áp lực.
Chạy đuổi theo Tưởng Thừa không phải một việc nhẹ nhõm gì, Tưởng Thừa cho tới nay đều là một đường chạy nhanh hơn người, cậu phải cắn răng mà đuổi theo.
Học theo Tưởng Thừa, mắt nhắm vào mục tiêu gần trước mắt nhất, vấn đề đầu tiên cần được giải quyết.
Tưởng Thừa nói là kỳ thi cấp bốn thi đại, thật ra cũng không có thật sự thi đại, cậu vẫn sẽ dành thời gian đọc sách, ôn tập trước nửa tháng liều mạng giống như trước một đợt đột kích.
So với cấp bốn của bản thân, điều khiến cậu vẫn nghĩ mãi không bỏ xuống được chính là cấp bốn của Cố Phi.
Cậu hy vọng Cố Phi có thể một lần là qua, cũng không phải giống như cậu và Phan Trí, nói để tránh khỏi phiền phức về sau, mà nếu như lần này trực tiếp qua được, đối với Cố Phi mà nói, sẽ là sự cổ vũ rất lớn, ý nghĩa tuyệt đối lớn hơn bốn chữ “Cấp bốn qua rồi”.
“Buổi tối hôm nay không cần đọc sách” – Tưởng Thừa nói – “Sớm đi ngủ một chút, đại khái nhắm mắt đem trọng điểm coi qua một chút là được rồi.”
“Ừm” – Cố Phi cười cười – “Có phải có chút không yên tâm với tôi không?”
“Không phải” – Tưởng Thừa nói – “Chỉ là muốn càng chắc chắn hơn một chút đó.”
“Ngày mai thi xong rồi tôi gọi điện cho cậu.” – Cố Phi nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp lời.
Ngày hôm sau Tưởng Thừa vừa rời giường liền cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Cố Phi.
Không đợi ấn số điện thoại, chuông điện thoại đã vang lên, Cố Phi gọi điện thoại tới.
“Tôi đang muốn gọi cho cậu.” – Tưởng Thừa nhận điện thoại.
“Tôi biết” – Cố Phi cười – “Tôi canh giờ cũng chuẩn đấy chứ, có phải vừa mới ngủ dậy không?”
“Ừm” – Tưởng Thừa ngáp một cái – “Cậu canh giờ rất chuẩn đó.”
“Tất nhiên rồi” – Cố Phi nói – “Cậu ngủ giờ nào tỉnh giờ nào, tôi đều có thể biết được không sai biệt lắm, dù sao cũng đã gọi cậu rời giường một thời gian lâu như vậy.”
“Cũng phải.” – Tưởng Thừa cười cười, trong đầu hiện ra cảnh tượng vô số lần mở mắt ra liền nhìn thấy Cố Phi, loại hồi ức này thật đúng là làm người cảm khái.
“Tôi chuẩn bị đi ra ngoài ăn điểm tâm” – Cố Phi nói – “Cậu tranh thủ thời gian sửa soạn đi.”
“Hiện tại đi ra ngoài có chút hơi sớm nhỉ? Vẫn còn thời gian mà.” – Tưởng Thừa nhìn cái đồng hồ treo tường thật lớn ở trên tường chỗ giường Lỗ Thực.
“Tôi hẹn bạn học chốc lát từ từ tới” – Cố Phi nói – “Thanh tỉnh một chút thuận tiện trong khoảng thời gian này nhớ lại một chút nội dung.”
“À” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Bạn học nào vậy?”
“Bạn học cùng đi thi cấp bốn.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa không nói chuyện.
“Chuyện của chúng ta thì ông già lớp trưởng đặc biệt quan tâm.” – Cố Phi bổ sung nói thêm.
Tưởng Thừa nở nụ cười: “Tôi đoán như vậy.”
“Này là cậu ăn dấm đi” – Cố Phi nói – “Mỗi lần đều ăn giả đến như thế, tôi đều chẳng muốn phối hợp.”
“Đừng, cậu phối hợp một chút đi” – Tưởng Thừa nói – “Chủ yếu là không ăn dấm thì giống như có vẻ tôi không quan tâm cậu, nhưng thật ra là cậu khiến cho người ta quá yên tâm, thật sự là không thể ăn nổi.”
“Thật ra trình tự hẳn là như này, tôi biết cậu quan tâm tôi” – Cố Phi nói – “Cho nên cậu mới yên tâm như vậy.”
“A” – Tưởng Thừa hắng một tiếng – “Thật là càng ngày càng biết nói chuyện, cậu đi cùng lớp trưởng các cậu đi dạo đi, tôi đi rửa mặt.”
Từ sau khi thi đại học, Tưởng Thừa rất không có cảm nhận được cảm giác “Kiểm tra”, mặc dù trường học có các loại kiểm tra áp lực cũng rất lớn, nhưng cậu đều không có cảm giác gì lớn, vẫn luôn liều mạng là được.
Nhưng lần này là cùng Cố Phi tiến vào trường thi, cậu giống như là lần nữa bị lôi kéo trở lại đoạn thời gian ở Tứ Trung kia.
Đi vào trường thi ngồi xuống, cậu hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh, bài trừ các loại tạp niệm, bao gồm bạn học Cố Phi đang hiện lên trong đầu.
Sau đó lấy tai nghe ra nghe một chút, điều chỉnh tần suất, không có vấn đề gì.
Từ động tác bắt đầu này, cậu liền tiến vào trạng thái làm bài thi.
Viết văn.
Thời gian viết văn đối với cậu mà nói không có một chút vấn đề, nhưng trong đầu vẫn là có một chớp mắt hiện ra một câu, Cố Phi hẳn là không có vấn đề gì chứ.
Cậu có xem qua bài viết văn của Cố Phi trước đây, có chút cứng nhắc, còn có chút lỗi nhỏ, nhưng là không có khuyết điểm lớn, khoảng thời gian này nếu đã ôn tập tốt, hôm nay khẳng định không có vấn đề.
Thi viết văn xong không đầy một lát sau, thầy giám thị nhắc nhở thời gian một chút, chuẩn bị vào phần nghe.
Về thi phần nghe, cái này Cố Phi cũng hẳn là có thể, bình thường không có việc gì cũng đều đeo tai nghe vừa đi vừa nghe luyện lại.
Tưởng Thừa lúc tô đáp án lại muốn cười, mặc dù đã là trạng thái làm bài thi, nhưng vẫn là mỗi một giai đoạn trong đầu đều hiện ra Cố Phi, như là một tiêu đề vậy.
Thi phần nghe xong cậu liền thả lỏng không ít, đọc hiểu và phiên dịch này nọ với cậu mà nói thì như trước kia thi trắc nghiệm không có khác nhau quá nhiều.
Thời điểm đi ra khỏi trường thi chuyện thứ nhất cậu làm chính là cầm điện thoại ra, còn chưa có gặp mặt mấy người ở ký túc xá, trước hết bấm điện thoại gọi cho Cố Phi.
Cố Phi hẳn là cũng đang cầm điện thoại, chuông thậm chí còn chưa vang xong một tiếng, bên kia đã nhận cuộc gọi.
“Thế nào?” – Tưởng Thừa hỏi ngay lập tức.
“Cũng được, thi phần nghe có thể bị trừ nhiều điểm hơn một chút” – Cố Phi nói – “Cái khác... Chắc là ổn, tôi giờ không nhớ rõ tôi đã viết cái gì nữa.”
“Cảm giác tổng thể ra sao?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Không có đáp án để trả lời.” – Cố Phi trả lời.
“Lời tổng kết rất độc đáo đó.” – Tưởng Thừa nhẹ nhàng thở ra, thói quen của Cố Phi cho tới nay chính là tùy tiện trả lời, bây giờ không có thế nữa, mỗi một đề bài Cố Phi đều phải suy nghĩ, mà nguyên nhân suy nghĩ chính là biết làm.
Sau khi cậu phân tích logic xong, cậu cảm thấy Cố Phi lần này không có vấn đề gì.
Dù sao Cố Phi trí nhớ vốn rất tốt, người lại rất thông minh.
Còn rất đẹp trai.
“Cậu thì sao?” – Cố Phi hỏi cậu.
“Tôi đương nhiên là không có vấn đề gì” – Tưởng Thừa khi làm bài thi so với phán đoán của bản thân luôn không có khác biệt lắm – “Tôi trước đó đã nói sẽ thi bừa, tôi còn đột kích ôn tập nữa mà.”
“Khẩu khí này” – Cố Phi cười – “Học kỳ sau thi cấp sáu cùng qua được sao?”
“Cái đó thì phải ôn tập” – Tưởng Thừa duỗi lưng một cái – “Tôi đối với trình độ của bản thân vẫn luôn hiểu rõ.”
Cùng Cố Phi nói chuyện điện thoại được một thời gian, điện thoại nhắc nhở có cuộc gọi đến từ Phan Trí, cậu nhìn nhìn: “Phan Trí gọi điện cho tôi, không chừng là chuyện thuê nhà có tin gì rồi.”
“Vậy cậu nói chuyện với cậu ta trước đi.” – Cố Phi cúp điện thoại.
“Ông nội” – Phan Trí nói luôn – “Thi thế nào?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” – Tưởng Thừa nói.
“Chỉ là làm bộ hỏi một chút” – Phan Trí nói – “Giờ hỏi vấn đề chính đây, Cố Phi định thời gian qua đây rồi sao? Ở bao lâu? Tôi hỏi thì chủ nhà kia nói là thuê một tháng trở lên, ở một ngày cũng coi như một tháng, được không?”
“Được” – Tưởng Thừa nói – “Bây giờ phòng cho thuê ngắn hạn điều kiện tốt một chút đều không tìm được nữa, cứ như vậy đi.”
“Cái này thì được, tôi là chỗ thân quen, vừa vặn là cha mẹ tôi muốn qua đây chơi, thì đều thuê ở nhà ông ta, có thể cho chút ưu đãi.” – Phan Trí nói.
“Cha mẹ cậu?” – Tưởng Thừa ngẩn người – “Cha mẹ cậu tới ở chỗ cậu không được sao, cậu ngủ phòng khách là được mà.”
“Tiểu Thừa” – Phan Trí thở dài – “Cậu cảm thấy khả năng tôi có thể cùng bọn họ chen chúc trong một cái phòng được sao, mẹ tôi nhìn tôi từ đỉnh đầu đến gan bàn chân chỗ nào chỗ nấy đều là không biết cố gắng, còn không phải là mỗi ngày từ sáng đến tối đều than vãn à, tôi khó mà yên ổn.”
Tưởng Thừa hách một tiếng: “Thật sự là có phúc mà không biết hưởng.”
“Cũng không phải có cha mẹ mới xem như có phúc” – Phan Trí nói – “Tôi lại cảm thấy, như cậu hiện giờ là tốt, có người khiến cậu an tâm chính là phúc, đúng không.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa cười cười.
“Trước kia cảm thấy hai người không lâu bền được” – Phan Trí nói – “Thật ra lấy tình cảm ra xoi xét hai người, vẫn cứ cảm thấy không lâu dài được... Nhưng mà...”
“Chuyện tình cảm sao có thể lấy tình cảm ra nhìn như thật được” – Tưởng Thừa nói – “Đúng không.”
“Phải” – Phan Trí nói – “Cho nên là...”
“Sao?” – Tưởng Thừa lên tiếng.
“Tôi có thể muốn cô đơn cả đời.” – Phan Trí nói.
“Cậu cách cả một đời còn có chút xa đó” – Tưởng Thừa nói – “Làm sao vậy, hết kịch với người đẹp ở thảo nguyên lần trước rồi?”
“Thì không nghĩ có thể có hy vọng” – Phan Trí nói – “Tôi có thể là với chuyện tình cảm này thái độ không đúng đi, với ai cũng không lâu được... Tính ra, thôi mặc kệ tôi, cuối tuần tôi gọi điện cho cậu, cậu qua đây xem phòng một chút.”
“Được.” – Tưởng Thừa nói.
Trước kia lúc nói chuyện yêu đương còn không có cảm giác, hiện giờ dần dần có thể cảm giác được rằng Phan Trí cùng mình ở phương diện tình cảm có suy nghĩ đích thật là không giống nhau.
Phan Trí phi thường lý trí, hơn nữa trước sau đều nhìn thấu hết, hoặc là nói cậu ta vừa mới bắt đầu liền không cùng với ai có thể có ý nghĩ muốn lâu dài, điều này so với Tưởng Thừa là hoàn toàn bất đồng.
Bất quá... Tưởng Thừa cũng không cảm thấy Phan Trí sẽ cô đơn cả một đời, chỉ là chưa gặp được người có thể quản được cậu ta mà thôi, đợi đến được ngày đó tới, cậu nhất định phải mua một dây pháo cỡ lớn nhất đốt ngay trước cửa nhà Phan Trí một trận.
Không biết ngày đó sẽ là ngày nào, nhưng khi đó có lẽ Cố Miểu đã là một cô gái bình thường chỉ là không thích nói chuyện nhiều, có lẽ là khi cậu đã tốt nghiệp, có lẽ là khi Cố Phi đã đến bên cạnh cậu, có lẽ...
Tóm lại rất nhiều có lẽ, cậu không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy nhất định sẽ là như thế.
Phan Trí giúp tìm phòng ở rất thích hợp, một căn nhà, phòng ngủ cùng phòng khách đều có giường, có một cái phòng bếp nhỏ, công trình sinh hoạt cũng đều có, bên ngoài phòng ngủ có một ban công nhỏ không gian mở không có khép kín, quang cảnh cũng không tệ lắm, từ giữa căn phòng luôn có thể nhìn thấy được ánh đèn xa xa.
Hai lần trước cậu đã sớm thu dọn một chút, đem ga giường đổi mới hết, trong trong ngoài ngoài đều lau chùi một lần, lại mua vài quả chanh, ép lấy nước mà phun ở trong phòng một lượt.
Cậu thậm chí đi siêu thị một chuyến, mua một đống đồ ăn, còn có sữa bò sữa chua đồ ăn vặt, lấp đầy một tủ lạnh.
Không biết vì cái gì, đều là thuê một phòng nho nhỏ, nơi này sẽ làm cậu có loại cảm giác “Chúng ta” mãnh liệt hơn so với phòng thuê ở xưởng thép.
Có lẽ là quan hệ và tâm thái của hai người so với một năm trước không giống nhau.
Phòng thuê ở xưởng thép Cố Phi còn chưa trả lại, Tưởng Thừa cũng không muốn sẽ trả lại phòng, tiền thuê nhà rất vừa vặn, một mực thuê lấy cũng không có áp lực gì quá lớn, cậu trở về, nơi đó chính là ổ nhỏ của cậu và Cố Phi, thực sự rất tốt.
Cảm giác an toàn là điều mà cậu vĩnh viễn muốn có, phương thức mang đến cảm giác an toàn có rất nhiều, một người nào đó, một sự kiện nào đó, một hồi ức nào đó, một địa điểm nào đó.
Cậu đều muốn giữ lại.
Thời gian nghỉ của trường học Cố Phi thế mà lại muộn đến ba ngày, Tưởng Thừa ở trong phòng nhỏ chờ ba ngày, ngày đầu tiên đi đến trước nhà ga nhận bé mèo mà Cố Phi gửi vận chuyển tới, một người một mèo lại đợi thêm hai ngày nữa rốt cuộc lại đi ra cửa nhà ga đón người tiếp.
Cách lần trước Cố Miểu tới đây chỉ có hai tháng, lúc ở bên trong nhà ga khung cảnh như vậy, cô bé vẫn sẽ căng thẳng như cũ, Hứa Hành Chi nói trạng thái này rất khó thay đổi, cũng không phải yêu cầu hàng đầu cần thay đổi, dưới tình huống sinh hoạt bình thường không ảnh hướng, có thể nhằm vào mà giải quyết trước các vấn đề khác.
Lần này Tưởng Thừa không tiếp tục đợi Cố Miểu ra ngoài, mà là lôi kéo tay của cô bé cùng nhau đi từ từ ra bên ngoài, khi đi ra ngoài quảng trường chỗ có ít người mới ngừng lại được.
“Nhị Miểu” – Tưởng Thừa lúc này mới cúi người xuống – “Em còn chưa có chào hỏi anh nữa đó.”
Cố Miểu vẫn là thói quen cũ, chỉ búng tay, dựng ngón cái lên.
“Em ăn chocolate không?” – Tưởng Thừa cầm một miếng chocolate ra – “Loại này anh đặc biệt thích, không biết em có muốn ăn hay không?”
Cố Miểu nhìn cậu, một lát sau gật gật đầu.
Tưởng Thừa bóc lớp gói chocolate ra rồi đưa cho cô bé, Cố Miểu một ngụm liền đem miếng chocolate nhét vào miệng, nhai nhai.
“Em làm sao dã man như vậy.” – Tưởng Thừa nhìn cô bé mà cười.
“Cậu có thể nhìn đến tôi được không?” – Cố Phi ở bên cạnh hỏi một câu.
“A” – Tưởng Thừa ngồi dậy, nhìn chằm chằm Cố Phi một hồi – “Cậu có phải là gày đi rồi không?”
“Không có.” – Cố Phi nói.
“Thật không có?” – Tưởng Thừa lại thối lui hai bước, một lần nữa đánh giá Cố Phi từ trên xuống dưới – “Tôi sao lại có cảm giác cậu gầy đi.”
“Có phải là cậu không tìm ra được cái gì khác để nói không?” – Cố Phi vẻ mặt nghiêm túc.
“Cái này đều bị cậu nhìn ra rồi” – Tưởng Thừa cười đi qua ôm ôm Cố Phi – “Thật không có gầy đi sao?”
“Thật là không có gầy đi” – Tay Cố Phi ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ – “Tôi hôm qua mới đi cân, không nhẹ đi một cân nào.”
“Cái này không khoa học nha” – Tưởng Thừa nói – “Trước đó tôi gầy nhiều đến vậy, có phải cậu căn bản là không có ôn tập đọc sách cho tốt không?”
“Chỉ có thể nói khả năng chịu áp lực của tôi so ra thì mạnh hơn cậu.” – Cố Phi nhìn bốn phía một chút, sau đó nghiêng đầu về phía trước, hôn một cái trên chóp mũi Tưởng Thừa.
Lần này Cố Phi mang theo hành lý siêu cấp nhiều, bởi vì ở lại một thời gian dài, Cố Miểu mặc dù miễn cưỡng có thể chấp nhận rời đi hoàn cảnh vô cùng quen thuộc, nhưng đối với hoàn cảnh nhỏ, ỷ lại vẫn là rất lớn, thời gian lâu như vậy, không riêng gì gối đầu và chăn nhỏ, tất cả đồ vật bình thường cô bé có thể nhìn thấy có thể sờ đến, đều phải mang theo.
Tưởng Thừa thậm chí lúc thu dọn hành lý thấy được nửa chiếc giày xăng đan bị rách của Cố Miểu.
“Cái này là cái quỷ gì vậy?” – Cậu ngẩn người.
“Cái này là em ấy đi hỏng rồi lại bị Thừa ca cắn thành như vậy...” – Cố Phi giải thích cho cậu.
“Tôi cắn...” – Tưởng Thừa thực khiếp sợ, nói một nửa mới phản ứng lại được – “A, là mèo.”
“Phải” – Cố Phi cười gật đầu, chỉ chỉ con mèo đang ngồi ở trên sô pha – “Là nó, chiếc giày xăng đan này vẫn luôn ở trong phòng Cố Miểu, khi hỏi em ấy muốn mang gì theo thì nói muốn cái này, liền mang theo.”
“Vậy được, em ấy muốn thế nào thì thế đó” – Tưởng Thừa gật đầu – “Đúng rồi, buối tối gọi cơm hộp đi, lúc này làm không còn kịp rồi, cậu cũng mệt mỏi.”
Cố Phi khẽ đảo mắt trên sô pha, cười nửa ngày: “Vì cái gì tôi mệt mỏi thì không làm cơm, cậu chỉ lo ăn thôi sao?”
“Đừng làm khó tôi, tôi làm cơm coi như cậu ăn được, Cố Miểu cũng sẽ không cho tôi mặt mũi” – Tưởng Thừa cầm điện thoại – “Cơm thịt heo và thịt gà thì thế nào?”
“Được.” – Cố Phi gật đầu.
Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một hồi, Cố Miểu rất nghe lời đi tắm rửa, nhưng sau khi tắm rửa xong lại không nghe lời nữa, không cho Cố Phi sấy tóc cho cô bé, cứ một đầu tóc ướt mà ôm mèo đi ra ban công ngắm phong cảnh.
“Tuỳ em ấy đi, trời nóng như vậy, cũng sẽ không cảm lạnh đâu.” – Cố Phi nhìn theo bóng lưng của cô bé.
“Ừm” – Tưởng Thừa đi đến phía sau Cố Phi, đưa tay ôm eo của cậu ấy, tay ở trên bụng cậu ấy từng cái nhẹ nhàng nhấn nhá – “Chúng ta không phải là nên kể ra một chút tâm sự sao?”
“Mỗi ngày đều kể rồi” – Cố Phi nói – “Hiện tại trong một chốc thật đúng là không biết muốn kể cái gì nữa.”
“Cưỡng ép trò chuyện một lát đi” – Tưởng Thừa nói – “Dù sao bây giờ ngay trước mặt một trẻ nhỏ, ngoại trừ kể ra tâm sự, cũng không làm được cái gì khác.”
“Cậu muốn làm gì?” – Cố Phi cười.
“Tắm XX nè, lăn XX nè” – Tưởng Thừa đem cái cằm đặt trên vai Cố Phi – “Lột XX nè, đủ loại XX đó đó.”
“Buổi tối đi, chờ trẻ nhỏ đi ngủ.” – Cố Phi nói.
“Ừm” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Phí tổn lần này có phải là rất cao không, hệ thống huấn luyện điều chỉnh hành vi gì đó mà Hứa Hành Chi nói.”
“Tạm được” – Cố Phi nói – “Trước đó anh ta giúp giảm đi không ít tiền, tính đến bây giờ phí tổn này cũng không đáng vào đâu.”
“Cậu mang thịt bò khô cho anh ta sao? Người này không cần tiền cũng không ăn cơm khách mời” – Tưởng Thừa nói – “Chỉ có thịt bò khô là anh ta đặc biệt thích.”
“Có mang theo, một túi lớn” – Cố Phi nói – “Lý Viêm mua giúp, nói loại này so với loại trước kia mua ăn ngon hơn... Đúng rồi, tôi còn chưa có nói cho cậu nghe.”
“Gì?” – Tưởng Thừa nhìn ra ban công Cố Miểu giống như chưa hề nhúc nhích mà đứng ở đó, nếu không phải con mèo một mực ở bên chân cô bé đi tới đi lui, thì có thể nghĩ rằng đây là một cái tượng nhỏ hình người.
“Lý Viêm và Lưu Phàm mấy ngày nữa có thể sẽ qua đây” – Cố Phi nói – “Đến lúc đó giúp cậu ta đặt trước hai phòng trọ đi, đại khái sẽ chơi dăm ba bữa.”
“Được” – Tưởng Thừa đi đến bên cạnh bàn trà cầm điện thoại lên – “Chỉ có hai người bọn họ sao?”
“Ừm, người khác đều không rảnh” – Cố Phi gật gật đầu – “Bọn họ cũng chưa từng tới chỗ này, vào ngày 1/5 thì nghĩ sẽ tới.”
“Tốt” – Tưởng Thừa nằm lên trên sô pha, chân gác lên trên tường, nhìn Cố Phi – “Thỏ Phi à.”
“... Hả.” – Cố Phi nhìn cậu.
“Vậy” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Cậu có nghĩ tới chưa, sau khi tốt nghiệp muốn đi đâu ấy?”
“Có nghĩ tới.” – Cố Phi nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
Loại cảm giác này tựa như cậu thật lâu trước đây có hỏi Cố Phi có nghĩ tới chuyện sau này không, khẩn trương như vậy.
“Cậu ở chỗ nào, tôi liền đi chỗ đó.” – Cố Phi trả lời cơ hồ không có ngập ngừng.