Cậu như phải viết luận văn mà dùng mất cả hai buổi tối, bài văn đọc được từ khắp các diễn đàn đồng chí và "phổ cập khoa học", tổng kết lại xem phải làm thế nào để có thể vừa mạnh mẽ mà vừa không đau đớn, hơn nữa còn cân nhắc tới việc tiếp nhận kiến thức này là một người dở chiến đấu trong số các học sinh cá biệt, bài tập về nhà phải dựa vào việc sao chép, trong lúc thi lười tới chép cũng không thèm, cậu vẫn là phát huy tinh thần của học bá, nghiêm túc mà làm ra một bài viết tổng kết.
Vốn là nghĩ trước khi lên trận sẽ cho tên dở chiến đấu này bổ sung một chút kiến thức, không ngờ dở chiến đấu tiểu bá vương xưởng thép người ta lại đột nhiên đề cao phẩm chất cao thượng kính già yêu trẻ, để lại cơ hội này nhường lại cho cậu.
Đương nhiên, cậu cũng không nghĩ tới sau khi bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý lâu như vậy rồi, còn dùng bao nhiêu đó thời gian để tưởng tượng ra cảnh tượng nằm dưới hưởng thụ, thế nhưng sẽ vì một câu nói đó của Cố Phi mà một tia ngắt lại cũng không có nhào tới trên người cậu ta.
Quỷ háo sắc.
Có lẽ là loại trạng thái này đi.
Mà điều cậu càng không nghĩ tới chính là, những kỹ xảo và cách thức mà hai đêm tổng kết lại, dùng não của học bá thuộc nằm lòng, ngay tại khoảnh khắc Cố Phi nói ra hai chữ kia đã hoàn toàn bị bùng nổ mất.
Muốn không?
Nổ ra một mảnh ánh sáng vàng kim.
Sau đó ở trong não, một mảnh mẩu vụn cũng không còn sót lại.
Cơ thể của Cố Phi.
Căn chắc, nhẵn bóng, làn da phảng phất như mang theo luồng điện.
Cậu đã sờ qua vô số lần, dùng ngón tay, dùng môi.
Cổ, xương quai xanh, ngực, bụng dưới, thắt lưng.
Cậu luôn nghĩ rằng bản thân đối với cơ thể của Cố Phi đã rất quen thuộc, nhưng hôm nay khi lần nữa chạm vào, thế nhưng đột nhiên có cảm giác không giống với lúc trước.
Cơ hồ như trở về thời khắc kia khi lần đầu tiên cậu và Cố Phi thân mật tiếp xúc.
Căng thẳng, rung động, hưng phấn...
Nội dung viết trên mảnh giấy được xếp lại kia, những thứ cậu sớm đã ghi nhớ vào trong não, cho dù có không bị bùng nổ thành pháo bông đi nữa, vào giờ này khắc này cũng không có khả năng lại dùng tới được nữa.
Tưởng Thừa tin chắc, nếu làm theo tổng kết, cậu tiến hành chưa được một nửa liền sẽ vỡ đê ngàn dặm.
Tổng kết của người thành thục quả nhiên chỉ thích hợp với những người thành thục.
Bọn họ kiểu chưa từng trải thế này, nhào tới liền là gặm, hôn xong là gặm, gặm xong là liếm, liếm xong là nắm, mỗi một tiếng thở dốc trong tai đều như là trống trận, kinh động tới đầu choáng mắt hoa.
Tất cả các giác quan đều trở nên nhạy bén đến không gì sánh được.
Cậu nghe thấy tiếng thở dốc, nhưng phân không ra là của ai, nghe thấy được tiếng tim đập, nhưng phân không được là của người nào, da thịt rắn chắc hiện lên tia sáng nhu hòa dưới ánh đèn mà cậu thấy được, là của Cố Phi, hô hấp quét qua ở bên tai mà cậu cảm nhận được, là của Cố Phi, thậm chí ngay lúc da thịt cọ xát vào nhau sẽ phát ra dòng điện vi tế.
Bên trong cơ thể, trong khoảnh khắc tất cả những đụng chạm, vang lên phình phịch.
Không để ý tới được kinh nghiệm gì nữa, nghĩ không ra được tổng kết gì nữa, một thiếu niên phát dục giương lựu đạn ngòi nổ kép lửa, dù chỉ là mang bao và bôi trơn cũng nghĩ là thật mẹ nó làm trễ nãi công chuyện.
"Cố Phi" – Tưởng Thừa gắt gao dán sau người Cố Phi, cắn nhẹ nhàng trên vành tai cậu ta, tay ở trên thắt lưng và chân của cậu ta mà vuốt nắn – "Tôi.."
Cố Phi không nói, nghiêng đầu qua ở trên khóe miệng cậu hôn xuống, đầu lưỡi lướt qua trên môi cậu.
Tưởng Thừa chỉ cảm thấy trước mắt như nổi lên sương mù, toàn tâm toàn mắt, không còn bất cứ ý nghĩ gì khác.
Đêm dài đăng đẵng, lại không tâm tình say giấc.
Trong và ngoài phòng đều rất yên tĩnh, yên tĩnh tới Tưởng Thừa nghe thấy tiếng thở dốc của cả hai đều sẽ cảm thấy cách vách có lỗ tai đang nghe thấy, có điều lúc này cho dù có người nằm dưới giường lắng nghe... Không, cho dù có người đứng ở bên giường vừa nhìn chăm chú vừa lắng nghe, cậu cũng cảm thấy không sao cả.
Quả nhiên trên đầu chữ sắc (色) là bộ đao (刀–knife).
Cậu ôm chặt lấy Cố Phi không buông tay.
"Tay cậu thả lỏng một chút" – Cố Phi nói – "Tôi muốn thở một chút."
"Chút nữa lại thở đi." – Tưởng Thừa nhắm mắt, ở sau cổ Cố Phi dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ, tư thế muỗng xếp chồng nhau ngủ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, cậu không muốn buông tay.
Trước đây không biết là nhìn thấy từ đâu, có nói người ta thu hút lẫn nhau là bởi mùi vị trên cơ thể, có một số mùi vị bạn không chắc có thể cảm nhận được, nhưng mũi có thể ngửi được, chắc chắn sẽ có mùi vị của một người thu hút lấy bạn.
Tưởng Thừa không biết cậu có phải bởi vì thích Cố Phi hay không, nhưng mùi vị trên cơ thể Cố Phi cậu rất thích ngửi, nói không rõ cụ thể là mùi vị thế nào, nhưng cậu có thể phân biệt được... Cậu cũng chưa từng đi ngửi người khác như vậy bao giờ.
"Này" – Tưởng Thừa ôm lấy Cố Phi lại nằm xuống nửa ngày, nhịp tim chầm chậm trở về tiết tấu bình thường... Cậu tới hôm nay mới phát hiện, làm loại chuyện này, khôi phục lại tiết tấu tim đập thế nhưng còn dài hơn cả chạy bộ mấy cây số – "Thế nào, Cố Phi?"
Cố Phi không lên tiếng, cũng không động đậy.
"Cố Phi?" – Cậu lại gọi tiếng nữa.
Cố Phi vẫn không trả lời.
"Ngủ rồi?" – Cậu chống người lên nhìn mặt của Cố Phi – "Cố Phi?"
"Ngộp chết rồi." – Cố Phi nhắm mắt nói.
"Đệt" – Tưởng Thừa cười lên – "Tôi đã buông tay rồi mà."
"Cho nên tôi mới nói chuyện được nè." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cúi đầu dùng lực hôn lên mặt cậu: "Đi tắm không?"
"Ừm" – Cố Phi mở mắt ra xoay đầu nhìn cậu – "Mấy giờ rồi?"
"Không biết nữa" – Tưởng Thừa ngồi dậy, liếc nhìn qua những mẫu khăn giấy đã dùng ở trên đất, có chút ngài ngại, lại quay đầu nhìn thấy một cục giấy ở đuôi giường, nhất thời có một trận chột dạ kỳ lạ, vươn chân cấp tốc đá nó xuống đất – "Ngày mai cậu phải dẫn Cố Miểu đi tham gia trị liệu gì đó phải không?"
"Là hôm nay." – Cố Phi chỉnh lại.
"Hôm nay" – Tưởng Thừa bóp một cái ở eo Cố Phi – "Là buổi chiều phải không? Tôi cũng đi."
"Hai giờ chiều" – Tưởng Thừa xuống giường, lại nhìn nhìn, do dự một chút mới hỏi một câu – "Tôi tắm trước?"
"Ừm." – Cố Phi cười cười, lấy điện thoại qua mở sáng lên, đoán chừng lại muốn chơi nhược trí Yêu tiêu trừ.
Tưởng Thừa nhân lúc Cố Phi đang chơi điện thoại, nhanh chóng khom người nhặt những mẩu giấy dưới đất lên ném vào thùng rác bên cạnh, lúc thẳng người dậy mới nghĩ tới trên thân mình không có một mảnh vải, nhất thời lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, túm lấy giỏ đựng quần áo dơ che lại, chạy bước nhỏ vào phòng tắm.
Cậu cùng Cố Phi đã không còn là lần đầu tiên ở trần mặt đối mặt nữa, nhưng hôm nay lại cảm thấy hoàn toàn không giống nhau, đừng nói là hai người cùng nhau tắm rửa, cậu thậm chí đã ngượng tới không hỏi Cố Phi một chút, bản thân có làm đau cậu ta hay không.
Lúc Tưởng Thừa ngẩng đầu hướng về vòi nước nóng mới chầm chậm từ trong căng thẳng, ngượng ngùng, xấu hổ cùng với đủ loại tâm tình đột ngột nhô ra mà bình tĩnh lại.
Cậu tắm không quá lâu, cậu không muốn để Cố Phi một mình ở trên giường chơi điện thoại, mở nước tắm gội, mở nước đánh răng rửa mặt xong, cũng còn chưa tới mười phút, cậu đã lại chạy ra khỏi phòng tắm.
Lúc trở lại phòng ngủ, Cố Phi đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại, nhìn thấy cậu đi tới thì ngây ra: "Nhanh như vậy?"
"Rất nhanh sao?" – Tưởng Thừa nhìn thấy tư thế này của Cố Phi, lập tức có hơi lo lắng, không để ý tới ngại ngùng gì nữa – "Cậu có phải... không thoải mái không?"
"Hả?" – Cố Phi trước tiên là ngớ ra, sau đó cười lên – "Không có, nằm ngửa điện thoại rớt xuống mặt."
Câu này đã mở đầu, Tưởng Thừa cũng không còn lúng túng nữa: "Thật sự không có không thoải mái sao?"
"Có chút... này nọ" – Cố Phi ngồi dậy – "Nhưng cũng không phải quá khoa trương."
"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Vậy cậu đi tắm?"
"Giúp tôi qua màn này đi" – Cố Phi đưa điện thoại tới cho cậu, xuống giường đi tới trước tủ quần áo – "Tôi lấy đồ cậu nhé?"
"Ừm, cậu cứ lấy đi." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi cầm đồ đi rồi, Tưởng Thừa cầm điện thoại của cậu ta, lực chú ý lại toàn bộ nhắm vào thân hình của Cố Phi trong khóe mắt.
Cố Phi đi tới trước cửa phòng tắm được mấy bước lại xoay người đi tới bên cạnh cậu, vươn tay ở trước mặt cậu.
"Hả?" – Tưởng Thừa vội ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Màn hình tối rồi." – Cố Phi mò ở trên điện thoại một chút, khóe miệng mang theo ý cười nói một câu.
"À! Đúng! Tối rồi!" – Tưởng Thừa như người đang ngủ bị người khác gọi dậy còn giả vờ mình không ngủ mà nửa la to lên đáp lại.
Cố Phi không nói gì khác nữa, cười mà xoay người đi vào phòng tắm.
Tưởng Thừa đứng ở bên giường một hồi lâu mới ôm điện thoại ngã xuống trên giường: "A..."
Mất mặt nha tuyển thủ Tưởng Thừa!
Nụ cười đó của Cố Phi khi vào phòng tắm, quả thực rõ rành rành là chế giễu nha!
"A..." – Tưởng Thừa lật người qua, lại nhìn vào điện thoại, mẹ nó màn hình lại tối rồi – "Tôi đệt."
Lúc Cố Phi tắm xong trở ra, cậu vẫn còn cầm điện thoại dựa ở đầu giường mà ngẩn người.
"Qua rồi sao?" – Cố Phi hỏi.
"... Màn hình lại tối rồi." – Tưởng Thừa đưa điện thoại lại cho cậu ta.
"Ồ" – Cố Phi nhận lấy điện thoại, nhìn thoáng qua cậu – "Vậy cậu vẫn giúp tôi chơi không?"
"Cậu mở khóa đi." – Tưởng Thừa thở dài.
Cố Phi mở khóa đưa điện thoại tới cho cậu, lúc cậu cúi đầu bắt đầu chơi thì nghe thấy giọng cười của Cố Phi, vốn cậu không muốn phản ứng lại Cố Phi, nhưng Cố Phi cứ cười mãi, cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Cố Phi: "Cười cái gì?"
"Cười cậu đó." – Cố Phi vừa cười vừa nói.
"Cậu có tin..." – Tưởng Thừa tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn như vậy một hồi thì bản thân cũng cười lên – "Đệt."
"Chơi mau" – Cố Phi lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu – "Nếu không Lý Viêm lại vượt qua nữa."
"Sao cậu ta rảnh vậy" – Tưởng Thừa chậc một tiếng, cúi đầu bắt đầu chơi – "Bởi vì không có bạn trai sao!"
"Ngày mai tôi sẽ hỏi cậu ta." – Cố Phi nói xong nghiêng đầu đi lại muốn cười.
"Như vậy là được rồi" – Tưởng Thừa liếc cậu – "Không biết còn tưởng tôi bắn sớm nữa, cậu mẹ nó cười thành dạng này."
"Ồ" – Cố Phi nhịn một hồi lại cười ra thành tiếng – "Thật ra cũng được, không có bắn sớm."
"... Này!" – Tưởng Thừa hô lên thở dài, không nói chuyện nữa, đường nhìn tập trung vào điện thoại, chăm chú nhìn vào đầu của những động vật nhỏ.
Nhưng hôm nay loại trải nghiệm này thực sự không thể nào so được với những chuyện khác, cho dù là một giây tiến vào trạng thái sở trường nhất của học bá, lúc này cũng mất tác dụng, cậu nhìn chằm chằm một đống cái đầu nửa ngày trời, thế nhưng ngay cả tiêu trừ một cái cũng không được.
Sau khi cố gắng chơi mất hai trái tim nhỏ, cậu ném điện thoại qua một bên, cọ quạy một chút nằm tới trên gối: "Bỏ đi, lãng phí trình độ."
"Sao rồi?" – Cố Phi lật người ôm lấy cậu.
"Tâm tư muôn vàn." – Tưởng Thừa vươn tay tắt đèn, bóng tối theo đó quấn tới, hô hấp ấm áp của Cố Phi ở bên tai cậu khiến cậu cảm nhận một trận dễ chịu sau khi mệt mỏi khi hưng phấn qua đi.
Cố Phi không nói gì, nhẹ nhàng xoa xoa ở trên bụng cậu.
"Cố Phi" – Tưởng Thừa nắm lấy tay cậu, xoay mặt lại đối diện với cậu nhỏ giọng hỏi – "Vậy cái đó... thật sự không đau sao?"
"Không phải tôi nói rồi sao" – Cố Phi cười cười – "Không đau tới vậy."
"Ồ" – Tưởng Thừa ngừng lại hồi lâu, cân nhắc xem làm sao hỏi một câu để không làm bản thân nhìn như một thằng ngốc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trực tiếp hỏi – "Vậy thoải... mái không?"
"Đệt" – Cố Phi cười lên – "Hỏi thẳng tới vậy."
"Tôi có chút tìm không ra cách hỏi uyển chuyển." – Tưởng Thừa cũng cười cười.
"Rất thoải mái." – Cố Phi nói.
"Thật sự sao?" – Tưởng Thừa không cách nào xác định được câu này của Cố Phi là đang an ủi cậu hay là sự thật.
Cả quá trình cậu như là hôn mê vậy, cảm giác cứ xoay tròn, trong mắt toàn là Cố Phi, trong tai cũng toàn là Cố Phi, nhìn thấy, nghe thấy, sờ vào, cảm nhận được, đều là hưng phấn cực độ.
Nhưng cậu thực sự không xác định được Cố Phi có thật sự thoải mái không, trên lý luận mà nói, không thể thoải mái được đến đâu cả, dù sao cũng là lính mới, bình thường chỉ là dùng tay, đột nhiên lại làm ra như vậy, kỹ thuật chắc chắn không tới đâu, thân thể cũng chưa hẳn có thể thích ứng.
"Cậu có thể thử một chút." – Cố Phi nói.
"Hả?" – Tưởng Thừa xém chút không hồi thần được.
"Thì biết ngay có thật hay không." – Cố Phi nói.
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa đột nhiên có chút lúng túng – "Vốn dĩ tôi chính là... muốn thử."
Câu này nói xong hai người đều cười lên, mặt đối mặt mà cười nửa ngày, trên mặt tất cả đều là hơi thở của đối phương.
Thoải mái.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy... Không, buổi trưa lúc tỉnh dậy, Tưởng Thừa mò mò bên cạnh mình, trống trơn, nhất thời liền tỉnh hẳn, trưng mắt ra liền gọi một tiếng: "Cố Phi!"
"Này" – Cố Phi qua mấy giây mới xuất hiện ở cửa phòng ngủ, trong miệng ngậm điếu thuốc – "Đây nè."
"Làm gì đó?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Một mình cô đơn trước cửa sổ tâm tư hút thuốc." – Cố Phi nói.
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa ngồi dậy – "Vậy ngài tiếp tục."
Cố Phi cười cười, xoay người đi khỏi.
Tưởng Thừa ngáp một cái, đứng dậy chỉnh lại quần, đi tới bên cửa sổ phòng ngủ, mở rèm nhìn ra bên ngoài.
Vừa tới nghỉ hè, từ không khí tới cảnh trí, bỗng nhiên đều sung mãn khí tức ngày hạ, màu xanh biếc tràn ngập mắt, ánh mặt trời chói lóa, mang theo chút không khí khô nóng, ngay cả tòa nhà đổ nát này dưới ánh dương quang cũng hiện ra thêm phần sức sống.
Một đêm này ngủ tới rất ngon giấc, loại cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng và hưng phấn hỗn tạp khiến người ta tìm không ra tâm tình phù hợp trước khi ngủ kia đều đã tiêu biến mất, lúc rời khỏi phòng ngủ nhìn thấy bóng lưng Cố Phi trước cửa sổ phòng khách, cậu chỉ có vui sướng đầy đầu.
"Buổi trưa ra ngoài ăn?" – Cậu đi tới ôm lấy Cố Phi, cằm kê trên vai cậu ta, tay ở trên thắt lưng cậu ta như bị nghiện mà xoa nắn mấy cái.
"Ra ngoài ăn cũng được, hay là ăn bánh kem?" – Cố Phi bóp đi điếu thuốc.
"Ờ ha, còn có bánh kem, vậy ăn bánh kem đi" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – "Chỗ cậu còn một cái."
"Cái đó buổi tối có thể ăn" – Cố Phi móc điện thoại ra – "Hồi nữa gọi hai phần mỳ đi, toàn là đồ ngọt rất ngán."
"Ừm" – Tưởng Thừa gật đầu – "Tôi muốn gọi mỳ Lor mee, thêm một phần thịt vụn."
"Muốn đồ uống không?" – Cố Phi hỏi – "Tiệm này còn có nước ép tươi."
"Có loại gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Có hai loại, nước ép... dưa hấu" – Giọng Cố Phi đột nhiên mang theo ý cười – "Còn có nước ép... cam cam." (cam cam đọc là "chéng chéng" đồng âm với Thừa Thừa)
Tưởng Thừa ngây người xong mới phản ứng lại: "Tôi đệt."
"Cậu muốn nước ép dưa leo phải không, tôi muốn nước ép cam cam." – Cố Phi nói.
"Không phải" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng hay không?"
"Được thôi, Tưởng Thừa Thừa." – Cố Phi nhìn cậu.
"Ông nội cậu" – Tưởng Thừa đẩy cậu ta một cái – "Cố Phi Phi."
"Tôi đặt món đây" – Cố Phi nói – "Ăn xong nghỉ một hồi phải dẫn Cố Miểu Miểu ra ngoài nữa."
Tưởng Thừa không có chấp niệm gì với bánh sinh nhật, trước đây sinh nhật đều không ăn, thời gian lâu rồi cũng không còn hứng thú gì nữa, cậu vốn dĩ cũng không có hứng thú gì với đồ ngọt, dự sinh nhật của bạn học cậu cũng không nhớ là bản thân có ăn bánh sinh nhật hay không, chỉ nhớ được một đoạn ngắn đập bánh sinh nhật, ném bánh sinh nhật, chét bánh sinh nhật kiểu tràn ngập khí tức ngu ngốc của thiếu niên.
Nhưng bánh sinh nhật mà Cố Phi làm, cậu vẫn rất muốn ăn, cậu mua cái bánh sinh nhật kia cũng là vì như thế, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tự do ăn sinh nhật, cũng là lần sinh nhật đầu tiên có thể ăn bánh kem, cho nên ý nghĩa của bánh sinh nhật cũng đã không giống lúc trước.
Thế là cậu và Cố Phi lấy bánh sinh nhật ra, phải làm hết trình tự của ngày sinh nhật.
"Kéo rèm cửa sổ lại đi? Quá sáng rồi." – Tưởng Thừa nói.
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.
Tưởng Thừa kéo rèm cửa lại, cảm thấy vẫn rất sáng, lại đi đóng hết cửa phòng ngủ và phòng tắm, ánh sáng trong phòng khách liền tối đi.
Lúc cậu trở lại bên bàn, Cố Phi đã cắm 8 cây nến lên bánh kem.
"Sao lại là 8 cây hả?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Bởi vì chúng ta 8 tuổi đó." – Cố Phi cầm bật lửa thắp sáng lên từng cây nến.
"Đừng giả bộ dễ thương." – Tưởng Thừa chậc một tiếng.
"Bởi vì tiệm này tặng 12 cây nến" – Cố Phi nhìn thoáng qua cậu – "Nếu cậu muốn thắp 18 cây... Tôi ra ngoài mua thêm một bao?"
"Không cần, không cần" –Tưởng Thừa ngây ra – "Tôi đối với việc này không có yêu cầu gì, lúc trước sinh nhật tôi còn không ăn bánh kem."
"Ồ." – Tay Cố Phi khựng lại, tiếp tục thắp sáng hết những cây nến.
"Thổi đi?" – Tưởng Thừa chống lên bàn.
"Đợi đã" – Cố Phi nghĩ nghĩ, nhanh chóng rút ra một cây nến đã cắm đàng hoàng, vừa rút vừa đổi lại vị trí rồi lần nữa cắm trở về, lại đem những cây nến còn sót lại đều thêm vào, xếp thành hình số 18 (十八)– "18 tuổi rồi."
Tưởng Thừa cười lên: "Bây giờ thổi?"
"Ừm, cậu muốn cầu nguyện không?" – Cố Phi hỏi.
"Nãy giờ đang ước đó" – Tưởng Thừa nói – "Đã ước xong rồi."
"Thổi đi" – Cố Phi nói – "Một, hai, ba."
Hai người cùng nhau thổi một hơi lên bánh kem, thổi tắt hết những cây nến, còn thổi ngã đi mấy cây.
"Này" – Tưởng Thừa ngồi xuống ghế – "Tôi mới phát hiện, tôi kêu người ta viết chữ chúc mừng sinh nhật, không viết tên lên, lúc người ta hỏi muốn viết gì lên tôi còn nghĩ là cái này cũng phải hỏi?"
"Tôi viết lên cái kia rồi" – Cố Phi cầm dao vừa cắt bánh vừa nói – "Tối nay tôi đem qua."
"Viết cái gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Viết là" – Cố Phi vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, khựng lại xong thì đột nhiên giơ tay hô lên – "Thừa ca Thừa ca, cỏ của trường cả một gốc cây!" (cỏ của trường 校草 là chỉ người đẹp trai nhất trường)
"Ơ đệt" – Tưởng Thừa làm Cố Phi giật nảy mình, đi ra trốn phía sau, ngây ra mấy giây mới cười lên – "Chuyện mất mặt như vậy lúc cậu viết có ai thấy không?"
"Có đó" – Cố Phi nói – "Người ở tiệm bánh."
"Thật sự viết như vậy?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Quá không đáng tin rồi."
"Tối xem liền biết thôi." – Cố Phi cắt một miếng bánh đưa cho cậu, đặt miếng sôcôla có chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’ lên trên miếng bánh.
Tưởng Thừa nhận lấy cắn một ngụm, không thể không nói, vị của chiếc bánh này bình thường, có điều ở đây chắc cũng không có nổi một tiệm bánh kem nào ngon.
Nhưng người đối diện là Cố Phi, mỗi người ăn một miếng bánh như vậy, cảm thấy rất tươi đẹp.
Không muốn nói chuyện, cũng không muốn động, chỉ muốn cứ như vậy ăn từng cái, cứ thế mà ăn tiếp tục.
Khóa phục hồi mà Cố Phi muốn dắt Cố Miểu tới tham gia kia đoán chừng giá cả không hề thấp, người giáo viên dẫn dắt những em nhỏ chơi trò chơi nhìn qua rất chuyên nghiệp còn rất nhẫn nại.
Tưởng Thừa không đi vào phòng, từ cửa sổ nhìn vào trong, cậu phát hiện ra còn có những đứa trẻ tương tự như vậy, tình trạng của Cố Miểu đã xem như rất tốt rồi, ít nhất cũng không phải hoàn toàn không thể giao lưu được, những đứa trẻ đối với những hô hoán kia từ đầu đến cuối không có phản ứng gì mới khiến người ta đau lòng và tuyệt vọng.
Thời gian chơi trò chơi không dài, có lẽ đã cân nhắc tới những đứa trẻ này không có tính kiên nhẫn như những đứa trẻ bình thường khác, trong lúc các em ấy không còn kiên nhẫn thì liền kết thúc.
Lúc Cố Miểu ôm ván trượt trở ra, dáng vẻ trông rất tốt.
Cố Phi vẫn đang nói chuyện với giáo viên, Tưởng Thừa dẫn em ấy đi đến lối đi bộ ở bên ngoài chơi ván trượt đợi Cố Phi đi ra.
Nhìn Cố Miểu ở dưới ánh mặt trời trên chóp mũi như đang dính giọt mồ hôi mà xẹt qua, cậu nhè nhẹ thở dài.
Lúc Cố Phi đi ra, Tưởng Thừa đang ngồi xổm ở ở cạnh bồn hoa lề đường vỗ tay cho Cố Miểu, cậu ta đi tới đứng sau người Tưởng Thừa, Tưởng Thừa cũng không hề để ý.
Cố Phi vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt trên vai cậu, Tưởng Thừa dường như không để lại cho Cố Phi thời gian để phản ứng mà trong tích tắc đã một tay chìa vào chân của cậu ta ở phía sau.
"Ai!" – Cố Phi xoa xoa chân – "Cũng thật nhạy bén nha?"
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa quay đầu lại – "Cậu kêu tôi một tiếng tốt hơn không, nếu tôi hướng lên trên một chút, tối nay cậu cũng chỉ có thể nằm sấp tiếp tục..."
Tưởng Thừa nói một nửa thì dừng lại, cấp tốc nhìn chung quanh.
"Tối nay?" – Cố Phi cười khom người nhỏ giọng nói bên tai cậu.
"Đệt" – Tưởng Thừa đứng dậy, dùng một bộ mặt với biểu tình nghiên cứu câu hỏi học thuật mà nhìn cậu ta – "Vấn đề này không cần nói ở trên đường."
"Được" – Cố Phi vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, từ túi quần móc ra một tờ giấy được xếp lại – "Vậy tôi trước tiên..."
Tưởng Thừa quét mắt qua tờ giấy đó, con ngươi xém chút nhảy ra ngoài: "Tôi đệt! Cậu mẹ nó đem theo cái này bên người? Cậu có phải ăn bánh kem no rồi không! Có cần tôi thúc cho ói ra không hả!"
"Bí kíp của bạn trai tôi" – Cố Phi nói – "Chắc chắn phải mang theo bên người học hỏi chứ."
"Nhanh dẹp vô" – Tưởng Thừa đè nén giọng – "Hồi nữa người ta thấy đó!"
"Yên tâm" – Cố Phi cười lên – "Chữ này của cậu, tôi không vận khí cũng nhìn không hiểu, cậu lấy cho người ta xem, người ta cũng chưa chắc có thể đoán ra được là cái chữ gì."
"Thả rắm của cậu" – Tưởng Thừa bị Cố Phi nói tới cười lên – "Đến mức đó sao!"
"Đến mức đó" – Cố Phi búng búng ở trên giấy – "Cậu không phải nói mình mỗi ngày đều luyện chữ từng nét sao, sao lại không nhìn ra gì cả."
"Phí lời, loại ghi chép đồi trụy này, tôi có thể không ngại mà luyện chữ từng nét sao!" – Tưởng Thừa nhìn chăm chăm cậu ta – "Cất vô!"
"Được." – Cố Phi gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi, huýt sáo với Cố Miểu đang ở bên đó.
Thật ra có phải là tối nay hay không, là nằm sấp hay là quỳ, Cố Phi cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng nhìn bóng lưng Tưởng Thừa ở phía trước dẫn Cố Miểu chầm chậm trượt tới, cậu lại cảm thấy bản thân thật sự muốn nghĩ tới, còn là nghĩ tới rất nhiều.
Đặc biệt là lúc Cố Miểu vươn tay túm lấy áo của Tưởng Thừa, áo Tưởng Thừa bị kéo lộ ra đường nét của thắt lưng...
A.
Cố Phi cấp tốc ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, sau đó dùng hai cái hắt xì hung ác mà trấn áp lại hoạt động kéo cờ sắp xảy ra.