Mục lục
Chiến Thần Ngày Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngay lúc bị vỗ đến mức lún xuống đất, Tiêu Vân Phi hoàn toàn sững sờ.

Không có cảm giác đau đớn, cũng không bị thương.

Thậm chí còn không có cảm giác mình bị tấn công.

Chỉ trong nháy mắt, lồng ngực bị vùi vào đống gạch vỡ.

Tiêu Vân Phi bỗng hoàn hồn lại, tức giận nói.

“Trần Thái Nhật, cậu lại dám?”
Dứt lời, hắn vận hết công lực toàn thân.

Mặt đất quảng trường bỗng rung chuyển như có một sức mạnh khủng khiếp nào đó làm đất nứt toác.

Trần Thái Nhật bình thản cười nói.

“Nếu anh muốn canh giữ cổng chính của nhà họ Hoàng thì cứ đứng yên, không có chuyện gì đừng nhúc nhích”.

Dứt lời Trần Thái Nhật nhấc chân phải lên đạp xuống đất.

Ầm!
Một làn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lấy lòng bàn chân làm trung tâm, sau đó lan ra khắp các hướng, mặt đất ở quảng trường bỗng phồng lên trong giây lát, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.


Tiêu Vân Phi vốn dĩ đã làm giãn mặt đất xung quanh thân mình gần như nứt ra.

Kết quả một bước này của Trần Thái Nhật làm nó trở lại như cũ.

Mặt đất ở khắp quảng trường như bị xe lu cán qua, sau đó lại được đổ bê-tông lần nữa, vô cùng kiên cố!
Mặt Tiêu Vân Phi đỏ bừng, nếu tóc mà có mạch máu thì có lẽ quả đầu tóc bạc của hắn sẽ biến thành màu đỏ vì bị xuất huyết não.

Hắn cố hết sức thử lại ba lần.

Nhưng Tiêu Vân Phi phát hiện mặt đất không hề động đậy.

Lúc này hắn lại nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.

“Rốt… rốt cuộc cậu là ai?”
Trần Thái Nhật thản nhiên cười.

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi rất giỏi đánh nhau, vậy mà anh cứ phải giả ngầu trước mặt tôi.

Vị trí này rất thích hợp với anh, tôi sẽ cho người mang cơm đến đúng giờ cho anh”.

Dứt lời anh bình thản xoay người đi.

Tiêu Vân Phi nhìn tấm lưng điềm tĩnh của Trần Thái Nhật, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống.

Cao thủ hạng tám lần đầu tiên lại có cảm giác giống năm đó lúc mới bước vào giang hồ bị người ta ức hiếp.


Lễ giao nhận kết thúc, mọi người đều đã giải tán.

Nhà họ Hoàng – gia tộc đứng đầu tỉnh Lâm Giang tổ chức một buổi tiếp đãi nhỏ trong sân nhà.

Sắc mặt ai cũng rạng rỡ, vui vẻ.

Nguyên nhân rất thực tế.

An toàn rồi, tính mạng nhà họ Hoàng đã không còn bị đe dọa nữa.

Đám người nhà họ Hoàng từ trên xuống dưới, cộng thêm người giúp việc là bảy, tám mươi người lúc này đều cười nói vui vẻ trên bàn tiệc trong sân.

Bàn tiệc chính có Hoàng Thừa, Hoàng Thanh Uyển, chú của Hoàng Thanh Uyển – Hoàng Bân, cô ruột Hoàng Oánh và vài bà con họ hàng thân thiết khác.

Bố mẹ Hoàng Thanh Uyển mất sớm, từ nhỏ đã sống với đại gia đình này, nói cách khác cô ta được một tay Hoàng Thừa nuôi lớn.

Tề Vũ, Genko cũng được tiếp đãi nhiệt tình.

Còn Trần Thái Nhật, trước sự kiên quyết của Hoàng Thừa, lúc này anh đang ngồi ở vị trí chủ tọa.


Ngồi ở đây không hề gì nhưng sắc mặt Hoàng Bân và Hoàng Oánh có vẻ không vui lắm.

Cũng không có gì lạ, nhà họ Hoàng đã tung hoành ở tỉnh Lâm Giang ít nhất trong bốn mươi năm nay.

Dù có thể ngồi lên được vị trí khách mời chính của nhà họ Hoàng cũng là vinh dự mà biết bao gia tộc ở tỉnh này nằm mơ cũng muốn.

Bây giờ Trần Thái Nhật còn trẻ như vậy đã có thể “đạp” gia chủ nhà họ Hoàng để ngồi lên vị trí chủ nhà kia.

Ai không biết rõ nguyên nhân bên trong chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng vì vị trí này là tự gia chủ nhà họ Hoàng nhường cho anh, hơn nữa còn yêu cầu năm bảy lượt, họ là bậc con cháu nên cũng không tiện nói thẳng.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Hoàng Oánh hỏi.

“Bố, bố nói cậu Trần Thái Nhật này có ơn lớn với nhà họ Hoàng chúng ta, rốt cuộc là sao vậy?”
Hoàng Bân tò mò nhìn về phía Hoàng Thừa – bố ruột của mình.

Gia chủ Hoàng Thừa tâm trạng khá tốt, vui vẻ giới thiệu.

“Cậu Trần là nhân tài, chỉ cần nhấc tay một cái đã dễ dàng hóa giải được mối nguy hiểm của nhà họ Hoàng chúng ta”.

“Cậu Trần làm khá nhiều cho nhà họ Hoàng, đã nhận củ khoai nóng bỏng tay Vân Hạc Phương Hồ này của nhà họ Hoàng chúng ta, chúng ta nhất định phải biết ơn cái đức độ cao này”.

Hoàng Bân và Hoàng Oánh im lặng vài giây rồi nhìn nhau.

“Cái gì?”
Hai người bỗng lớn giọng hét lên.

Hoàng Bân đố kị chỉ vào Trần Thái Nhật, trầm giọng quát.

“Bố, có phải bố già rồi nên bị lẩm cẩm rồi không? Vật báu gia truyền của nhà chúng ta là vật vô giá, thế mà bố lại tặng cho người ngoài!”
Hoàng Oánh cũng tức giận run rẩy nói.

“Bố, rốt cuộc cậu ta đã cho bố uống bùa mê thuốc lú gì mà bố lại tặng cậu ta thứ đồ quý giá như vậy? Nếu bố chê thì cứ đưa cho con cũng được mà!”
Hoàng Thừa sửng sốt, vội giải thích.

“Các con hiểu lầm rồi, cậu Trần không phải là người ngoài, cậu ấy là Tiểu Uyển…”
Hoàng Bân phất tay cắt ngang lời cụ ta.

“Con mặc kệ cậu ta là gì của Tiểu Uyển, dù có là Tiểu Uyển cũng không có quyền chiếm bảo vật gia truyền làm của riêng! Bảo vật đó cũng có một phần của con, con không đồng ý bố đưa cho cậu ta!”
Hoàng Oánh ngồi bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Bố đừng quên còn con nữa! Tiểu Uyển nhiều nhất chỉ được một phần ba thôi.

Thằng ranh người ngoài này chỉ là đồng bọn của Tiểu Uyển đến gạt bố, bố không thể bị lừa như vậy!”
Nghe hai người nói vậy, Hoàng Thừa sững sờ.

Mặt Hoàng Thanh Uyển cũng hiện lên vẻ mơ hồ.


“Chú hai, cô, hai người nói gì vậy? Thứ đó mà xem là vật bảo gia truyền gì, chỉ vì Vân Hạc Phương Hồ mà suýt nữa cháu mất mạng luôn rồi, đều nhờ Thái Nhật…”
Hoàng Oánh phun nước bọt.

“Cháu im miệng lại ngay! Người lớn nói chuyện thì không đến lượt cho cháu chen mồm vào! Cô thấy cháu là cùng bọn với tên đó, muốn độc chiếm tài sản nhà họ Hoàng!”
Hoàng Bân cũng không buông tha, sắc mặt nghiêm nghị nói.

“Đừng tưởng gia chủ yêu thương cháu thì cháu muốn làm gì thì làm.

Trong nhà này đâu đến lượt con ranh như cháu chỉ trỏ này nọ!”
Hoàng Thừa chậm rãi đặt ly rượu trong tay xuống.

Sắc mặt vui vẻ vì cả nhà mới thoát khỏi nguy hiểm lại dần trở nên u ám.

“Hai đứa … hai đứa là loại không có đầu óc”.

“Bố, sao bố lại mắng con và em gái? Con chỉ muốn tốt cho nhà họ Hoàng thôi mà!”
“Đúng vậy, dù anh cả còn sống thì con cũng nói vậy, bảo vật trong nhà mãi mang họ Hoàng, không thể đưa cho người ngoài được”.

Hai người anh một câu em một câu, nhìn Trần Thái Nhật và Hoàng Thanh Uyển như đang nhìn kẻ thù một mất một còn của mình.

Hoàng Thừa buồn bã nhìn hai đứa con khí thế bừng bừng mạt sát mình và Trần Thái Nhật với ánh mắt xa lạ.

“Hai đứa… không thể nghe bố giải thích rõ ràng được sao?”
Hoàng Bân lạnh lùng hừ một tiếng: “Bố, bố già nên hồ đồ rồi, có cái gì cần giải thích nữa đâu, nói tới nói lui vẫn là con bé Tiểu Uyển này bị bố chiều hư rồi”.

Hoàng Oánh chĩa mũi nhọn về phía Trần Thái Nhật.

“Cái tên lừa đảo cậu chắc chắn đã dùng mưu kế gì đó để theo đuổi Tiểu Uyển, sau đó lại thông qua Tiểu Uyển để chiếm đoạt đồ của nhà họ Hoàng! Đáng khinh!”
Hoàng Thanh Uyển không nhịn được rơi nước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt.

“Cô à… Anh Thái Nhật đã cứu mạng cháu… cứu cả nhà họ Hoàng…”
Nghe vậy, Hoàng Oánh càng hung dữ hơn.

“Cháu còn nhỏ thì hiểu cái quái gì.

Cháu bị mấy lời đường mật của tên này mê hoặc rồi, bây giờ lại dám ngang ngược với bà đây nữa, hôm nay cô phải dạy dỗ cháu một trận mới được!”
Dứt lời bà ta cầm ly rượu trên bàn định tạt lên mặt Hoàng Thanh Uyển!
- -------------------


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK