Trần Thái Nhật sửng sốt.
Gia chủ Ninh, ông tỉnh táo lại đi, ông có biết ông đang nói gì không vậy?
Sinh con trước cuối năm sao?
Mẹ kiếp, bây giờ vừa ăn Tết xong!
Một năm có tổng cộng mười hai tháng, mang thai sinh con cũng mất mười tháng.
Cho dù bây giờ anh ôm Ninh Yên Nhiên đi động phòng ngay lập tức, thì cũng chưa chắc kịp.
Trước kia chỉ nghe nói lùa vịt lên chuồng, đây là lần đầu nghe nói bố vợ giục con rể sinh con.
Ninh Yên Nhiên nghe thấy bố mình sắp xếp như vậy, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, quả thực không nhịn được muốn chửi bậy.
"Bố! Bố làm sao vậy? Con mới tý tuổi đầu, sinh con gì chứ!"
Ninh Vinh Lễ nghe thấy thế liền không vui.
.
Ngôn Tình Sủng
"Con thì biết cái gì? Bắt đầu từ bây giờ, chuyện cưới xin của con đã không còn là chuyện riêng của con nữa rồi, nếu như con không có con, thì coi như nhà họ Ninh không có đứa con như con!"
Ninh Yên Nhiên chớp mắt, nhìn hai bố con Ninh Lỗi đã bị phán "tuyệt nòi", đang lặng lẽ rút lui.
Hình như cũng hơi có lý.
Trong đám vãn bối nhà họ Ninh, chỉ còn mỗi Ninh Yên Nhiên có thể kết hôn sinh con bình thường.
Trần Thái Nhật ở bên kia lấy tay đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Gia chủ Ninh đã coi Ninh Yên Nhiên là Hoàng đế, nhất định phải ép cô ấy nhanh chóng sinh con để kế thừa ngai vàng.
Trần Thái Nhật nghĩ đến đây, bỗng có cảm giác mình đã biến thành công cụ sinh con.
Khá là...!kỳ quái.
Ninh Yên Nhiên tức giận đứng dậy, kéo theo cả Trần Thái Nhật rời khỏi bàn.
"Bố! Chuyện của con con sẽ tự quyết định, bố không cần lo đâu.
Sáng mai con còn phải quay phim, bọn con về khách sạn trước đây".
Ninh Vinh Lễ đanh mặt lại.
"Con bé này, bây giờ đang là thời khắc quan trọng quyết định sự tồn vong của gia tộc, con không thể trốn tránh được.
Bố nói cho con biết, bắt buộc phải mang thai trong vòng hai tháng".
Trần Thái Nhật lựa chọn im miệng.
Sắc mặt Ninh Yên Nhiên sắp không giữ được bình tĩnh nữa, tỏ vẻ ghét bỏ ông bố thần kinh này, kéo Trần Thái Nhật bước ra ngoài.
Trần Thái Nhật bất lực đi theo phía sau, nhỏ giọng nói với Ninh Yên Nhiên.
"Tôi còn chưa ăn no mà..."
Phía sau vang lên giọng nói của gia chủ Ninh.
"Đến khách sạn cũng tốt, nhớ là tối nay đừng chơi game, xem tivi, tắt đèn sớm mà làm chuyện chính nhé!"
Mặt Ninh Yên Nhiên đỏ bừng, tay túm lấy ống tay áo của Trần Thái Nhật.
Hai người chạy khỏi nhà họ Ninh như bay.
…
Trở về khách sạn, Ninh Yên Nhiên chẳng nói chẳng rằng, đẩy Trần Thái Nhật vào phòng.
Sau đó...!
Thì rời đi.
Lúc đi cô ấy còn tiện tay khóa trái cửa phòng Trần Thái Nhật.
Nhóc con, cô quá đáng rồi đấy!
Tuy sư phụ đây không phải là quân tử thanh cao gì, nhưng vẫn còn liêm sỉ cơ bản.
Đối với đề nghị điên rồ của bố cô, trong lòng tôi cũng khinh bỉ lắm chứ!
Hơn nữa.
Cái khóa rách nát này có thể ngăn được tôi sao?
Cô không biết tôi có võ công rất cao sao?
Trần Thái Nhật cô đơn một mình, đứng ở trong phòng, trên bàn là bữa tối mua ở bên ngoài hết tròn một nghìn tệ mà Ninh Yên Nhiên tiện tay mang tới, lâm vào trầm tư.
Mối quan hệ thầy trò trở nên phức tạp rồi.
Cô nhóc Ninh Yên Nhiên này cả đường đi mặt đỏ bừng, nhưng không chịu buông tay anh, cả người ngập tràn cảm giác căng thẳng khi yêu.
Với người kinh nghiệm đầy mình như Trần Thái Nhật, sao anh có thể không nhìn ra được chứ?
Thôi kệ, đến đâu hay đến đó.
Ăn uống xong, Trần Thái Nhật gọi điện thoại cho Genko, xác nhận tình hình của kế hoạch Dọa Rắn.
Tất cả đang phát triển theo dự liệu.
Cơm no rượu say, ngày mai Trần Thái Nhật sẽ đích thân đi trấn giữ, tranh thủ câu được đám rùa rụt cổ của Hội Đông Vinh.
Trần Thái Nhật nằm trên giường, bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch của kim loại ở ngoài cửa.
Nghe kĩ, một giọng nữ quen thuộc lẩm bẩm ở ngoài.
"Kỳ lạ thật, khóa cửa là có ý gì? Hừ, đồ thối tha, không đến thì thôi, em đi ôm Ninh Bảo ngủ".
Hàn Tâm Nhụy…
Đến cửa rồi lại quay về.
Trần Thái Nhật bỗng cảm thấy trái tim trống rỗng, rất lạnh.
Thậm chí chỉ muốn tự tát cho mình một cái.
Sao vừa nãy anh không nghĩ ra phá cái khóa đi chứ?
Con vịt đã luộc xong, chặt sẵn, được mang lên cùng với cả vỉ hấp.
Bay mất rồi!
Bốp!
Trần Thái Nhật khẽ giơ tay lên đánh.
Cái tủ đầu giường lập tức vỡ vụn.
"Thôi kệ, đi ngủ".
…
Bảo tàng lịch sử Yến Kinh là một trong những đơn vị triển lãm và bảo vệ văn vật hàng đầu Hoa Hạ, bởi vì có báu vật trấn giữ là Thanh Đồng Thần Thụ, nên rất được du khách yêu thích.
Thậm chí trong hầu hết các thắng cảnh du lịch, đây luôn là địa điểm nằm trong top mười của thủ đô Yến Kinh.
Do nhu cầu bảo vệ văn vật, viện bảo tàng sử dụng phương thức đăng ký trước trên mạng miễn phí bằng chứng minh thư để vào cửa, hạn chế lượng người, mỗi ngày chỉ cho phép năm nghìn lượt người tham quan.
Lần trước phía chính quyền đã đưa tin, ngày mai viện bảo tàng bắt đầu bước vào giai đoạn đóng cửa, đồng thời báu vật Thanh Đồng Thần Thụ bắt đầu được niêm phong bảo dưỡng, chưa rõ thời gian trưng bày lại.
Cũng tức là nếu muốn chiêm ngưỡng phong thái của báu vật quốc gia, thì hôm nay sẽ là cơ hội cuối cùng, lần sau không biết sẽ là khi nào nữa.
Điều này dẫn đến một tình huống.
Trần Thái Nhật không đi, mà vẫn chậm rãi ở phía sau, xung quanh cũng có một số người cố chấp vẫn đi theo đội ngũ.
Đúng lúc này, một người đàn ông đầu trọc mặt đầy thịt, bóng loáng dầu, không ngừng nói gì đó với các du khách.
Thỉnh thoảng lại có du khách khuôn mặt tỏa sáng, nhưng sau đó lại chuyển sang thất vọng, xua tay từ chối.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông đầu trọc đã đến trước mặt Trần Thái Nhật, nở nụ cười tự tin.
"Người anh em đến xem báu vật quốc gia hả? Xếp hàng không đến lượt cũng đừng sợ, anh đây có kênh nội bộ, đảm bảo cậu có thể nhìn thấy".
Trần Thái Nhật nhướng mày.
"Anh...!chắc chứ?"
- -------------------.
Danh Sách Chương: