Mục lục
CON DÂU TRỜI PHÚ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 136​




“Này, em có bằng lái từ khi nào thế?” Chàng trai giữ chắc tay lái, tranh thủ liếc nhìn sang cô nàng ngồi bên cạnh.



Xe đã rời khỏi khu vực ngoại thành, chậm rãi trở về khu trung tâm kinh tế.



Chỉ là lúc này, Tống Bạch nhất quyết không cho Đàm Hi lái, có lẽ vừa mới bị kϊƈɦ thích xong nên cậu ấm vốn luôn coi trời bằng vung này lại trở thành người vô cùng ngoan ngoãn, đèn vàng còn chưa chuyển sang đèn đỏ mà đã ngoan ngoãn dừng xe lại rồi.



Đàm Hi nhếch môi, cười hừ một tiếng không rõ ý vị.



“Nhóc con, nụ cười này của em rất có vấn đề nhé!”



“Có vấn đề gì?” Cô nhướng mày.



Tống Bạch gật đầu.



“Tôi thấy bình thường mà nhỉ.”



“Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”



Đàm Hi sờ mũi, “À thì… Hình như tôi tạm thời chưa có bằng lái…”



Két—



“Không có sao?” Tống Bạch kinh hãi dẫm chân phanh, trợn mắt há mồm.



Đàm Hi đá cho anh ta một cái, “Mẹ, anh trúng gió à? Đây là khu vực đường giao cắt đấy, mau lái xe đi!”



Tống Bạch luống ca luống cuống, đúng lúc này, chiếc Porsche 911 tuyệt hảo kia lại giở chứng ngay thời điểm mấu chốt, sau hai lần rung rung lên thì tắt máy hẳn.



“Shit!” Nện một cú lên vô lăng, anh chàng nào đó thẹn quá thành giận.



Phía sau có mấy chiếc xe đang chuyển đường đi tới, vì thế cũng phải xếp hàng thẳng tắp phía sau, cùng lúc, vô số tiếng còi xe vang lên hết đợt này tới đợt khác.



“Bấm bấm bấm! Bấm cái con khỉ ấy!” Cậu ấm nổi giận, hạ cửa kính thò đầu ra chửi, giọng điệu vô cùng lảnh lót.



Nếu có thể, Đàm Hi thật sự muốn đào một cái hố và chui vào, dù không chôn được cả người thì cũng che được cái mặt lại.



– –Quá mất mặt!



“Ai bảo cậu dừng xe lung tung, còn không cho ông đây bấm còi à?!”



“Có đạo đức nơi công cộng không thế hả? Một người chắn hết cả đường đi, còn mắng người ta như đúng rồi ấy, có Porsche thì ghê gớm lắm sao?!”



“Đúng thế… Biển báo lớn như thế, vạch đường rõ như thế, cậu bị mù à?”



“Mau dịch ra, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát giao thông đấy…”



Tống Bạch tức xịt khói lỗ tai, đã bị một đứa con gái bắt nạt thì cũng thôi đi, giờ ngay cả đám người qua đường cũng dám chạy tới ị lên đầu anh ta nữa sao?



Mẹ kiếp!



Thấy Tống Bạch đang định mắng chửi lại người ta, Đàm Hi liền đập anh ta một cái, “Đồ ngu! Nhanh chạy lấy người đi còn ngồi đấy chửi nhau cái gì!”



“Là đám ngu ngốc đó mắng tôi trước mà! Kiểu gì thì kiểu, ông cũng phải cho chúng nó biết mặt!”



“Cho cái rắm ấy mà cho! Đằng trước là một đống cameras kìa, anh muốn vào đội cảnh sát giao thông uống trà đúng không?”



“Uống trà thì uống trà! Em tưởng ông đây sẽ sợ chắc?”



Đương nhiên là Tống Bạch không sợ rồi, Tống gia nhà anh ta quyền quý thế nào, dù có vào cục cảnh sát thì cũng có người chống lưng cho chứ nói gì một cái đồn cảnh sát giao thông nho nhỏ?!



“Hừ, anh khát nước, vậy thì anh cứ uống, tôi không đi cùng anh được.” Đàm Hi lạnh mặt, nói xong liền cởi dây an toàn và đẩy cửa đi xuống.



Tống Bạch vội vã kéo người giữ lại, “Đừng mà… Nói đi là đi, sao xấu tính thế chứ…”



Vừa oán giận vừa nổ máy, xe gầm lên một tiếng rồi sau đó phóng vọt đi.



Con đường cũng lập tức khôi phục lại trật tự giao thông bình thường.



“Mẹ kiếp, sao dạo này toàn gặp bọn nhà giàu mất dạy…”



“Lái một cái siêu xe là có thể tùy hứng làm bừa, cái kiểu người gì thế không biết!”



“Thật đáng khinh.”







“Em cản tôi làm gì hả? Đám chết tiệt kia rõ ràng là rất láo, rõ ràng cần phải dạy dỗ!” Tống Bạch vẫn không phục, dẫm chân ga lúc mạnh lúc nhẹ khiến cả chiếc xe cũng vừa đi vừa giật.



“Hoặc là lái xe cho tử tế, hoặc là dừng xe cho tôi xuống.” Cứ giật đùng đùng thế này chắc cô sẽ nôn ra mất.



Tống Bạch hừ lạnh, rốt cuộc không gây rối nữa.



“Nhóc con, em thực sự quá lo chuyện bao đồng rồi đấy!” Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được mà oán giận.



“Tôi không ở trêи xe thì tôi sẽ mặc kệ ngay.”



“Em nói xem, đám chết tiệt đó dựa vào cái gì mà có quyền mắng ông đây hả?”



“Dựa vào việc anh không tuân thủ luật giao thông, dừng đậu xe bừa bãi.”



“Mẹ! Đừng tưởng là ông đây sợ, nếu không phải tại em thì ông đã xuống xe đập cho chúng nó một trận rồi!” Có vẻ như nóng lòng muốn chứng tỏ cái gì đó nên sống lưng của anh chàng vẫn cứ thẳng tắp.



Đàm Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ anh ta.



Đúng là ấu trĩ không ai sánh bằng!



Tống Bạch nghiến răng, cô nàng chết tiệt, đáp lại một câu thì chết ai à?



Cuối cùng, xe dừng lại trước một nhà hàng Tây xa hoa nhìn ra quảng trường lớn.



Đàm Hi đẩy cửa xe lại bị Tống Bạch giơ tay ngăn lại, chàng trai cười thể hiện vẻ nho nhã, “Để tôi làm cho.”



Mày kiếm khẽ nhếch, cô dừng động tác.



Lại thấy Tống Bạch ra khỏi xe, đi vòng sang bên này, mở cửa xe cạnh ghế phụ, khom người, bày ra tư thế mời chào.



Đàm Hi nhoẻn miệng cười, vẻ mặt lạnh nhạt.



Không nhăn nhó, cũng không xấu hổ, cúi người rũ đầu, mũi chân chĩa xuống đất, không có vẻ rụt rè của mấy cô chiêu cành vàng lá ngọc mà lại vô cùng lưu loát, tiêu sái không nói nên lời.



Giống như đàn ông nhưng lại đẹp mắt hơn đàn ông.



Mắt Tống Bạch sáng bừng lên, cô nàng này— tuyệt vời!



“Khụ khụ…”



Anh ta đưa tay ra, Đàm Hi không hề có ý định giơ tay lên, mắt nhìn thẳng, cất bước đi về phía trước.



Động tác của chàng trai cứng đờ, nụ cười trêи môi cũng đọng lại, “Này, em chờ tôi đã nào…”



Lon ton chạy theo.



Hai người sóng vai đi vào trong nhà hàng bởi vì người nào đó đã nói, “Bỏ rơi quý ông lịch thiệp lại ở phía sau là một hành vi cực kỳ không nữ tính.”



Đàm Hi, “Tôi thì chắc chắn không nữ tính rồi, còn anh á, ha hả…”



Hai tiếng “ha hả” không rõ ý vị của cô làm trái tim nhỏ bé của Tống Bạch bị thương trầm trọng.



Nhưng may mà da mặt dày, hít sâu hai hơi là lại đầy máu, sống lại.



“Nếu đã tới nhà hàng Tây thì nên nhập gia tùy tục chứ! Không phải thục nữ thì cũng phải giả vờ là thục nữ, không giống quý ông thì cũng phải tỏ ra mình là quý ông.”



Đã nói tới mức này rồi, Đàm Hi cũng không ngại phối hợp một chút.



Ăn uống của người ta thì cũng nên tặng thêm mấy phần ưu đãi.



“Cậu Ba Tống, quý hóa quá! Quý hóa quá!” Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, ngực đeo thẻ “Quản lý đại sảnh” chào đón, cúi đầu khom lưng.



Đàm Hi nhíu mày, cô chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa khuya mà thôi, không muốn lãng phí thời gian với những người không liên quan, ví dụ như lão giám đốc béo phì đang tỏ rõ vẻ muốn lấy lòng kia.



Hình như thấy cô không vui nên Tống Bạch cũng chỉ chào hỏi đôi câu rồi bảo người sắp bàn.



Một góc yên tĩnh, bàn ghế màu đồng cổ dày và nặng, bên cạnh có một cửa sổ sát đất lớn, ánh đèn bố trí cực kỳ hợp lý.



Đàm Hi tỏ vẻ rất vừa lòng.



Nghĩ mới nhớ, từ sau khi cô sống lại, đây là lần đầu tiên bước vào một nhà hàng Tây xa hoa thế này, ấn tượng đầu tiên cảm thấy rất không tệ, đáng giá khen ngợi.



Đáng tiếc, còn chưa đợi hai người ngồi xuống, một tiếng “cậu Ba” nũng nịu làm da đầu người ta tê dại đã phá hỏng hết không khí.



Đàm Hi nhìn theo tiếng nói thì thấy một ả cao gầy đang đi về phía này, váy cúp ngực màu đen của Chanel, trang điểm lộng lẫy, theo động tác của cô ả, chiếc túi xách dây rút Louis Vuitton màu cam cũng lắc lư theo từng bước đi của cô ta, nhìn càng thêm xinh đẹp.



Lúc này, ả ta nở một nụ cười duyên dáng, yểu điệu tới mức có thể làm lung lay bất kỳ sinh vật giống đực nào, tựa hồ như trong không khí cũng ngập tràn mùi mờ ám.



Đàm Hi nhếch môi, nước hoa Coco Mademoiselle.



Bàn tay trắng, ngón tay nhỏ và dài quấn lên cánh tay của chàng trai, hơi thở mềm mại gần trong gang tấc, nhưng Tống Bạch lại chỉ thấy da đầu tê dại, liếc trộm về phía Đàm Hi, mặt đầy vẻ âu lo, thấp thỏm.



Ả kia nhìn thấy thế thì hơi kinh ngạc, chuông cảnh báo vang lên trong lòng.



“Cậu Ba, anh mang bạn gái tới ăn tối sao? Giới thiệu một chút đi.”



Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ, “Vị này chính là…”



“Không cần.” Đàm Hi ngồi xuống, uống cốc nước chanh mà phục vụ bàn vừa mới mang lên.



Tống Bạch hơi ngượng ngùng, trong lòng lại thở phào một hơi, nói thật, ngoại trừ biết tên cô là “Đàm Hi” ra thì anh ta chẳng biết gì hơn về cô nữa cả.



Bao gồm tuổi tác, nghề nghiệp, gia cảnh… toàn bộ đều mù mờ!



Trước đây cũng đã từng cho người điều tra nhưng cuối cùng lại chẳng tra được cái gì, chỉ có thể chứng minh, hồ nước sau lưng cô nàng này cũng rất sâu.



“Ừ, thế gọi đồ đi.” Rút cánh tay ra khỏi tay cô ả kia, Tống Bạch cũng ngồi xuống, cười nói với Đàm Hi.



Cô ả kia bị lờ đi thì trong mắt hiện vẻ u oán, ánh mắt nhìn Đàm Hi đầy thù địch.



“Kiko, cô còn có việc gì không?”



“Cậu Ba, có phiền không nếu em ngồi đây ăn cùng hai người?” Cười ngọt ngào, cực kỳ nũng nịu.



Đàm Hi run lên, tha thứ cho cô không thể nào thưởng thức nổi cái giọng tiêu hồn như thế này.



Có phải chị Thanh Tâm đâu cơ chứ…



“Khụ khụ! Hôm nay thì khả năng không tiện rồi, hơn nữa, chẳng phải cô còn có bạn sao?”



Trêи mặt Kiko lộ vẻ xấu hổ, nhìn người đàn ông đang đứng yên chờ mình cách đó không xa, nhất thời không biết làm sao.



“Cậu Ba, anh nghe em giải thích, em… bọn em chỉ là bạn thôi… không phải như anh nghĩ đâu…”



“Thực ra, tôi không nghĩ gì hết.”



Cô ả lập tức vui vẻ trở lại.



“Dù sao, chúng ta cũng chỉ là bạn mà.”



Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, liếc nhìn vẻ mặt của cô ả chẳng khác gì vỉ pha màu bị đổ, quả thực là đủ mọi màu sắc luôn.



Ở cái tuổi hiện tại của Tống Bạch, lại có gia thế như vậy, không có hồng nhan tri kỷ thì thật sự quá thẹn với liệt tổ liệt tông, thanh niên ấy mà, ai mà chẳng phong lưu chứ?



Chỉ là không ngờ, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có gái đẹp tìm tới cửa, còn bày ra vẻ mặt u oán nữa.



“Tống Bạch, anh có ý gì hả?!”



Sắc mặt chàng trai sầm xuống, “Cô vừa gọi tôi là gì?”



Kiko sợ hãi, “Không… Em bảo là cậu… cậu Ba…”



“Ừ, chào hỏi xong rồi thì đi chơi với bạn cô đi, ở đây cũng chẳng có tiền boa đâu, không đáng giá!”



“Em và anh…”



“Tôi và cô có gì sao? Ừ, bạn bè thôi mà. Bữa cơm này tôi mời, mau đi đi…”



Vung tay lên như xua đuổi ruồi bọ.



Trong mắt cô ả ngập tràn ánh nước, đứng một lát, thấy anh ta thật sự không có ý định thỏa hiệp mới hậm hực chạy đi.



Lúc đi còn không quen ném cho Đàm Hi một cái nhìn ghen ghét.



Người sau cúi đầu xem thực đơn, không có bất kỳ hành động đáp lại nào.



“Khụ khụ… Không làm cô thấy phiền chứ?” Tống Bạch cẩn thận hỏi lại.



Bộp—



Khép thực đơn lại, sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Không ăn nữa! Thật con mẹ nó nhàm chán…”



Đứng lên, xách túi, nhanh chóng rời đi.



Tống Bạch choáng váng, chờ đến khi anh ta phản ứng lại và vội vã đuổi theo thì Đàm Hi đã ra khỏi cửa rồi.



“Shit!” Anh ta dợm bước nhanh hơn.



Rốt cuộc cũng ngăn cô lại được.



“Nhóc con, vô duyên vô cớ em phát rồ cái gì thế hả?”



“À, thì không thích ăn nữa.”



“Em… không phải em đang ghen đấy chứ?” Tống Bạch tỏ vẻ ngượng ngùng.



Anh ta biết ngay mà, với mị lực của Ba Tống này thì ai có thể cưỡng lại được chứ! Hóa ra từ đầu tới giờ đều là giả bộ, he he… vừa bị kϊƈɦ thích đã lộ nguyên hình rồi sao?



Con gái ấy mà, mồm một đằng tim một nẻo!



Lúc nào cũng ra vẻ!



“Anh bị cúm gia cầm rồi à? Không đúng mùa lắm nhỉ… Chẳng lẽ bị sốt đến hỏng cả đầu óc rồi sao? Hoặc là gen biến dị, lúc trước giả vờ là bã đậu, giờ hiện nguyên hình là bùn nhão. Tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ đi.”



Tống Bạch: “…”



Anh ta biết ngay mà, cô nàng này miệng chó không phun ra được ngà voi đâu!



“Vậy tại sao em lại tức tối chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK