Chương 147
“Còn cách nào khác đâu, tính chất nghề nghiệp mà.”
“A…”
Động tác của Bàng Thiệu Huân hơi dừng lại, “Đau à?”
“… Một chút.”
“Thế này thì sao?” Anh lại chuyển sang dùng nhíp gắp mấy sợi vải dính trêи miệng vết thương ra.
“Đỡ hơn một chút.”
“Giờ tôi sẽ dùng cồn i-ốt khử trùng, cô cố gắng chịu đau nhé.”
“Oh.”
“… Thế nào rồi?”
Đàm Hi nghiến răng, sau một lúc lâu mới bật thốt ra một câu: “Đau chết bà rồi.”
Cũng may là Bàng Thiệu Huân làm rất nhanh nên chỉ đau trong chớp mắt là hết.
Người đàn ông lắc đầu, hình như hơi bất đắc dĩ, bắt đầu chủ động băng bó cho cô, “Tiểu Từ, có thể buông tay được rồi.”
“Vâng, bác sĩ Bàng.”
Bóng tối lui đi, ánh sáng thình lình làm Đàm Hi thấy không dễ chịu lắm, hai mắt hơi híp lại theo bản năng, y như một con mèo lười ngủ gật, Bàng Thiệu Huân thấy vậy thì không khỏi bật cười.
Sau khi được khử trùng, miệng vết thương không còn dữ tợn như trước nữa, Đàm Hi nhíu mày nhìn xuống, chỉ thấy một sợi chỉ màu đỏ đang vắt ngang trêи cổ tay.
“Nhìn cũng không sâu lắm, sao lại chảy nhiều máu thế chứ?” Giờ cô lại chẳng còn nhút nhát như ban nãy nữa.
Bàng Thiệu Huân tức giận liếc nhìn cô: “Cô còn muốn sâu thế nào hả?”
Chỗ cổ tay, còn ở mặt trong, sâu thêm chút nữa là sẽ ảnh hưởng tới cả gân cơ, có khi còn phế luôn ấy chứ. Vừa rồi còn sợ như thế, đảo mắt một cái đã lại không ngoan ngoãn rồi.
“Gà Giò, anh bảo chỗ này có thể để lại sẹo không?”
“Giờ mới biết sợ hả?”
Đàm Hi chắt lưỡi một cái, hiển nhiên không để tâm lắm chữ “sợ”mà anh ta vừa nói.
“Haizz, nếu để lại sẹo, anh bảo tôi nên xăm hình như thế nào thì đẹp đây? Rắn? Dây leo? He he he…”
“Hình xăm?” Người đàn ông nhíu mày.
“Ừ, có phải rất cá tính không?”
“Xấu mù.”
“Có thể xấu hơn cái này được sao?” Cô lắc cổ tay.
“Đừng động nữa.”
“Oh.” Đàm Hi ngoan ngoãn ngồi yên, “Vậy rốt cuộc có để lại sẹo hay không hả?”
“Bôi thuốc đúng giờ, kiêng rượu, kiêng cay, khi miệng vết thương kết vảy thì dùng gừng bôi nhẹ lên vết thương, nó sẽ ức chế tế bào thịt sinh trưởng.”
Đàm Hi kêu rêи, kiêng rượu kiêng cay, cái này khác nào lấy mạng cô đâu chứ?
Nhưng nghĩ lại, cô không sợ để lại sẹo thì chẳng cần phải kiêng kị.
Quấn xong vòng băng gạc cuối cùng, Bàng Thiệu Huân thắt một cái nơ xinh đẹp, lạnh giọng nói: “Nếu không muốn bị người ta coi là cô gái hư hỏng thì tôi khuyên cô tốt nhất nên làm theo lời dặn dò của bác sĩ.”
“Gì?” Đàm Hi đần ra.
Cô gái hư hỏng? Cái quái gì thế…
“Cô không nghĩ rằng để lại một vết sẹo như thế sẽ rất dễ làm người ta hiểu lầm sao?”
Mày kiếm nhếch lên: “Hiểu lầm cái gì chứ?”
“Cắt cổ tay tự sát.”
“… Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Bên chỗ Đàm Hi được băng bó xong thì phía Ân Hoán cũng đã tạm ổn.
“Không sao chứ?” Hắn đi tới bên cạnh Đàm Hi, gương mặt đẹp trai quá mức làm Bàng Thiệu Huân không khỏi nhìn mấy lần.
“Hai người tới cùng nhau à?”
Đàm Hi ừ một tiếng, Bàng Thiệu Huân lại quan sát Ân Hoán rồi cười lạnh, “Đàm Hi, cô thật sự lắm trò đấy.”
Lại còn có quan hệ với cả bọn côn đồ, còn khiến mình phải vào bệnh viện nữa.
Nghe vậy, cô cũng không tức giận, còn bừng bừng hứng thú giới hiệu hai người làm quen với nhau.
“Đây là chuyên gia khoa ngoại, viện trưởng của bệnh viện này, bác sĩ Bàng.”
“Bạn của tôi, Ân Hoán.”
Hai người đều không hề có ý bắt tay làm quen, chỉ gật đầu chào nhau.
“Để y tá đưa hai người tới phòng bệnh, truyền một bình glucose rồi hãy đi. Ba ngày tiếp theo, nhất định phải tới bệnh viện đổi thuốc đúng giờ, nếu bị sốt hoặc cảm thấy đầu óc choáng váng thì lập tức nhập viện, tránh để nhiễm trùng, miệng vết thương cũng tránh động vào nước.”
Đàm Hi nhíu mày, cô đang muốn đi, mùi thuốc sát trùng gay mũi quả thực khiến người ta buồn nôn.
Ân Hoán cũng không muốn ở lại, “Tôi còn có việc.”
Bàng Thiệu Huân vốn chẳng có hảo cảm gì với mấy bệnh nhân không biết nghe lời, đôi mắt lạnh lùng chuyển sang nhìn Đàm Hi, cô lập tức nuốt hết lời đang định nói vào bụng.
“Tôi…” Quả nhiên là anh em có khác, gương mặt tối sầm của Bàng Thiệu Huân làm Đàm Hi nhớ ngay tới Lục Chinh, nhất là đôi mắt lạnh như băng kia, phối hợp với áo blouse trắng trêи người anh ta, lập tức lạnh lẽo tới dọa người, không cần ra oai cũng lộ rõ vẻ tức giận rồi.
Cô không nói được nữa.
Cuối cùng, ngoan ngoãn theo y tá đi vào trong phòng bệnh, nằm xuống giường.
Ân Hoán mặc lại áo khoác da của mình, không biết xin ở đâu được một cốc nước ấm đưa cho cô.
“Anh không truyền nước à?”
“Đã bảo không cần rồi mà, còn có việc gì không?”
Đàm Hi chắt lưỡi, ngồi dậy: “Thế tôi cũng không truyền nữa.” Nói xong liền định xuống giường làm cho y tá đang ghim kim bị dọa hết hồn.
Việc này được chính viện trưởng Bàng tự mình dặn dò đấy.
“Ôi, cô à, cô đừng động nữa…”
Ân Hoán đè vai cô xuống, “Tôi không truyền thì có liên quan gì tới cô chứ?”
“Ồ, vết thương của tôi còn nông hơn anh, anh không cần thì tôi cũng đâu cần lắm đâu?”
“Thể chất khác nhau.” Không biết Bàng Thiệu Huân xuất hiện trong phòng từ lúc nào, một tay cầm bút, một tay cầm bệnh án.
“Thông thường, đàn ông có khả năng chịu đựng tốt hơn phụ nữ.”
Đàm Hi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nằm xuống truyền nước, Ân Hoán chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã. Tôi có việc này muốn nói với anh…”
Ân Hoán nghiêm mặt.
“Tôi còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh, Tiểu Thái đi với tôi đi.”
Y tá được điểm danh liền theo Bàng Thiệu Huân ra khỏi phòng, chỉ để lại hai người Ân Hoán và Đàm Hi.
“Ngồi đi.” Cô chỉ vào cái giường trống ở đối diện.
Ân Hoán cũng chẳng làm ra vẻ gì, ngồi xuống rất thoải mái, còn bắt chéo hai chân, ngoại trừ mặt hơi tái ra thì ánh mắt vẫn rất tinh anh, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc mất máu quá nhiều cả.
Đàm Hi đột nhiên nghĩ tới một câu, “gián đánh mãi không chết“.
Loại người này y như cỏ dại, sức sống kiên cường, dũng cảm không ngừng đấu tranh để vươn lên.
“Chuyện hôm nay là sao?”
Ân Hoán tổ chức một chút ngôn ngữ rồi đáp: “Mao Tử và Ngụy Cương lúc đầu đi theo tôi, sau đó Ngụy Cương tách ra, nó cũng đi theo.”
“Còn cái con vịt xuất hiện sau đó thì sao?” Đàm Hi nghĩ, người này chắc không phải họ Đường đấy chứ…
“Quạ chứ không phải Vịt, cảm ơn.” Hắn sửa lại.
“Dù sao cũng là vịt cả…”
Ân Hoán ho khẽ, cố gắng nhịn cười: “Thằng đó… sau này mới gia nhập vào phe Ngụy Cương, có quan hệ khá tốt với Mao Tử.”
“Anh từng trêu chọc hắn à?”
“Không.”
“Thật không?” Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, còn lâu cô mới tin ấy!
Lúc trước, rõ ràng tên Mao Tử kia đã từ bỏ rồi, nhưng sau đó “con vịt” kia đột nhiên xuất hiện, mới nói mấy câu đã lập tức khơi lại sự thù hận trong lòng Mao Tử rồi.
Đàm Hi đứng trong góc khuất, nghe rõ rành rành.
“Có lẽ… có… Tôi không chắc lắm.”
“Là sao?” Xem ra đúng là có ẩn tình khác.
Ánh mắt Ân Hoán hơi lóe, chỉ nói bốn chữ, “Ân oán cá nhân.”
Đàm Hi như hiểu ra: “Anh cướp đàn bà của hắn à?”
“Không phải tôi cướp, mà là con đàn bà ɖâʍ đãng đó cứ tự sấn vào tôi…”
“Ồ, ra là vì tình.”
Ân Hoán: “…”
“Thế đứa cầm dao kia là ai?”
“Không biết.”
Đàm Hi kinh ngạc, không quen biết ư?
Ân Hoán và Ngụy Cương ở hai bên bờ ruộng, hai phe tranh đấu kịch liệt với nhau, số lần giao tranh không ít, theo lý mà nói, chắc chắn là hắn phải nắm số quân số bên người đối phương mới đúng chứ.
Sao lại không quen biết?
Trừ phi—
“Người nọ không phải thủ hạ của Ngụy Cương. Nhưng tại sao vô duyên vô cớ hắn lại chém anh chứ?”
“Vì tiền.”
“Xem ra cái tên Quạ kia đã hận anh thấu xương rồi, không tiếc tiền thuê người giết anh, có phải anh đã ngủ với vợ người ta rồi không thế?”
Ánh mắt Ân Hoán lạnh lẽo, Đàm Hi bĩu môi, “Chỉ đùa thôi mà…”
“Cô yên tâm đi, chuyện về Ngụy Cương tôi sẽ không khai ra cô đâu.”
Đàm Hi búng tay một cái, nhìn hắn, chậm rãi mỉm cười, “Tôi tin anh, nhưng tôi không tin được đám đàn em của anh.”
“Bọn họ không…”
Giơ tay, cắt ngang lời hắn, “Anh bảo vệ anh em của mình, tôi có thể hiểu được, nhưng con người sẽ luôn thay đổi, tôi nói vậy không phải châm ngòi ly gián gì bọn anh, chỉ muốn anh tỉnh táo hơn mà thôi. Dù sao, chuyện lật thuyền trong mương cũng thường xảy ra lắm.”
Mặt Ân Hoán trầm xuống, trong mắt toàn là sự không hài lòng với Đàm Hi.
Cô hoàn toàn không bận tâm, “Giữa hai chúng ta, là bạn bè, cũng là người cùng làm ăn. Một bên cũng phải tỏ thái độ để bên còn lại bớt buồn phiền, như vậy mới có thể hợp tác vui sướиɠ, mọi người cùng vui, anh cảm thấy đúng không?”
“Yên tâm đi, người biết chuyện này, ngoài tôi ra cũng chỉ có Phì Tử, A Phi và Nhất Sơn thôi, bọn nó sẽ không nói bậy.”
“Tốt nhất là như thế,“ Đàm Hi mỉm cười, “Nếu tôi gặp nguy hiểm thì chắc chắn các anh cũng không được yên lành đâu.”
Ân Hoán chậc một tiếng, khóe môi nhếch lên, “Thực ra, cô không cần nói tàn nhẫn như vậy, phụ nữ thì nên hành xử sao cho giống phụ nữ, ngoan ngoãn một chút, còn sợ các anh trai không đau lòng sao?”
Keng—
Đàm Hi dùng chân đá văng cây truyền dịch trước mặt, Ân Hoán tránh đi.
“Cô điên rồi à?”
“Đừng đem mấy chiêu dạy dỗ đàn bà của anh áp dụng lên người tôi,“ Cằm hếch lên, “Bà đây không nuốt nổi bộ dạng đó của anh đâu.”
Ánh mắt Ân Hoán lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Đàm Hi cười lạnh: “Còn nữa, đừng có tỏ vẻ lưu manh, bụi đời ở trước mặt tôi nữa, tôi sợ sẽ nôn ra hết cả đồ ăn từ tối qua đấy.”
“Cô nói tôi ghê tởm hả?”
“Trời cao cho anh một cái túi da đẹp, đáng tiếc anh lại chỉ biết bày ra vẻ khách làng chơi, còn làm người ta buồn nôn hơn mấy tên háo sắc tai to mặt lớn.”
“Mẹ kiếp! Cô ăn nói sạch sẽ một chút, nói ai là khách làng chơi hả?”
“Tôi nói anh đấy! Ân Hoán, bà đây còn tưởng anh thông minh lắm, hóa ra cũng chỉ như thế này mà thôi. Ngoại trừ có thể nói mấy câu làm người ghê tởm ra, cái miệng đó của anh còn có thể làm gì hả? À, ừ, có thể ăn uống, cũng có thể ɭϊếʍ đàn bà!”
Lời này có vẻ quá tục tĩu, Ân Hoán có cảm giác như lần đầu gặp cô vậy.
“Cô…”
“Sao, chê tôi nói chuyện ngứa tai chứ gì? Ờ, vậy xin lỗi, những lời vừa rồi anh nói cũng làm tôi thấy ngứa tai lắm.”
“A, quả thực là không biết chịu ăn thiệt thòi là gì…”
Cơn tức giận ban đầu qua đi, Ân Hoán dần bình tĩnh lại. Hắn không thích khẩu khí cảnh cáo và lời nói nghi ngờ của Đàm Hi, cứ như thể trong mắt cô ấy, anh em của hắn toàn là những kẻ cùng hung cực ác, vô cùng nham hiểm vậy.
Làm lão đại, hắn có cảm giác như mình vừa bị cô nàng này tát cho một cái thật vang dội.
Nếu có thể, Ân Hoán rất muốn hét lên một câu, “Ông đếch làm nữa.” Sau đó, tiêu sái chạy lấy người.
Nhưng hắn không thể.
Gần đây, hai bên đã có liên quan quá sâu rồi, đã cùng ở trêи một chiếc thuyền. Từ việc tính kế Ngụy Cương đến việc cược cổ phiếu, tùy tiện để lộ ra một chuyện thôi là đều có thể lật thuyền chỉ trong một giây.
Thứ hai, vì e ngại bối cảnh thần bí của Đàm Hi nên Ân Hoán cũng không dám tùy tiện ra tay.
Đặc biệt là người đàn ông được gọi là “cậu Ba” đi siêu xe Porsche đêm hôm đó, hắn không biết rốt cuộc quan hệ giữa anh ta và Đàm Hi là gì, nhưng trực giác mách bảo hẳn rằng: không thể trêu vào.
Hắn vốn từng nghĩ, có lợi hại nữa thì cũng chỉ là một con ranh con, chẳng lẽ một đám đàn ông mà không làm gì được cô hay sao? Nhưng sau nghĩ lại, biết đâu sau lưng con báo cái này còn có mãnh thú càng mạnh hơn đang ẩn núp thì sao?
Ân Hoán đã hối tới mức xanh cả ruột.
“Xin lỗi, đã nóng nảy nên nói chuyện không để ý lắm.”
Đàm Hi thấy hắn có thái độ tốt thì vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn.
Lúc trước, mấy lời đó, nói dễ nghe chính là làm nhục, mà nói khó nghe chính là giở trò lưu manh!
Ngoan ngoãn một chút, còn sợ các anh trai không đau lòng sao?
Nói trắng ra là mắng cô lẳng lơ, ám chỉ cô là cave, Đàm Hi nhịn được mới là lạ đấy?
Lần đầu tiên Ân Hoán nói những lời như thế với cô, xem ra, đúng là đã chọc giận cô rồi.
“Đúng là tôi không có ý hạ thấp anh em của anh, nhưng tục ngữ nói, lòng hại người không nên có, lòng phòng người không thể không. Chính anh cũng đã từng trải qua rồi, cũng đừng bị hai chữ “nghĩa khí” làm cho mụ mị đầu óc, rồi mắt cũng mù luôn.”
“Ừ.”
Đàm Hi cũng không muốn nói nhiều nữa, “Chuyện Mao Tử và Quạ, anh tự xử lý cho sạch sẽ vào. Bà đây tiếc mạng lắm, không muốn có lần thứ hai.”
“Tôi biết rồi.”
“Chẳng phải anh muốn đi ư? Mau đi đi, nhìn anh là thấy đau đầu rồi.” Đàm Hi dựa vào đầu giường, giọng rất không vui.
Mẹ kiếp! Khí chất vô lại trêи người tên này quá nặng, lời ghê tởm gì cũng có thể phun ra ngoài được.
Lần đầu tiên cô bị người ta mắng thô tục như thế, xin lỗi nhá, trái tim của bà đây làm bằng thủy tinh, không đỡ được!
Ân Hoán dựng cây truyền dịch lên, “Tôi đi đây.”
Trong lòng lại cũng đang chửi thầm: Con mẹ nó đây còn là phụ nữ sao? Mồm mép như tép nhảy, vừa thô vừa tục, còn đáng sợ hơn khủng long…
Trước mắt hiện lên gương mặt tươi cười trắng nõn của Sầm Uất Nhiên, Ân Hoán lại bồi thêm một câu: Đàn bà bên ngoài chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ có vợ mình là dịu dàng nhất!
Nhưng từ sau lần trước hắn cưỡng ép cô, đến bây giờ, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn lạnh như băng…
Có phải hắn chưa từng làm qua loại chuyện khốn nạn đó đâu, phụ nữ ấy mà, lúc đầu thì không phục, làm mấy lần liền xuôi ngay.
Năm đó, chẳng phải Sầm Uất Nhiên được hắn tưới tắm chán rồi mới chịu nhận lời, giờ lại còn làm ra vẻ nữa…
Quả nhiên, đọc nhiều sách cũng chẳng hay ho gì.
“À này…. Vừa rồi cô cảm thấy tôi ghê tởm à?”
Đàm Hi ngẩn người rồi gật đầu.
“Tại sao?” Mắt gã thanh niên lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Chậc, anh bị chửi đến ngu người rồi à?”
“Tại sao cô lại thấy tôi ghê tởm?” Ân Hoán nhớ rõ, Sầm Uất Nhiên cũng đã từng nói y như thế với mình.
Đàm Hi cảm thấy có vẻ như hắn không nói đùa liền trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Muốn nghe lời nói thật lòng hay nói dối?”
“Nói dối đi.”
“Anh quá xấu.”
Khóe miệng hắn giật giật, “Nói thật thì sao?”
Thở dài, ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc: “Anh quá đần, hơn nữa còn không biết mình đần.”
“Vậy phải làm sao giờ?”
“Thì đăng ký một lớp học bổ túc thôi.”
“Cô nói tôi vô văn hóa hả?”
“Sự thật là như thế.”
Ân Hoán rời khỏi, lúc ra cửa vẫn còn tỏ vẻ rất đăm chiêu…