Chương 209
Gần đây, bài post bình chọn hoa khôi trường có dấu hiệu từ từ hạ nhiệt.
Nguyên nhân là vì, trong trường vô cớ có người thao túng, vừa đăng lên đã lập tức bị xanh màn hình, buộc phải khởi động lại máy tính mới thoát khỏi giao diện được.
Mọi người đã bị một lần, không có lý nào lại tiếp tục đâm đầu vào họng súng nữa, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, độ nóng bài post hoa khôi trường đã giảm xuống.
Hệ thống máy tính phụ trách bảo trì diễn đàn lập tức lên tiếng thanh minh, nói là bị hacker tấn công, đang tích cực tìm phương án giải quyết.
Khi Đàm Hi biết chuyện thì mọi chuyện đã được xử lý xong, nghe nói phía trường học đã tìm chuyên gia bảo mật đến để chống lại sự tấn công của hacker.
Sự tò mò thôi thúc khiến cô đăng nhập vào công cụ quản lý để xem cái gọi là “tường bảo mật chuyên gia” kia, thời đại số liệu phức tạp đầy trời, phức tạp lề mề, chỉ phòng thủ chứ không tấn công, xem ra trình độ cũng không ra sao.
Sự nghiệp bán giày giảm giá 5% toàn bộ sản phẩm đại công cáo thành, Đàm Hi kiếm được gần 20 vạn, túi tiền căng phồng lên nhanh chóng.
Cô vung tay: “Hôm nay tớ mời cơm, các cậu muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!”
Lúc đó, trong nồi lẩu chín ô đang sôi sùng sục dầu đỏ, ai nấy đều ăn đến trêи trán lấm tấm mồ hôi, gò má ửng đỏ.
“Đã thật!” Tiểu công trúa ăn được một nửa, thình lình thoát ra một câu giọng Tứ Xuyên.
Đàm Hi nghe hiểu nhưng không nói gì.
An An và Hàn Sóc lơ tơ mơ, tiểu công trúa nhân cơ hội giảng giải một hồi, mặt mày hớn hở.
“… Tóm lại, chính là cảm giác sung sướиɠ thoải mái!”
Trạng thái của Hàn Sóc đã có sự thay đổi rõ rệt, tuy sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng đã có hồng hào hơn một chút.
Mang một mái tóc sặc sỡ, đường kẻ mắt vừa to vừa đậm, đi đến trạm nào cũng có tỷ lệ quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm.
Ăn lẩu xong, nhóm bốn cô gái lại đi đến quán karaoke gọi một phòng riêng.
Hàn Sóc mở màn, hai bài hát kinh điển của Micheal Jackson, bầu không khí bỗng nhiên hào hứng hẳn lên, ngay cả An An vốn dĩ thanh tao nho nhã cũng góp tặng một bài.
Núi non trùng điệp ánh vàng sáng lại tắt
Tóc mây muốn xòa xuống gò má tuyết
Lười dậy vẽ lông mày, trang điểm chải chuốt muộn
…
Mới dán áo lưới thêu
Từng đôi chim cô vàng
…
Bài hát “Bồ tát man” đã được An đại mĩ nhân biểu diễn ai oán uyển chuyển mà đẹp đẽ, đôi mắt sáng kia lúc này đã phủ đầy lớp sương mù mỏng, giống như tất cả ẩn tình không được hiểu thấp, khiến người ta không khỏi đau lòng.
“An An đẹp quá…” Trong mắt tiểu công trúa toát lên vẻ si mê, “Tớ cứ cảm thấy cậu ấy là một người có tâm sự.”
Đàm Hi như có điều gì suy nghĩ.
Hát xong một bài, An An đưa micro lại cho cô, Đàm Hi giơ tay ra đón lấy, khúc dạo đầu bài “Mua bán tình yêu” vang lên.
Hàn Sóc nuốt nước bọt, tiểu công trúa cũng trợn mắt lên nhìn.
An An xưa nay luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi sững sờ, đã nghe thấy Đàm Hi bắt đầu hát.
“Bán đứng tình yêu của em, ép em phải rời xa, cuối cùng khi biết được sự thật nước mắt em tuôn rơi…”
Ba người: “…”
Chớp mắt đã lại một tuần nữa trôi qua, bài tập phác họa của Đàm Hi bị ông giáo Phạm thu lại, nghe nói là còn cầm đến các lớp khác để trưng bày.
Tuần này, bài tập từ hai trang thành bốn trang, mỗi người đều phải tự đến văn phòng ông ấy nộp bài.
Môn học của ông ấy là vào thứ ba, thứ năm Đàm Hi đã giành thời gian vẽ xong, thứ sáu mang đến văn phòng nộp.
Đẩy cặp kính trêи mũi lên, “Đây là em vẽ sao?”
Đàm Hi rất muốn đảo mắt đốp lại ông một câu: không phải em vẽ thì chẳng lẽ lại là thầy vẽ à?
Dường như nhìn ra được lời nói trong đầu Đàm Hi, Phạm Trung Dương mất tự nhiên khẽ ho hai tiếng, “À ừm… xử lý hình ảnh ánh sáng rất khá, tỷ lệ cũng vô cùng hài hòa, chỉ có điều điểm đặt bút có phải là… hơi bị tùy tiện quá không?”
Tùy tiện?
Đàm Hi nhướn mày, ồ một tiếng, “Vậy em mang về vẽ lại.”
“Khụ khụ… Em hoang mang gì chứ?” Thu tay lại, kéo bức tranh, đôi mắt già nua liếc nhìn cô thông qua kính mắt.
Đàm Hi thật muốn mắng người.
Cái lão quái vật này.
“Tuy có điểm thiếu sót, nhưng miễn cưỡng có thể lọt vào mắt được, lần này thì thôi đi, lần sau nhớ cải tiến.”
Đàm Hi ồ một tiếng, ngoan ngoãn nghe theo, “Không có việc gì em đi trước đây.”
“Đợi đã!” Phạm Trung Dương lên tiếng giữ người lại, cô gái này sao nhìn thế nào cũng có vẻ như vô cùng cố chấp vậy?
Chỉ nhìn tranh thật ra rất có linh khí, thiên phú cũng khá, nhưng phản ứng này sao lại ngang ngược như vậy chứ?
Danh tiếng giáo sư Phạm lạnh lùng nghiêm khắc cũng không phải là cái danh suông, sinh viên đứng trước mặt ông hoặc là kinh sợ, hoặc là nịnh hót lấy lòng, đây là sinh viên đầu tiên không có cảm xúc gì như vậy.
Hôm nay Đàm Hi mặc một chiếc quần jeans rách, hai tay cho vào túi, mi tâm cau lại, rõ ràng đã đợi đến mất kiên nhẫn.
“Giáo sư, còn có chuyện gì nữa?”
“Tiếng Anh của em thế nào?”
Đàm Hi thấy bồn chồn trong lòng, nhưng miệng lại phản ứng nhanh hơn, “Cũng được.”
Dù sao thì kiếp trước cô cũng từng đi du học, là du học sinh Mỹ chính tông, được gắn mác sinh viên trường đại học hàng đầu của Mỹ.
“Giao tiếp với người nước ngoài không vấn đề gì chứ?”
“Giáo sư, thầy hỏi chuyện này làm gì? Có liên quan gì đến bài tập của em không?”
“Ồ, là vậy nè, cuối tháng 9 hàng năm ở Tân Thị đều tổ chức một triển lãm tranh giao lưu Trung Quốc với các nước phương Tây, khoa các em và học viện mĩ thuật kế bên thay nhau tổ chức, năm nay đến lượt chúng ta. Vốn dĩ các nhân viên lễ tân phụ trách tiếp đón khách đều đã được định, nhưng sinh viên phụ trách khu triển lãm tranh trừu tượng có chút việc gia đình, hôm qua mới xin nghỉ với tôi, nhất thời không tìm được người thay thế…”
“Thế thì sao?”
“Tiếng Anh của em cũng khá, có thể đảm nhiệm thay được chứ?”
Không cho Đàm Hi cơ hội từ chối.
Ông Phạm giải quyết dứt khoát: “Cứ quyết định vậy đi! Tám giờ sáng mai ở cổng trường.”
Đàm Hi: “…”
Về ký túc, An An đã đi rồi, Nhiễm Dao đang thu dọn đồ đạc.
“Hi Hi, sao cậu ỉu xìu thế kia?”
“Còn không vì tại lão già họ Phạm kia sao.”
“Lại bị phê bình rồi à? Vô lý, tớ thấy thầy ấy thích cậu lắm mà…”
Đàm Hi nghiêm mặt: “Ảo giác.”
“Thôi đi! Lần nào lên lớp cũng gọi cậu trả lời câu hỏi, bài tập phác họa cũng chỉ có cậu và An An được chín mươi điểm, còn không thừa nhận.”
He he he.
Sau khi Nhiễm Dao đi, ký túc xá chỉ còn lại Đàm Hi và Hàn Sóc, hai người nhìn nhau.
“Tối nay có đi lượn không?”
Đàm Hi hăng hái, hai mắt sáng lên, “Lượn thế nào?”
“Quán bar.”
Đàm Hi búng tay một cái: “Đi.”
Mười lăm phút sau.
Hàn Sóc nhìn Đàm Hi mặc quần yếm bó sát như thể đầu thai thoát cốt, suýt nữa thì kinh ngạc đến rớt cằm.
Mái tóc đuôi ngựa được xõa ra, tóc dài như suối đổ, khuôn mặt nhỏ nhắn thấp thoáng trong đó, đôi mắt sáng trong, hàm răng sáng đẹp.
Đàm Hi tạo dáng pose hình một cái, chớp mắt, “Thế nào?”
Hàn Sóc dựng ngón tay cái lên, nhân tài đấy!
Trang điểm đậm, mặc áo khoác lên, đội thêm mũ lưỡi trai, lại biến thành sinh viên ngoan gương mẫu.
“Cậu làm gì vậy?” Hàn Sóc đeo cây đàn guitar lên vai, quay người lại đã thấy Đàm Hi bọc kín người lại.
“Đi thôi.” Đàm Hi lười giải thích.
Đến khi hai người ra khỏi tòa nhà kí túc xá, Hàn Sóc mới phản ứng lại, nếu Đàm Hi thực sự ăn mặc như vậy đi ra ngoài, thì có lẽ còn chưa kịp đi ra ngoài cổng trường đã bị vây xem như xem gấu trúc.
“Hi Hi, tớ không nghiện nữa rồi.”
Đàm Hi liếc nhìn cô, Hàn Sóc cười u ám, “Tớ thề, tớ cai nghiện được thật rồi!”
“Ờ.”
“Thế… cậu có thể trả lại bao thuốc cho tớ không?”
“Ném đi rồi.”
“Hả?”
“Tớ ném đi rồi.”
“Bảy đồng đấy nhé!”
Đàm Hi dừng lại, khoanh tay trước ngực.
Hàn Sóc bị cô nhìn đến tê dại cả da đầu, rụt cổ lại, “Tớ đùa thôi …”
Hai người đi đến hơn mười hai giờ mới quay về trường học, dì quản lý ký túc xá ngửi thấy có mùi bia, đương nhiên sắc mặt không được thoải mái cho lắm.
“Sinh viên đại học bây giờ thật là càng ngày càng không ra thể thống gì…”
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngáp ngủ đến cổng trường tập hợp.
Phạm Trung Dương đang cầm danh sách điểm danh, giọng to rõ ràng, hào sảng phấn chấn.
Lên xe, ngửi mùi xăng xe đó, Đàm Hi suýt nữa thì nôn ra.
“Bạn học, bạn có sao không?” Nam sinh bên cạnh dìu cô.
Đàm Hi xua tay, ngồi vào vị trí, xe đi về phía trung tâm triển lãm.
Cũng may, đích đến cách trường không xa lắm, xe chạy mười phút đã đến nơi.
Xuống xe, Đàm Hi không thể nhịn nổi nữa đi đến bên thùng rác nôn mật xanh mật vàng, mùi bia trong miệng khiến cô đỏ mặt tía tai, cuối cùng còn chảy cả nước mắt.
Khi đứng dậy, một chai nước suối được đưa đến trước mặt cô, là nam sinh lúc trước đỡ cô.
Giơ tay ra đón lấy chai nước, vội vàng uống hai ngụm nước mới dịu lại một chút, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lại có khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.
“Đi thôi.” Sau khi nôn xong, Đàm Hi thấy khá hơn nhiều, vội vàng đuổi theo đội ngũ.
Sau khi Phạm Trung Dương trao đổi với nhân viên công tác, mỗi người nhận một bộ đồng phục, nữ sinh mặc áo thun váy ngắn, nam sinh mặc quần dài áo sơ mi dài tay.
“Chào mừng các bạn sinh viên! Sau đây tôi sẽ phân công công việc ở các khu triển lãm như các bạn đã đăng ký, nếu có bất cứ vấn đề gì các bạn có thể tìm người phụ trách khu vực triển lãm của mình để trao đổi …”
Đàm Hi đi đến khu vực tranh sơn dầu phái trừu tượng, vừa khéo lại cùng một khu với nam sinh vừa nãy.
“Trùng hợp quá.” Cô gật đầu.
“Hi, lại gặp cậu rồi.” Nam sinh khi cười có một cặp má lúm đồng tiền rất đẹp.
Đàm Hi yên lặng di chuyển ánh nhìn, người phụ trách đi đến, sắp xếp công việc cho hai người xong rồi rời đi như một cơn gió.
“Tiếng Anh của cậu đã qua cấp bốn chưa?”
Đàm Hi lắc đầu, “Tôi mới năm nhất.” Vừa mới nhập học.
Nam sinh hiếu kỳ nhìn cô đánh giá một hồi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Vậy thì chúng ta đổi đi, ở đây có rất nhiều người nước ngoài, tôi sợ cậu không ứng phó lại được.”
Đàm Hi nhíu mày.
Công việc của cô là đón khách ở cửa, tương đương với nhân viên lễ tân, bán mặt thôi mà.
Công việc của nam sinh là bảo vệ sản phẩm triển lãm, làm công việc hậu trường.
Trước khi đến đây, nghe nói hoạt động lần này sẽ được tính vào kết quả kiểm tra cuối kỳ, và liên quan đến việc lựa chọn trao đổi học sinh học kỳ sau, lộ mặt ra đương nhiên nhiên là tốt hơn không lộ mặt rồi.
Đương nhiên, Đàm Hi cũng không muốn dùng tư duy tính toán lợi ích như vậy để đánh giá ý tốt của một người, nhưng quả thực cô không thích kiểu tự ý quyết định như vậy.
“Không cần đâu, tự tôi có thể ứng phó được.”
“Tiếng Anh của cậu còn chưa qua được cấp bốn, cầu tiến là chuyện tốt, nhưng cũng không nên cưỡng ép bản thân, dù sao cũng liên quan đến hình tượng của đại học T, nếu chẳng may có người nước ngoài…”
“Tôi không cho là không qua được cấp bốn đồng nghĩa với việc tiếng Anh không tốt.” Đàm Hi ngắt lời hắn, chợt nở nụ cười, “Hơn nữa, tôi rất thích công việc này, không muốn đổi.”
Đôi môi khẽ động hai cái, đáy mắt nam sinh lướt qua sự khó xử, Đàm Hi coi như không nhìn thấy.
Hai người ai vào việc nấy.
Bởi vì thời gian còn sớm, chưa có nhiều người tới tham quan, một vài người đến đều là người Trung Quốc, chưa gặp người nước ngoài.
Tăng Kỳ vì bị hố một phen, tâm trạng không được tốt lắm, chiếc khăn nhung trong tay cứ lau đi lau lại bục triển lãm.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Đàm Hi, sẽ thấy người con gái đoan chính đứng ở lối vào, bóng lưng tinh tế, vẫn là chiếc áo thun và váy ngắn đồng phục, nhưng được mặc trêи người cô lại toát lên ý vị đặc biệt.
Tóc đuôi ngựa buộc gọn, trang điểm nhẹ, không có gì điểm xuyết phức tạp đẹp như thể bức tượng điêu khắc tự nhiên.
Bỏ đi sự không thoải mái vừa rồi, Tăng Kỳ vẫn rất có thiện cảm với cô.
Nghĩ lại thì, có lẽ đây là một cô gái thẳng thắn bộc trực …
Vốn dĩ, hắn muốn nhận công việc tiếp đón khách là vì muốn lộ mặt nhiều hơn trước mặt giáo sư Phạm, để thuận tiện cho con đường thi trao đổi sinh viên ở kỳ sau.
Phải biết rằng, Phạm Trung Dương là một trong những giám khảo cố định, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho ông ấy thì…