Mục lục
Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt lúc Tạ Thanh Dao ôm lấy cậu, Hà Húc liền tỉnh lại.

Bất quá dù sao ý đồ của cậu cũng là tìm một cơ hội trở lại bên cạnh Tạ Thanh Dao, cơ hội tốt như vậy cậu không cần phải tỉnh lại phá hỏng tình huống này, đơn giản tiếp tục giả bộ ngủ tùy ý để Tạ Thanh Dao ôm cậu vào phòng.

Ngửi mùi hương quen thuộc trong phòng, Hà Húc rất nhanh nhận ra rằng Tạ Thanh Dao đã đưa cậu về biệt thự, ước chừng thời cơ không còn nhiều lắm liền nhíu mày, giả vờ là bị đánh thức còn nhập nhèm mở mắt.

Hà Húc dụi mắt làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, mờ mịt chớp mắt hỏi: "Sao lại đưa tôi đến đây?"

Tạ Thanh Dao đặt cậu lên giường, quay lưng đi tìm hòm thuốc, vừa lấy thuốc vừa ăn ngay nói thật: "Thấy em ngủ quá say, không nỡ gọi em dậy."

"Ồ......"

Tạ Thanh Dao cầm thuốc trị thương tới, ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ mép giường ý bảo Hà Húc dịch sang một chút.

Vốn là ôm mục đích quay lại bên cạnh Tạ Thanh Dao, Hà Húc cũng không bài xích loại tiếp xúc này, thậm chí hy vọng có thêm nhiều cơ hội như vậy, vì thế rất nhanh liền nhích gần tới bên cạnh Tạ Thanh Dao.

Tạ Thanh Dao cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt Hà Húc ánh mắt khó nén vẻ đau lòng, Hà Húc nhìn thấy tất cả, trong lòng nắm chắc hơn vài phần.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Ra tay rất nặng, nhưng cũng may không rách da. Thuốc này hơi rát, nhưng hiệu quả nhanh lắm, em nhịn một chút, anh sẽ cố gắng nhẹ tay nhất có thể."


Có thể không nặng sao, Hà Húc nghĩ thầm, ngay cả chút sức lực cuối cùng cậu cũng dùng hết rồi, phàm là Tạ Thanh Dao nhìn xuống một cái liền biết, tay phải của cậu bây giờ còn sưng lên.

Bất quá trên mặt Hà Húc vẫn rất phối hợp gật đầu, đưa mặt lại gần.

Tạ Thanh Dao dùng tăm bông thấm nước thuốc nhẹ nhàng xoa lên mặt Hà Húc, vừa mới tiếp xúc với làn da, Hà Húc liền giống như nhím biển xù lông trực tiếp đau đến tóc gáy dựng thẳng lên, nhưng vẫn nhịn xuống không trốn cũng không lên tiếng, chỉ là nhịn không được nhẹ nhàng "xuýt" hai hơi.

"Đau thì nói, anh sẽ nhẹ tay hơn một chút. "động tác Tạ Thanh Dao nhẹ nhàng cẩn thận lau qua gò má sưng đỏ của Hà Húc. Hắn cử động một chút, Hà Húc liền run rẩy yếu ớt, thoáng nhìn qua Hà Húc đã cào ga giường đến nhăn nheo, Tạ Thanh Dao lại càng không nỡ xuống tay bôi thuốc.

"Không sao đâu, tôi nhịn được."

Thái dương Hà Húc ướt đẫm mồ hôi, nhưng sự nhẫn nại của cậu luôn luôn không tệ, mức độ này tuy rằng đau, cũng không đến mức khóc cha gọi mẹ không nhịn được. Mặc dù biết mình lúc này giả bộ nhu nhược một chút sẽ tương đối tốt, nhưng cậu thật sự là diễn không tới.

Tạ Thanh Dao nhíu mày cẩn thận từng li từng tí giúp cậu bôi thuốc, toàn bộ đau lòng đều viết ở trên mặt không cần phỏng đoán, Hà Húc nghiêng đầu đánh giá sắc mặt Tạ Thanh Dao, giơ tay vuốt v e lông mày của hắn.

"Ngài yên tâm, thứ tư tuần sau mới quay phim, trước lúc đó vết thương này chắc chắn tôi sẽ dưỡng tốt, tôi sẽ không cản trở việc của công ty."

Nghe vậy động tác Tạ Thanh Dao dừng lại, nhìn Hà Húc ẩn nhẫn lại hiểu chuyện càng cảm thấy khó chịu, một lúc lâu thu lại thần sắc cúi đầu tiếp tục giúp cậu bôi thuốc, "Những thứ đó em không cần quan tâm, nếu có việc gì anh sẽ giải quyết."


Xử lý xong vết thương trên mặt Hà Húc, Tạ Thanh Dao không vội thu dọn thuốc, ngược lại ra hiệu cho Hà Húc c ởi quần áo, hỏi: "Trên người còn vết thương nào khác không?"

Hà Húc theo thói quen nghe theo chỉ thị của Tạ Thanh Dao c ởi quần áo, nghe hắn hỏi như vậy đầu tiên là sửng sốt nửa giây, ngay sau đó kịp phản ứng lại nhanh chóng cài quần áo lại, ôm cổ áo lắc đầu.

Nhận được đáp án này, Tạ Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy xử lý số thuốc còn lại.

"Em nghỉ ngơi một lát, anh đi làm chút đồ ăn. Muộn chút nữa anh đưa em về lấy hành lý, mấy ngày nay em tạm thời ở lại đây đi."

Điều này phù hợp với suy nghĩ trong lòng Hà Húc, nhưng cậu vẫn cố ý làm bộ như không hiểu nguyên nhân hỏi ngược lại: "Tại sao?"

Tạ Thanh Dao đóng hòm thuốc, quay lại dùng sức xoa xoa tóc Hà Húc, "Bởi vì em không biết tự chăm sóc mình."

Trong đầu Hà Húc dự đoán rất nhiều lý do Tạ Thanh Dao sẽ đưa ra, duy chỉ không nghĩ tới sẽ là một câu nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng một câu như vậy, lại giống như thiên thạch đập vào lòng cậu.

Giống như trong chuyện này, Tạ Thanh Dao nói rất đúng, điều này làm cho cậu không thể phủ nhận.


Hết thảy đều tiến hành theo nguyện vọng của cậu, thậm chí thuận lợi ngoài dự liệu, Hà Húc không có đạo lý cự tuyệt, vì thế ngầm thừa nhận đề nghị của Tạ Thanh Dao.

Ăn xong một bữa đơn giản, Hà Húc theo Tạ Thanh Dao trở lại chỗ ở của hắn, đem vali còn chưa kịp mở ra mang về nguyên vẹn.

Hà Húc đẩy hành lý vào cửa liền đi thẳng đến phòng khách lầu một, lúc bị Tạ Thanh Dao hỏi còn hoa mỹ nói rằng đây là vì bảo trì khoảng cách, dù sao hiện tại giữa hai người bọn họ không phải là loại quan hệ đó.

Trò lạt mềm buộc chặt, Hà Húc diễn tệ mới mức chồng chất sơ hở, theo dự đoán của cậu Tạ Thanh Dao nhất định sẽ rất nhanh nhìn thấu cậu, sau đó dùng giọng điệu ra lệnh không thể xen vào lúc trước yêu cầu cậu dọn lên lầu hai ở cùng hắn.

Tuy nhiên......

"Em nói cũng đúng, ở chung một chỗ đích xác không thích hợp. "Tạ Thanh Dao không ngăn cản, thậm chí có chừng mực trực tiếp dừng ở cửa không tiếp tục đi vào trong phòng," Em nghỉ ngơi cho tốt, anh không quấy rầy em nữa"

Hà Húc bối rối tại chỗ, kịch bản này không giống kịch bản cậu đã nghĩ.

Không phải chứ, từ khi nào Tạ Thanh Dao trở thành một người hiểu rõ đạo lý như vậy?

Biến cố bất thình lình làm rối loạn kế hoạch ban đầu của Hà Húc, cậu vốn định hôm nay mượn cơ hội ở cùng một chỗ với Tạ Thanh Dao, trực tiếp đảo khách thành chủ lấy được chứng cứ không trong sạch của bọn họ.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Kết quả Tạ Thanh Dao đột nhiên tử tế như vậy, kế hoạch cậu nghĩ ra toàn bộ không dùng được.

Hà Húc ảo não ngồi ở cuối giường, tự hỏi còn có biện pháp nào có thể phá vỡ hiện trạng, bình an vô sự như vậy là không thể được......


Hà Húc lơ đãng nghĩ, ánh mắt tùy ý nhìn khắp mọi nơi, lúc rơi xuống phòng tắm bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, đứng dậy đi tới phòng tắm cở i quần áo làm ướt mình, sau đó quấn khăn tắm dùng sức vặn hỏng vòi hoa sen.

Chân trần bước lên lầu hai, Hà Húc rụt vai gõ cửa phòng Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, có thể mượn phòng tắm của ngài không?"

Trong cửa vang lên một trận động tĩnh, qua một hồi cửa mới bị mở ra, Tạ Thanh Dao khoác áo choàng tắm, trên người hơi nước mờ mịt, tóc ướt sũng, hẳn là cũng vừa mới tắm rửa.

Thấy cậu đi chân trần đứng ở cửa, Tạ Thanh Dao vội vàng cho cậu vào phòng, "Đây là làm sao vậy?"

"Phòng tắm của tôi bị hỏng, nhưng còn chưa tắm xong, có thể cho tôi mượn phòng tắm của ngài không?"

"Đương, đương nhiên......"

Vừa rồi lực chú ý đều đặt ở đôi chân trần của Hà Húc, nghe cậu nói tới chuyện tắm rửa mới kịp phản ứng trên người cậu chỉ quấn khăn tắm, nửa che nửa đậy như thế dáng người đẹp đẽ thoạt nhìn không sót cái gì, Tạ Thanh Dao sợ mình sinh ra ý nghĩ không an phận, vội vàng dời ánh mắt đi.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Dáng người Hà Húc không phải quá gầy yếu, tuy rằng gầy, nhưng đường cong cơ bắp trên thân thể người luyện vũ đạo quanh năm lại rất đẹp, không mỏng manh cũng không quá mức cường tráng, thứ nên có đều có, còn vừa vặn.

Được cho phép, Hà Húc mỉm cười vào cửa, thừa dịp Tạ Thanh Dao tránh ánh mắt không để lại dấu vết mở ghi âm, đặt điện thoại di động bên cạnh tủ đầu giường.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK