Bầu không khí giữa Hà Húc và Từ Phượng Chi không đúng, điểm này bắt đầu từ khi hai người bọn họ vào cửa, Đỗ Minh Vũ đã phát hiện.
Đơn thuần nhìn vào lập trường mà nói cậu ta nhất định là muốn đứng về phía Từ Phượng Chi, bất quá Hà Húc hiện tại so với trước kia tính tình càng nóng nảy hơn, bọn họ hiện tại lại đều ở nhà Hà Húc, hơn nữa cậu ta còn có một chuyện đại sự cần gấp gáp dựa vào Hà Húc, vì thế tròng mắt vừa chuyển liền thành khuôn mặt tươi cười, làm người hòa giải.
"Ai nha, tôi nói này, sao vừa gặp mặt đã như vậy, bớt giận đi, bình tĩnh một chút ha."
Thái độ Đỗ Minh Vũ khác thường như vậy, Hà Húc không cần liếc mắt nhìn cũng biết nhất định có vấn đề, nhưng tranh cãi với Từ Phượng Chi quả thật đã khiến cậu kiệt sức.
Cậu xoay người đi tới trước tủ quần áo lục mấy bộ quần áo nhét vào vali, từ trong ngăn kéo phía dưới lấy ra một cái hộp, trọng lượng trong tay phỏng chừng so với lần trước nhẹ hơn một phần ba.
Hà Húc cong khóe môi giễu cợt, cũng đúng, bọn họ đã ở đây hai ngày, tiền giấu ở mặt ngoài như vậy làm gì có đạo lý không bị tìm thấy?
Hà Húc kéo hành lý, ôm hộp đựng tiền trở lại phòng khách, đưa hộp tiền cho Đỗ Minh Vũ, "Trừ tiền các người tiêu hết, trong này chắc còn sáu bảy ngàn đồng, cũng đủ để các người tiêu trong khoảng thời gian này."
Đỗ Minh Vũ sững sờ nhận lấy cái hộp, nhìn xuống đất, thấy cậu kéo vali trong nháy mắt khẩn trương, tóm lấy cậu hỏi: "Vậy còn anh? Anh muốn chạy đi đâu?"
Hà Húc hất cậu ta ra, cúi đầu kéo vali lại, thản nhiên trả lời: "Tôi ra ngoài ở, khi nào các người đi, tôi sẽ quay lại."
"Tôi và mẹ từ xa chạy tới thăm anh, anh trốn tránh chúng tôi không thấy kỳ cục sao?"
"Các người tới thăm tôi sao?" Hà Húc hờ hững liếc nhìn, ngữ điệu lạnh lùng," Muốn tôi làm gì thì nhanh chóng nói đi, thừa dịp tôi còn sống."
Hà Húc nói đến nửa câu sau, ánh mắt nhìn về phía Từ Phượng Chi, bổ sung một câu: "Không chừng còn có thể thực hiện được."
"Vậy tôi sẽ nói thẳng, thật ra tôi... "Đỗ Minh Vũ vừa mở miệng đã bị Từ Phượng Chi cắt ngang.
"Minh Vũ." Từ Phượng Chi gọi cậu ta lại, lắc đầu.
Ban đầu thương lượng chính là ba người bọn họ cùng đến tìm Hà Húc, nhưng hiện tại Đỗ Nguyên Giang bởi vì đánh bạc mà bị tạm giam, chỉ còn mẹ con bọn họ, Đỗ Minh Vũ cũng sợ Hà Húc sẽ cự tuyệt yêu cầu của cậu ta, vì vậy dưới ánh mắt ngăn cản của Từ Phượng Chi nhịn xuống không nói ý đồ đến đây của mình.
Hà Húc không đợi được câu trả lời, liền trực tiếp kéo vali trở lại khách sạn, ngay cả quần áo cũng không cởi đã nằm sấp trên giường trùm đầu ngủ, không ngờ lại ngủ thật.
Giấc ngủ ngắn ngủi lại kết thúc trong ác mộng, lúc này Hà Húc mơ thấy một thứ gì đó không giống trước kia, ngoại trừ người đàn ông cầm dao đuổi giết cậu, còn mơ thấy một người phụ nữ lạnh lùng thờ ơ.
Người phụ nữ có khuôn mặt giống Từ Phượng Chi, ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn cậu bị người đàn ông cao lớn kia bắt được, sau đó dùng dao kề vào cổ, phớt lờ ánh mắt cầu cứu cùng gào thét của cậu, mặc cho cậu bị người kia kéo đi từng chút một.
Giấc mơ là giả, nhưng ánh mắt kia của Từ Phượng Chi lại vô cùng chân thật, Hà Húc có lý do tin tưởng, nếu một màn cậu bị người đàn ông kia truy sát thật sự xuất hiện trước mắt Từ Phượng Chi, bà nhất định sẽ làm như trong mộng.
Từ trong phòng tắm đi ra, Hà Húc cầm điện thoại di động lên, soạn một tin nhắn cho Từ Phượng Chi, thành thật truyền đạt lời bác sĩ nói với cậu ngày hôm đó.
Cầm di động đợi nửa giờ, Từ Phượng Chi nửa điểm đáp lại cũng không có. Hà Húc tức giận bản thân tự mình đa cảm, phiền lòng bỏ điện thoại di động ra nằm trở lại giường, bất giác nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi gặp Từ Phượng Chi tới nay, luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Nhưng là cái gì, cậu nghĩ không ra.
*Wattpad: LinhLam1301*
Suốt một đêm, Hà Húc cũng không nhận được hồi âm của Từ Phượng Chi. Hà Húc cứ như vậy trừng mắt đến hừng đông, một đêm không ngủ.
Ở trong phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, Hà Húc rốt cuộc không yên lòng, thay một bộ quần áo đơn giản vội vàng trở về nhà.
Cầm chìa khóa vào cửa, trong phòng lại không có một bóng người.
Hà Húc bắt đầu lo lắng, sau khi tìm kiếm từng phòng đều không thấy bóng dáng, lúc này mới nhớ ra phải gọi điện thoại. Bên này cậu vừa mới lấy ra điện thoại di động, phía sau liền truyền đến tiếng mở khóa cửa.
Có tiếng ổ khóa xoay, cửa lớn bị kéo ra, đầu tiên bước vào không phải bóng người, mà là âm thanh huyên náo của một nhà ba người đang nói chuyện cười đùa.
Hôm nay là ngày Đỗ Nguyên Giang hết tạm giam về nhà, sáng sớm Từ Phượng Chi đã dẫn Đỗ Minh Vũ đến cửa trại tạm giam chờ, lúc này mới cùng nhau về nhà.
Hà Húc sau khi phát giác điểm này, nhìn chăm chú ba người bọn họ vào cửa, đứng ở giữa phòng khách giống như cây cột không biết di chuyển, cũng không mở miệng chào hỏi.
Ba người nhìn thấy cậu, cũng hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền lộ ra một bộ biểu tình "Vừa vặn không cần đi tìm ngươi", cùng nhau cười vào cửa.
Ba người đối diện thoạt nhìn hài hòa mỹ mãn, Hà Húc cảm thấy mình có chút dư thừa, ngoài cười nhưng trong không cười rất khó coi, Hà Húc nghĩ nếu không thì tìm cớ gì để rời đi trước, chợt nghe thấy Đỗ Nguyên Giang gọi cậu.
"Hà Húc à, đứng đó làm gì, tìm chỗ ngồi đi."
Đỗ Nguyên Giang nghiễm nhiên làm bộ như chủ nhân, Hà Húc cảm thấy cực kỳ châm chọc, đây là nhà của cậu, mình lại giống như một người ngoài dư thừa, còn phải do người khác đến "thưởng chỗ ngồi".
"Không, tôi không quấy rầy nữa, các ngươi nghỉ ngơi đi."
"Đừng đi, vừa lúc chúng ta có việc tìm con " Đỗ Nguyên Giang tựa lưng vào sofa, lấy từ trong ngực ra một hộp thuốc lá mới mua, châm một điếu cắn vào miệng, mơ hồ không rõ ý bảo cậu một câu:" Ngồi đi."
Hà Húc không tiện từ chối, liền từ bên cạnh chuyển một cái ghế, ngồi vào chỗ cách cửa tương đối gần, thuận tiện cho cậu tùy thời chạy trốn.
Có Đỗ Nguyên Giang trấn thủ, Đỗ Minh Vũ cũng lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Hà Húc, lấy di động lướt ra một tấm ảnh cho cậu xem, "Anh xem, đẹp không?"
Hà Húc nhìn lại, trong ảnh là một cô bé chừng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp mi thanh mục tú, kiều diễm động lòng người.
Lấy ánh mắt của Hà Húc với tư cách là người làm trong giới giải trí mà xem, nhan sắc của cô gái này chính là đưa vào giới giải trí mỹ nữ nhiều như mây, cũng không hề kém cỏi.
Nhưng mà...... cho cậu xem cái này làm gì?
Hà Húc nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, cười tự giễu: "Tôi lại không thích phụ nữ."
Đỗ Minh Vũ nghe vậy vừa tức vừa khó chịu, lời nói của Hà Húc đối với cậu ta mà nói càng giống như một loại mạo phạm, cậu ta tức giận cất điện thoại di động đi, giống như mỗi một cái nhìn của Hà Húc đều là khinh nhờn cô gái kia.
"Ai hỏi anh có thích hay không!"
"Đây là cô gái Minh Vũ thích, hai người bọn nó là bạn học cấp ba, yêu đương cũng đã hơn một năm, hiện tại muốn kết hôn."
Hà Húc nghe vậy không nhịn được cắt ngang Từ Phượng Chi, lộ ra vẻ mặt khó tin, "Đỗ Minh Vũ năm nay bao nhiêu tuổi? Mà đã định nói chuyện kết hôn?"
"Minh Vũ năm nay đã hai mươi rồi, bây giờ kết hôn sớm chỗ nào? trước tiên làm hôn lễ, rồi mới đi đăng ký kết hôn, xung quanh vài nhà đều làm như vậy."
Hà Húc cảm thấy vô lý đến cực điểm, cũng không muốn nghe thêm một chữ nào về chuyện này nữa, không có kiên nhẫn hỏi: "Cho nên chuyện này có quan hệ gì với tôi?"
Đỗ Nguyên Giang vẫn luôn trầm mặc nãy giờ lúc này mở miệng, "Hôm nay tìm con, là muốn con cho em trai một cái lễ hỏi, không thành vấn đề chứ?"
Danh Sách Chương: