Mục lục
Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Húc gần như không hề nghĩ ngợi, cúp điện thoại liền bỏ chạy, ngay cả một câu giải thích cũng không để lại đã vội vã rời đi.

Vệ sĩ bí mật phụ trách bảo vệ miễn cưỡng bắt được bóng dáng Hà Húc vụt qua, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Thanh Dao.

Loan Tụng nhìn Hà Húc chạy, cũng cố tình đuổi theo, nhưng không đợi cậu ta kịp phản ứng, Hà Húc đã biến mất, gấp đến độ quay vài vòng, bỗng nhiên nghĩ đến hình như mình vừa mới mơ hồ nghe thấy cái gì đó ở bệnh viện số 3.

Đang muốn lái xe đuổi theo Hà Húc từ phía sau, Tề Nhạc tìm khắp nơi không thấy bóng dáng Hà Húc, chỉ có thể gọi cậu ta qua làm chân chạy, Loan Tụng không tình không nguyện đi qua, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được Hà Húc.

Rời khỏi phim trường, Hà Húc đón xe đi thẳng đến bệnh viện số 3, tìm nửa ngày mới nhìn thấy Đỗ Minh Vũ hoảng hốt bên ngoài phòng cấp cứu.

"Đỗ Minh Vũ! "Hà Húc thở hổn hển, chạy đến bên cạnh Đỗ Minh Vũ thì dừng lại, túm lấy vai cậu ta gấp đến độ không kịp thở hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy Hà Húc, ánh mắt Đỗ Minh Vũ sáng ngời, sau đó vành mắt đỏ bừng cúi đầu, mím môi kể lại chuyện đã xảy ra.

Thì ra là bạn gái Đỗ Minh Vũ thúc giục nhà bọn họ làm giấy chứng thực nhà cửa, Từ Phượng Chi nghĩ nên sớm một chút đem chuyện này xác nhận cũng không tồi, liền dẫn Đỗ Minh Vũ đi xem nhà, vừa vặn chọn trúng một căn nhà giá cả vị trí đều vừa lòng, liền quyết định giao tiền đặt cọc, trở về tìm Đỗ Nguyên Giang đòi tiền nhà.

Kết quả không nghĩ tới chính là, trong nhà không có tiền.

Tính ra đâu đấy mới hơn một tháng, năm trăm vạn này đã bị Đỗ Nguyên Giang tiêu xài không còn một cắc trên bàn đánh bạc, Từ Phượng Chi vừa nghe xong lúc này một hơi cũng không nói nên lời, tức giận đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh.


Đỗ Minh Vũ sợ hãi, cùng Đỗ Nguyên Giang luống cuống tay chân đưa Từ Phượng Chi đến bệnh viện, Đỗ Nguyên Giang bảo cậu ta chờ ở đây, nói mình đi kiếm tiền.

Hà Húc nghe vậy, cơ bản tất cả đều rõ ràng. Đỗ Nguyên Giang tính toán rất kỹ, ông ta dám tiêu xài khoản tiền kia đơn giản là cảm thấy mình có thể lấy tiền từ tay Tạ Thanh Dao, nhưng trên thực tế lần này ông ta nhất định phải thất vọng rồi.

Tạ Thanh Dao hiện tại cắt đứt quan hệ tình nhân với cậu, Đỗ Nguyên Giang cho dù đi uy hiếp, cũng chỉ đụng phải phiền toái, nói không chừng còn bị Tạ Thanh Dao tìm người đánh cho một trận.

Hà Húc không có ý định đi quan tâm chuyện của Đỗ Nguyên Giang, mệt mỏi nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, phiền muộn ngồi xuống cái ghế gần cửa nhất.

Trong bệnh viện người đến người đi, mỗi người đều vội vã, thỉnh thoảng có người bệnh che khăn trải giường trắng bị đẩy ra, tiếng khóc của người nhà trong hoàn cảnh trang nghiêm phá lệ bi ai thê thảm.

Đèn đỏ trong phòng cấp cứu vẫn sáng, Hà Húc ngồi không yên, cậu xuất thần thật lâu nhìn người nhà tê tâm liệt phế khóc rống ở xa xa, nhịn không được trong lòng nghĩ, nếu Từ Phượng Chi cũng che khăn trải giường trắng đi ra như vậy, cậu có thể khóc hay không?

Hẳn là không thể đi, ngược lại sẽ thở phào nhẹ nhõm, may mắn chính mình rốt cục có thể rời xa một nhà ma cà rồng hút máu người này.

Thậm chí cậu là sẽ cười thật lớn đi.

Hà Húc nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng lại nặng nề đến mức ngay cả một chút cũng không cong lên được. Từ Phượng Chi chết, cậu thật sự sẽ cao hứng sao?


Suy nghĩ lung tung bay loạn, Đỗ Minh Vũ lo lắng đi lại lúc ẩn lúc hiện trước mắt cậu, Hà Húc bị cậu ta lượn qua lượn lại đến phiền lòng, nhịn không được nhíu mày ngước mắt quát: "Cậu cứ đi loanh quanh có thấy phiền không!"

Đỗ Minh Vũ bị rống đến sửng sốt, cho dù bình thường cậu ta ở trước mặt Hà Húc đều hết sức ngang ngược kiêu ngạo, nhưng đó đều là bởi vì Từ Phượng Chi ở bên cạnh làm chỗ dựa cho cậu ta, một mình đối mặt với Hà Húc, cậu ta còn không có gan càn rỡ.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Nhất là tình huống hiện tại của Từ Phượng Chi, vạn nhất không thể tỉnh lại, về sau cậu ta chẳng khác nào mất đi có chỗ dựa vững chắc, càng không thể cáo mượn oai hùm ra lệnh cho Hà Húc, hiện tại nghĩ đến đã thấy sợ.

Hà Húc rống cậu ta xong, trong lòng lại càng phiền. Cậu ghét tình huống không thể kiểm soát bản thân này, cảm giác mất kiểm soát khiến cậu cực kỳ lo lắng, thậm chí còn hơi nghiện thuốc lá.

Bỏ Đỗ Minh Vũ lại, Hà Húc cầm bao thuốc lá trong túi đi ra ngoài bệnh viện, đứng trước cổng châm một điếu thuốc, hít một hơi liền thấy Đỗ Nguyên Giang từ cửa mặt mày xanh mét đi vào.

Cậu nhìn chằm chằm Đỗ Nguyên Giang, Đỗ Nguyên Giang ngẩng đầu cũng vừa vặn bốn mắt nhìn cậu, giây tiếp theo đối phương tựa như tìm được đối tượng phát ti3t nổi giận đùng đùng xông tới.

"Đồ đê tiện, làm chó cho người ta cũng không biết, đồ không có tiền đồ lại bị người ta đá đi!"

Hà Húc bỗng dưng nắm chặt điếu thuốc trong tay, ngăn chặn xúc động muốn xông lên đánh người, cười lạnh nói: "Vậy ông không phải là chó, bây giờ dáng vẻ lại càng giống một con chó cụp đuôi hơn."


Đỗ Nguyên Giang vừa kinh ngạc vừa tức, Hà Húc hôm nay khác thường đến mức có chút không thích hợp, nhưng một người vai vế nhỏ như cậu còn dám nói năng lỗ m ãng với ông ta như vậy, ông ta làm sao nhịn được cơn tức này, vì thế nhào tới muốn đánh Hà Húc.

Nhưng một lão già chừng năm mươi tuổi có thể chiếm được tiện nghi gì trên người một cậu trai trẻ mới hơn hai mươi, Hà Húc nắm chặt tay Đỗ Nguyên Giang, dùng sức đẩy sang một bên khác, Đỗ Nguyên Giang đau đớn kêu lên.

Hà Húc ném ông ta đi chỗ khác, cúi đầu lạnh nhạt hút thêm hai hơi thuốc, "Nhiều năm như vậy tôi không so đo với các người, thật sự cho rằng tôi sợ các người sao?"

Đỗ Nguyên Giang xoa cổ tay, kinh ngạc nhìn Hà Húc như biến thành một người khác.

"Tốt nhất ông nên cầu nguyện dì không sao, như vậy có lẽ tôi còn có thể nhịn hai người thêm vài năm nữa. "Hà Húc phun khói, dụi tắt điếu thuốc còn lại ném lên người Đỗ Nguyên Giang," Nếu không cho dù tôi chết cũng sẽ kéo hai người xuống địa ngục, hiểu chưa?"

Đỗ Nguyên Giang xấu hổ cùng phẫn nộ không thôi, trước mặt mọi người bị một tiểu tử chưa dứt sữa làm nhục, đang muốn bất chấp cùng Hà Húc quyết phân cao thấp thì Đỗ Minh Vũ từ bên trong chạy ra.

"Mẹ, mẹ ra rồi!"

Động tác muốn nhào tới của Đỗ Nguyên Giang dừng lại, hừ một tiếng nói không muốn k1ch thích Từ Phượng Chi, xoay người rời đi.

Đỗ Minh Vũ ở phía sau vội vàng gọi vài tiếng, nhưng Đỗ Nguyên Giang cũng không quay đầu lại, không bao lâu liền biến mất ở cửa bệnh viện.

Giờ khắc này Đỗ Minh Vũ mới đột nhiên phát hiện Đỗ Nguyên Giang ích kỷ, cho dù biết là cha mình tiêu xài hết số tiền kia, Đỗ Minh Vũ cũng không muốn oán giận Đỗ Nguyên Giang, nhưng Từ Phượng Chi đi một lần qua Quỷ Môn Quan, ông ta cư nhiên có thể liếc cũng không liếc mắt một cái liền rời đi.


Hà Húc không rảnh đi thưởng thức việc Đỗ Minh Vũ đang đấu tranh nội tâm, vỗ tan mùi thuốc lá trên người rồi trở về cửa phòng cấp cứu, Từ Phượng Chi đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là còn chưa tỉnh lại.

Nhìn thấy bộ dáng tái nhợt lại an tĩnh của Từ Phượng Chi, Hà Húc thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy tiếc nuối.

Cậu cũng không nói ra được đây là tư vị gì, cậu ngóng trông bà ta không sao, lại hy vọng bà ta gặp chuyện không may, mâu thuẫn đến mức chính cậu cũng không rõ rốt cuộc cái nào mới là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.

Làm xong thủ tục nhập viện, bác sĩ lại gọi Hà Húc vào phòng làm việc, lúc này đây bác sĩ Lý nghiêm túc nói rõ tình huống của Từ Phượng Chi với Hà Húc, bảo cậu mau chóng quyết định có nên phẫu thuật trị liệu hay không.

Trải qua lần này bị tức đến té xỉu, tình trạng của Từ Phượng Chi chuyển biến xấu đi rất nhiều, hiệu quả phẫu thuật trị liệu đã không còn được như trước, nhưng nếu muốn kéo dài tuổi thọ, phẫu thuật cũng là một phương pháp đáng thử.

Nhưng tiền phẫu thuật lấy đâu ra? Hà Húc buồn bực bứt tóc, ai mà tin được, tuy rằng cậu không nổi tiếng, nhưng thân là diễn viên, cậu thậm chí ngay cả ba mươi mấy vạn tiền phẫu thuật cũng không trả nổi.

Hà Húc rốt cuộc không trả lời, chỉ thấp giọng cảm ơn bác sĩ, xoay người buồn bã rời khỏi văn phòng.

Đỗ Minh Vũ khẩn trương tiến lại hỏi bác sĩ đã nói gì, Hà Húc nhẹ nhàng liếc cậu ta một cái, tuy rằng Đỗ Minh Vũ đối xử khắc nghiệt với cậu, nhưng đối với Từ Phượng Chi vẫn thật sự quan tâm.

Xem ra sự kiên trì cả đời này của Từ Phượng Chi cũng coi như đáng giá. Hà Húc nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ.

"Không có gì, cứ nằm viện trước đi."

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK