......
Tiểu Tề đã đợi Du Nhậm ở trước cửa nhà nghỉ từ sớm, thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng chạy nhanh về phía mình, Tiểu Tề cũng chạy đến, ôm Du Nhậm vào lòng mặc cho bên ngoài có người hay không. Hơn một năm không gặp, Du Nhậm toả ra khí chất điềm đạm lắng đọng hơn, Du Nhậm cọ cọ nước mắt vào Tề Dịch Quả bị một lúc rồi nói: "Chị quê mùa rồi, Dịch Quả."
Mái tóc dài của Tề Dịch Quả không được chăm chút cẩn thận mà chỉ được qua quýt búi lên sau gáy, mặc nguyên bộ váy denim và áo sơ mi kẻ sọc đi làm thường ngày trở về Trung Quốc. Vì vừa được nghỉ lễ, cô không đủ kiên nhẫn ăn diện cho bản thân, vừa bị lỡ chuyến bay thẳng, Tề Dịch Quả nóng lòng bay quá cảnh đến Tokyo để về Thượng Hải sau đó bắt tàu trở về Bách Châu. Tốn gần 30 tiếng đi đường.
Đôi khi cô nghĩ bản thân hơi bạc tình vì có thể toàn tâm toàn ý cho công việc mà không nghĩ đến Du Nhậm. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, cô cũng không thể toàn tâm toàn ý tham dự các buổi họp đồng nghiệp hay các hoạt động trong giới chuyên môn người Trung Quốc ở địa phương, bởi Du Nhậm cứ chốc chốc lại thoáng qua tâm trí cô.
"Về phòng nhé?" Tề Dịch Quả nhẹ nhàng nói bên tai Du Nhậm.
Thời gian và khoảng cách không khiến thói quen cơ thể trở nên bỡ ngỡ, hai người tự nhiên nắm tay nhau, mũi Du Nhậm trong thang máy vẫn đỏ bừng, Tiểu Tề luôn nghiêng đầu ngắm cô.
"Nhìn cái gì?" Du Nhậm quay đầu đi.
Tiểu Tề không nói gì, siết chặt tay cô lại, cuối cùng đợi đến khi cửa thang máy mở ra, họ vào phòng, ôm nhau, Tiểu Tề thở dài: "Thái Thái."
Du Nhậm lại bật khóc, không cần phải kể tủi, chỉ cần người ấy ở đây là đủ. Tề Dịch Quả rút giấy lau nước mắt cho cô, nhưng Du Nhậm nói em muốn chùi lên áo chị. Chùi xong bỗng tức giận, Du Nhậm nhích ra xa một chút nhìn Tề Dịch Quả: "Chị béo lên à?"
Trong mắt Tiểu Tề ánh lên vẻ đau lòng: "Chị ăn năm bữa một ngày." Nhưng em đã gầy đi. Thực ra chị có hơi béo lên sau khi được ngủ ngon.
Béo lên hay gầy đi đều không có ý nghĩa gì, chỉ làm tăng thêm cảm giác rầu rĩ vì xa lạ trong lòng cả hai mà thôi. Du Nhậm không khóc nữa, cô uống chút nước để bình tĩnh lại, hỏi Tề Dịch Quả ở lại bao lâu?
Tiểu Tề nói sẽ lại mười ngày, thấy Du Nhậm bất ngờ giương khoé miệng lên: "Mười ngày." Tề Dịch Quả nói tất cả thời gian đều dành cho chúng ta, chị không định về nhà.
Mười ngày có thể làm được gì? Không thể lấp Thái Bình Dương được bao nhiêu bước, cũng không thể dời bệnh viện cách nửa địa cầu đến trước cửa nhà mình, càng không thể khiến người dễ có cảm xúc cực đoan như bà Hà ăn chay niệm Phật, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Cũng không thể khiến tương lai càng ngày càng xa của hai người xích lại gần nhau, gắn bó với nhau.
Nói dông nói dài với người yêu bẩm sinh lý trí chỉ là điều thừa thãi, Tiểu Tề chỉ nhìn Du Nhậm bằng ánh mắt hối lỗi: "Đợt nghỉ lần sau chị sẽ cố gắng kéo dài thêm chút thời gian."
Bây giờ nên nói gì nữa đây? Hỏi Tề Dịch Quả đã thích nghi với bệnh viện đó như thế nào? Tiểu Tề từng nói ở đó có vài đồng nghiệp là người Trung Quốc, người phụ trách khoa là bạn học cũ của giáo viên hưỡng dẫn, vì vậy phải thích nghi phần nhiều không phải là làm quen, mà là điều chỉnh ngôn ngữ, văn hóa và nhịp sống. Hỏi về công việc mới của Du Nhậm? Một trợ lý trẻ của Bí thư Ban Công tác Đảng đường phố vẫn chưa nhậm chức, không cần nghĩ cũng biết, sau này Du Nhậm sẽ tiếp xúc những vấn đề lông gà vỏ tỏi mà Tiểu Tề sẽ không bao giờ gặp trong đời.
Tề Dịch Quả vẫn sáng sủa vui tươi như vậy, trên mặt không còn nỗi khổ bất tận trước sức ép của bà Hà nữa, cô ghé vào môi Du Nhậm: "Thái Thái?"
Vậy đây là chuyện còn lại sau tất cả? Du Nhậm bỗng nhiên có chút tức giận. Cô đưa người mình yêu ra nước ngoài hơn một năm, mặc dù mối liên hệ tình cảm vẫn tiếp tục, nhưng dường như tâm hồn họ đã cách xa hơn một chút. Trái tim cô vẫn chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ, nhưng Tề Dịch Quả đã trở về trạng thái ban đầu.
Du Nhậm nắm lấy vai Dịch Quả, đẩy ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt dần dần quen mắt hơn của Tiểu Tề, mũi vẫn như thế, mắt vẫn như vậy, nụ cười ít nhiều ngượng ngùng, thật hiếm thấy. Tề Dịch Quả vẫn còn liêm sỉ.
"Dịch Quả..." Du Nhậm phát hiện chiếc bánh xèo bị bỏ bê nhiều tháng của mình đã rơi vào lòng bàn tay của Tề Dịch Quả, đúng là bản tính khó dời.
Một đặt, hai lật, ba ngã, Du Nhậm sững sờ, nhịp điệu quen thuộc vang lên trong cơ thể. Tình cảm tâm hồn gì chứ, tương lai hay quá khứ gì chứ, đều không nghĩ nữa. Du Nhậm bắt đầu bóc vỏ Tề Dịch Quả, đầu ngón tay khơi ra những chỗ dính và lởn vởn những chỗ mềm. Khi đè Tề Dịch Quả trở lại giường, Du Nhậm nói một câu khiến Tiểu Tề mềm nhũn: "Em nói với mẹ rằng tối nay em không về nhà."
Ngập ngừng một lát, lại tiến đến nếm thử hương vị, Tiểu Tề từ bị động tiếp nhận cho đến chủ động dẫn dắt, không muốn để Du Nhậm xa lạ quá lâu, Du Nhậm ngẩng đầu: "Chờ một chút, để em nghĩ xem nên hôn thế nào."
Tiểu Tề nóng vội thở gấp gáp: "Chị dạy em nhé Thái Thái."
Du Nhậm nói ra câu thứ hai khiến Tiểu Tề càng nhũn ra: "Không được, em đã nói với mẹ rằng không thể có thai, nhưng không có nghĩa em sẽ bỏ qua cơ hội tự mình khám phá và học hỏi."
"Em... em đã nói cho mẹ sao?" Mặt Tề Dịch Quả đỏ lên, toàn thân trở nên lạnh ngắt: "Hả?"
Thấy bộ dạng Tề Dịch Quả hoảng hốt, Du Nhậm lắc đầu: "Không nói đó là chị."
Hai người cứ như vậy ngừng lại một lúc mà ôm nhau, Tiểu Tề bình tĩnh lại: "Thái Thái, chị đã có thể."
"Chị đã có thể, nhưng em không cho." Du Nhậm nói Dịch Quả, đêm nay em muốn chủ động. Thấy Tiểu Tề cười gật đầu lia lịa, Du Nhậm bắt đầu làm kiwi nướng sốt, mứt kiwi và bánh trứng kiwi áp chảo kiểu phương Tây. Cơ thể vốn khô cạn suốt một năm của Tiểu Tề như rơi tõm xuống nước trong tài nấu nướng vụng về của Du Nhậm.
Chỉ khi âm thanh như vừa đau đớn vừa sảng khoái đó của Tiểu Tề khẽ khàng vang lên, Du Nhậm mới thở hổn hển lấy sức: "Dịch Quả..."
"Khi khô thì khô chết, khi lũ lại lụt ngạt." Tiểu Tề không thể nào vực dậy sau một tiếng kêu trên hành trình ngựa xe lao nhọc, cô im lìm say giấc trong vòng tay Du Nhậm.
Kể từ lần đó trở đi, hai người như bật được công tắc kết nối, Tiểu Tề không nói, Du Nhậm cũng không hỏi. Họ siêng năng như đều muốn an ủi, lấy lòng nhau, từ 7 rưỡi tối đến 5 giờ chiều ngày hôm sau, không hề rời khỏi phòng trừ những giờ cơm nước cần thiết.
Điện thoại của Du Nhậm nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Du Hiểu Mẫn, cô chỉ trả lời một cuộc trong bữa trưa, nói mẹ, con lớn rồi, mẹ đừng can thiệp nhiều như vậy nữa.
Bị chọc giận, Du Hiểu Mẫn ném điện thoại, ôm cục tức trong phòng làm việc, có bác sĩ đến gọi đi họp, bị ánh mắt của Du Hiểu Mẫn doạ sợ hãi rụt đầu lại trước cửa, không dám thở to tiếng.
Nằm nhiều đến mức mụ mị đầu óc, cuối cùng Du Nhậm cũng rời giường, ra ngoài đi dạo cùng Tiểu Tề gần nhà nghỉ, nơi này cách bệnh viện và khu phố nơi hai gia đình sinh sống khá xa, nhưng cách làng trong thành khá gần. Tiểu Tề nói, Thái Thái, hay là em đi làm tóc cùng chị nhé?
Máy móc nào cũng cần tra dầu và bảo dưỡng, huống chi là con người? Du Nhậm nói chúng ta hãy đến tiệm của cô Mao đi. Do đó họ đã được trợ lý giám đốc Gloria nhiệt tình tiếp đón, chiều cao của Túc Hải đã tăng lên 1m74, nhìn Tiểu Tề thấp hơn mình nửa cái đầu và Du Nhậm thấp hơn mình cả cái đầu, ngại ngùng nói: "Em... em lại cao lên." Sau đó kêu lên gọi Viên Liễu đang bận rửa bát bưng bê nhà bên cạnh: "Tiểu Liễu, chị Du Nhậm của cậu và chị tiến sĩ đến này!"
Viên Liễu thò đầu ra quán ăn, nhìn Viên Huệ Phương bằng ánh mắt hết lòng khao khát, mẹ cô bé xua tay: "Đi đi, đi đi."
Khi Viên Liễu đeo tạp dề nhỏ, rửa tay đi đến tiệm cắt tóc đông khách của nhà Mao Tín Hà, cảnh lọt vào mắt cô là chị Du Nhậm kề sát cánh tay của chị tiến sĩ, những ngón tay xinh đẹp của chị Du Nhậm còn gõ lên đùi chị tiến sĩ vài lần.
Người nhìn thấy Viên Liễu đầu tiên là Tề Dịch Quả: "Tiểu Liễu, lại đây cho chị xem nào," cũng cao hơn rồi kia. Cô cười nhìn Viên Liễu đã trổ mã trở nên chín chắn, nghiêng đầu nói với Du Nhậm: "Đứa nhỏ này không hổ là con gái nuôi của Thái Thái." Du Nhậm vỗ nhẹ vào cánh tay Tề Dịch Quả, Viên Liễu phát hiện cái vỗ nhẹ đó rất nhẹ nhàng, thân mật và mang chút yêu thương lạ thường, bèn dời tầm mắt đi, ngồi cạnh Du Nhậm, nói chuyện với họ.
Túc Hải bưng trà cho họ, có người khách đang gội đầu phía sau ngồi dậy với đống bọt đầy đầu: "Gloria đi đâu lâu thế?"
Túc Hải nhún vai: "Em đi làm việc trước đã, chị tiến sĩ, chị xấu đi rồi." Trước khi đi còn đặc biệt quan tâm Tề Dịch Quả một câu, khiến biểu cảm của Tiểu Tề cứng đờ, còn bị Du Nhậm cười, nhéo nhẹ cánh tay cô.
Với đôi mắt to, Viên Liễu ngồi cạnh nhìn thấy tất cả, cô bé đưa tầm mắt rời khỏi cánh tay của Du Nhậm để rồi bắt gặp ánh mắt của Tề Dịch Quả.
"Tiểu Liễu cũng đã giống một thiếu nữ." Tiểu Tề nhìn cô bé sở hữu đôi mắt trong veo nhưng lại có đôi lông mày sát khí, đưa tay ra vuốt mái tóc đuôi ngựa của Viên Liễu: "Nhìn này, có cùng kiểu tóc với chị."
"Tiểu Liễu của chúng ta xinh hơn." Du Nhậm kéo Tiểu Liễu về: "Tiểu Liễu, vài hôm nữa chị sẽ ôn bài giúp em nhé."
"Chị, chị phải làm việc đúng không? Không cần đâu ạ, em sẽ mua đề về tự làm." Viên Liễu nói em đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra toán cuối kỳ, chỉ bị trừ năm điểm của môn ngữ văn, môn Tiếng Anh cũng không tồi.
Chủ đề tập trung vào việc học của Viên Liễu, Du Nhậm rất ân cần hỏi cô bé đã học được những gì. Sau khi nghe Viên Liễu kể lại đại khái nội dung đại cương giáo trình, Du Nhậm tự hào nháy mắt với Tiểu Tề: "Thế nào?"
Tề Dịch Quả nói Thái Thái dạy thật giỏi, tay đặt lên mu bàn tay Du Nhậm một cách rất tự nhiên, bị cô gái lườm rồi bỏ ra, Tiểu Tề cười vui vẻ vén mái tóc dài ra sau. Mao Tín Hà cuối cùng cũng làm xong công việc đang dở, nói tiến sĩ ơi, mau đi gội đầu nào, cô sẽ sửa lại tóc cháu cho thật đẹp.
Đứng dậy, Tề Dịch Quả quay đầu lại nhìn Du Nhậm bằng ánh mắt không nỡ rời xa, Du Nhậm vỗ nhẹ tay Tiểu Tề nói: "Đi đi, em đợi chị mà." Có lẽ bị đôi mắt to của Viên Liễu nhìn mà không biết tránh đi đâu, Tiểu Tề lại vẽ rắn thêm chân: "Tiểu Liễu, chị đi đây."
"Dạ" - Viên Liễu nói, yên lặng ngồi trên ghế sofa cùng chị Du Nhậm. Không cần đoán cũng biết lúc này Gloria và Tiểu Tề đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Du Nhậm thì thầm lặng nhìn về phía chị tiến sĩ phía trước. Trong ánh mắt có cảm xúc nào đó mà Viên Liễu không thể hiểu được, giống như ánh mắt mẹ Viên Huệ Phương ngày đưa cô đến cổng trường tiểu học và cho cô 5 tệ, cũng giống... hình như chị Du Nhậm cũng từng nhìn chị Bạch như thế này.
Có lẽ đó là lưu luyến. Chỉ cách có mười bước chân mà thôi, có gì đáng lưu luyến chứ? Viên Liễu cau đôi lông mày nhỏ trầm ngâm suy nghĩ.
Đợi Tiểu Tề gội đầu xong và quấn khăn ngồi xuống, Du Nhậm cuối cùng cũng chịu rời mắt đi, bước đến sau lưng Tiểu Tề, nghiêng người về phía trước nhìn Tiểu Tề trong gương: "Có muốn uốn nữa không?"
Tiểu Tề nói muốn, ban đầu bị chê quê mùa, sau đó lại bị chê xấu. Tiểu Tề và Du Nhậm nhìn nhau cười, Viên Liễu phía sau chớp chớp mắt, càng tò mò nhìn họ. Du Nhậm cũng nhìn thấy, đứng thẳng dậy, ngồi xuống, xoa mũi nói: "Chị Dịch Quả muốn uốn tóc, chị vẫn cần đợi ở đây thêm lát nữa."
"Chị, vậy chúng ta ra ngoài mua xiên nướng đi, phía trước có một quầy hàng mới mở, ăn rất ngon." Viên Liễu đề nghị.
Du Nhậm xoa đầu Viên Liễu: "Đợi chị Dịch Quả làm tóc đã." Ánh mắt Du Nhậm lại quay về nhìn gương, nói chính xác hơn, là đan xen với đôi mắt của Tề Dịch Quả một loại cảm xúc nào đó trong gương.
Viên Liễu suy nghĩ, sau đó quay lại quán cơm nhà mình mang món đùi gà sở trường của Viên Huệ Phương ra: "Thế chị ơi, chị ăn cái này đi."
"Tiểu Liễu tốt quá." Du Nhậm lấy đũa gắp đùi gà giơ lên khoe với Tề Dịch Quả, tiếp đó đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ: "Ngon quá." Cô khen.
Viên Liễu cười: "Dạ, cái đó bán chạy lắm, em bảo mẹ chỉ được làm 50 cái mỗi ngày thôi." Chú ý đến bàn tay khẽ run của Du Nhậm, Viên Liễu hỏi: "Chị ơi, sao tay chị lại run thế?"
Tiếng cười của Tiểu Tề vang tới, Du Nhậm trượt tay, đùi gà rơi vào trong bát: "À... chị, gọt quả nhiều quá, mỏi tay."
......