......
Để ly hôn, Viên Huệ Phương đã chuẩn bị tám năm kháng chiến, nhưng trước thềm kháng chiến, nhà cô ập đến nội chiến quốc gia. Quân Cộng sản Viên Huệ Phương càng lúc càng không thèm phục vụ Lưu Mậu Tùng: hắn đánh bài thua cô không trả nợ, hắn đói chỉ có một bát cơm ngâm nước kèm thức ăn thừa, những bộ quần áo hàng hiệu đắt đỏ chất đống ở đó kệ hắn giặt. Lưu Mậu Tùng thắc mắc, hay là vợ mình đã có người đàn ông khác?
Quan sát Viên Huệ Phương vài ngày, phát hiện Viên Huệ Phương ban ngày trông cửa hàng, ban đêm đi ngủ đúng giờ ngay khi xem xong phim truyền hình, không trò chuyện với người khác, cũng không bước vào nơi tốn tiền mua đồ ăn diện điệu đà. Dưới chân vẫn đi dép lê, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác màu đỏ đất mua cách đây nhiều năm, không có điều gì khiến hắn bất ngờ ngoài việc Viên Huệ Phương có trò chuyện một lúc với Mao Tín Hà ở tiệm cắt tóc đối diện.
Mao Tín Hà nói, chị Huệ Phương, tối hôm qua hai người lại cãi nhau à? Viên Huệ Phương nói đâu chỉ là cãi nhau, bà đây túm tóc hắn, túm vết thương của hắn, kéo hắn xuống gầm giường, hắn đấm vào mặt bà đây.
Thế nên ban ngày Viên Huệ Phương làm Dương Chí* mặt mũi bầm dập, trong tay chỉ thiếu một thanh kiếm thi giương võ.
*Dương Chí: Là một nhân vật có thật trong lịch sử, trong Tam triều bắc minh hội biên, ông là thủ lĩnh nghĩa quân được triều đình nhà Tống chiêu an, đi tiên phong chống quân Kim. Ngoài ra ông cũng là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của nhà văn Thi Nại Am
Cô không còn xấu hổ khi bị người quen nhìn thấy bộ dạng tàn tạ của mình - làm mặt tiền, làm mặt tiền, sau ngần ấy năm mặt tiền rách nát, vẫn cho rằng người ta không nhận ra hai người họ không hoà hợp ư?
Mao Tín Hà nói, sao nửa đêm sao lại đánh nhau? Tiểu Liễu hiện không ở nhà, Lưu Mậu Tùng chắc là không ngứa mắt đâu nhỉ?
Chuyện này Viên Huệ Phương không biết nói thế nào, cũng không thể nói ra.
Lưu Mậu Tùng không có tiền, ra ngoài không thể giải toả lửa tà, ban đêm bất ngờ tìm đến Viên Huệ Phương, hắn nhẫn nhịn vẻ mặt uất ức chịu đựng, Viên Huệ Phương nói cút đi, để yên bà đây ngủ. Lưu Mậu Tùng tưởng cô nghiện mà ngại, lập tức lấy lòng tiến tới nhưng bị Viên Huệ Phương túm lấy mái tóc nhiều ngày chưa cắt, ném sang một bên. Lưu Mậu Tùng hoàn toàn sôi máu, nói đêm nay tôi nhất quyết phải làm điều đó với bà, để bà thấy người đàn ông của bà mạnh mẽ như thế nào.
Nếu là vài năm trước, Viên Huệ Phương sẽ nửa muốn nửa không, nhưng bây giờ cô đột nhiên không còn cảm giác gì nữa, chẳng phải chỉ là Lưu Mậu Tùng khuấy trứng rán bánh, xong việc của mình thì bỏ mặc cái nồi là Viên Huệ Phương hay sao? Huống chi hắn luôn chê ghét cái nồi này là thứ rỉ sét thủng đáy.
Làm nồi nhiều năm như vậy, Viên Huệ Phương đã chán phải chiến đấu với những chén bát bên ngoài, tuy nhiên cô có thể chiến hết mình với Lưu Mậu Tùng. Lưu Mậu Tùng tiêu hoang, cô thừa nhận, Lưu Mậu Tùng đánh bạc, cô thừa nhận, Lưu Mậu Tùng ra ngoài làm những người phụ nữ khác có bầu, cô thừa nhận, nhưng Viên Huệ Phương - người vốn đã rất cẩn thận - vẫn không chịu thừa nhận hắn dám đánh người.
Mẹ cô từng nói tên đàn ông đó là thằng ôn dịch, song bà cũng thật lòng truyền một núi kinh nghiệm cho con gái: Nếu hắn dám đánh con, con đừng bao giờ nhẫn nhịn, dù cho có bỏ nửa cái mạng cũng phải xé rách nửa lớp da hắn. Nếu đàn bà nhẫn nhịn bị đánh, cả đời này chỉ có thể làm trâu làm bò.
Lưu Mậu Tùng bắt đầu đánh đập vợ con từ khi Viên Liễu đến nhà, Viên Huệ Phương cũng bắt đầu nhận ra sau chuyện Viên Liễu đập vỏ chai: Nếu vẫn chưa rời đi, người bị đập chai sẽ chính là cô và Viên Liễu. Ủ hòn đá thối biết bao năm nay mãi chưa ấm, lại còn biến thành quả bom phát nổ.
Vì vậy vào 12 giờ đêm, cho dù thể lực không địch lại và lực lượng không đấu nổi Lưu Mậu Tùng, nhưng Viên Huệ Phương không sợ chết không sợ đau, cô phát huy đầy đủ đặc điểm của quân cộng sản, tuy thua kém về trang bị nhưng đầy tinh thần chiến đấu rất linh hoạt và chiến thuật cực kỳ phong phú, bằng các thủ đoạn xé xác Lưu Mậu Tùng như kéo tóc, đá vào chỗ hiểm, cắn, đập vỡ cốc, v.v...
Trước khi đóng sập cửa đi ra ngoài, Lưu Mậu Tùng chửi Viên Huệ Phương, mày điên à?
"Tao điên từ lâu rồi." Viên Huệ Phương ngồi bên đầu giường, cắn một sợi dây chun, với vết rách da nơi khoé mắt và khoé miệng, cô chế nhạo Lưu Mậu Tùng: "Đây là nhà của tao, giường của tao, mày cút khỏi đây ngay."
Tiểu Liễu về quê được hai tuần, Viên Huệ Phương và Lưu Mậu Tùng đánh nhau từ chiến dịch Liêu Thẩm đến chiến dịch Hoài Hải, sau mỗi trận chiến kết thúc cô đều đi báo cáo kết quả tại hai nơi, một là đồn cảnh sát, hai là ban quản lý đường phố, chỉ vào mặt và tay, xắn quần lên nói muốn gọi cảnh sát, muốn liên đoàn phụ nữ ban quản lý đường phố giải quyết cho mình.
Có vài nhóm người đến nhà khuyên giải, cũng có vài người thuê nhà sợ đến mức muốn dọn ra ngoài, ai mà muốn nghe tiếng chủ nhà ném chai lọ và đập lên tường giữa đêm khiến người ta không tài nào ngủ được chứ? Nhưng Viên Huệ Phương bây giờ không phải chủ nhà, cô là người chị tốt của những người thuê, cô nắm bàn tay nhỏ của họ và nói, nếu các em làm chứng cho chị, chị sẽ miễn phí một tháng tiền thuê nhà cho các em. Nếu hắn thực sự đánh ác quá, hãy gọi cảnh sát giúp chị khi không còn nghe thấy tiếng chị hét nữa, chị sẽ nạp tiền điện thoại cho em lên 50, miễn phí 20.
"Vậy chị phải nộp đơn ly hôn." Mao Tín Hà, người từng trải qua một đời chồng, nói.
"Nộp rồi, thằng chó đó nói không chịu. Hắn đã để mắt tới tài sản của chị." Sau trận chiến tối qua của Viên Huệ Phương, Lưu Mậu Tùng tức giận bỏ nhà đi tìm bè lũ anh em của mình, nhưng dù anh em có thân thiết đến mấy cũng không phải cha mẹ, còn lâu mới cho hắn ở nhờ nhiều ngày, Viên Huệ Phương tính chuẩn rằng Lưu Mậu Tùng sẽ bị gia đình đưa về làng trong thành để hoà giải.
"Ừ, đúng là chuyện này hơi khó đối với chị, nếu là thằng đàn ông có chút chút bản lĩnh kiếm sống, ai lại bám váy phụ nữ không buông?" Mao Tín Hà vốc hạt dưa cho Viên Huệ Phương: "Đồn cảnh sát và ban quản lý đường phố nói gì?"
"Nói gì đâu? Họ cũng chán rồi. Họ nói hai vợ chồng hãy cố nếu có thể cố được, nếu không thì cân nhấc, này là để Lưu Mậu Tùng cân nhắc." Viên Huệ Phương, người chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến dư luận và nắm trong tay huyết mạch kinh tế, chỉ biết tu thân dưỡng tính, ngồi đợi Chiến dịch Bình Tân, Giải phóng hòa bình thành phố Bắc Kinh, cũng chính là ngày Lưu Mậu Tùng đồng ý ký tên: "Chỉ tội mỗi Tiểu Liễu." Cô nghĩ đến con gái mình.
Về nhà bố mẹ đẻ, Viên Liễu cũng vướng vào cuộc chiến khác, không giống ở chỗ ngoài hai thế lực giữa cô và Du Khai Minh, Hồ Mộc Chi và thằng con trai năm tuổi Du Thiên Lỗi, còn có một thế lực bù nhìn tên Du Cẩm xen vào giữa.
Tính cách Du Cẩm dần dần thay đổi sau cái chết của chị cả, ngoài đi học và chăm sóc em trai, cô đã mất đi tuổi thơ mười mấy tuổi của một cô gái và đã luyện được khả năng quan sát ngoài vuông trong tròn với người khác. Du Cẩm phải nấu cơm và trông Du Thiên Lỗi sau mỗi giờ tan học, phải đạt hạng nhất trong mỗi kỳ thi để đổi lấy lời khen có như không có của Hồ Mộc Chi: Ừ.
Khi những đứa trẻ khác bắt nạt Du Thiên Lỗi, cô là người đầu tiên cầm sào tre ra ngoài ra oai, vì vậy người cha câm Du Khai Minh tương đối hài lòng về cô con gái này.
Du Cẩm biết đừng nên nói về chuyện trường lớp của mình với mẹ, càng đừng nên nói về bản thân, bởi Hồ Mộc Chi không hứng thú. Chỉ có câu những câu tâng bốc như "Mẹ! Tiểu Lỗi biết vẽ kìa!" mới khiến Hồ Mộc Chi cười tươi. Hai mắt Hồ Mộc Chi nhìn con trai mừng rỡ, bà khẳng định mình đã sinh ra một đứa trẻ vừa vẽ nguệch ngoạc trên vở bài tập của chị gái là một thiên tài.
Còn về đứa ba vừa về nhà, tâm trạng của Du Cẩm vô cùng phức tạp, vốn dĩ bố mẹ không cho cô nhiều, lại còn phải chia cho Viên Liễu không ít sự quan tâm theo cách lịch sự. Không giống ngày xưa còn khóc: "Con muốn tìm em gái", Du Cẩm không còn muốn nói chuyện với Viên Liễu nữa. Du Cẩm giả vờ không thấy khi Viên Liễu bị Du Thiên Lỗi bắt nạt, còn lườm Viên Liễu khi bị Hồ Mộc Chi tra hỏi: "Là tại em ấy cướp đồ của Tiểu Lỗi."
Trước mặt và sau lưng đều có địch, Viên Liễu đau đớn không nói thành lời, vì vậy cô không muốn về nhà sau giờ học, mà trốn ở nhà Hồ Trạch Phân làm bài tập, chăm chú y như Du Nhậm hồi nhỏ. Hồ Trạch Phân nhìn đứa trẻ này cũng không biết phải làm sao, chỉ biết liếc mắt với ông xã tối sầm mặt không muốn xen vào việc của người khác: "Ông hỏi Thái Thái ấy."
Chuyển đến trường tiểu học trong làng, Viên Liễu không có bạn bè, cũng không ai ồn ào bên mình như người bạn Túc Hải, chỉ có thể gặp chị Du Nhậm gió bụi dặm trường vội vã đến vào cuối tuần, thậm chí còn không có thời gian thay đồng phục học sinh.
Sau khi gặp Du Nhậm, Viên Liễu dính lấy Du Nhậm không chịu buông, Du Nhậm chỉ đành ôm quả táo nhỏ nặng trình trịnh lên, vui vẻ bước trên con đường đá, đến siêu thị nhỏ cạnh đường dưới núi mua cho cô bé chút đồ ăn vặt và bút chì.
Thấy hàng tóc mái cắt lởm chởm của đứa ba, Du Nhậm gạt tóc cho cô bé: "Tiểu Liễu, sao lại cắt tóc như thế này?"
"Cắt giống chị." Viên Liễu đưa kẹo bông cho Du Nhậm, bàn tay nhỏ nhắn được rửa sạch sẽ, Du Nhậm cười, sờ đầu Viên Liễu: "Hôm nay chị sẽ về nhà muộn, đưa em đi cắt lại tóc nhé."
Thế là bé Viên Liễu ngồi quấn tấm vải ngay ngắn trong tiệm cắt tóc cũ trong làng, thợ cắt tóc bảo "cúi xuống", cô bé ngoan ngoãn cúi đầu, thợ cắt tóc nói: "Đừng lệch đầu", cô bé cố gắng ngẩng đầu thẳng lên, mắt liếc nhìn Du Nhậm đang ngồi đọc sách bên cạnh.
Viên Liễu biết chị Du Nhậm thích đọc sách, cô bé thi được hạng nhất, hỏi Du Nhậm được hạng mấy, chị nói, nè, chị học theo Tiểu Liễu, chị cũng đứng đầu.
Chị Du Nhậm bây giờ đeo kính trông càng xinh hơn, đôi lông mày vừa đen vừa rậm nhưng có đường cong, ánh mắt nhìn hơi lạnh lùng nhưng Viên Liễu lại cảm thấy rất ấm áp vì Du Nhậm luôn mỉm cười khi nhìn cô.
Khi hàng tóc mái được cắt gọn gàng và vừa ý hơn, Du Nhậm dắt tay Viên Liễu về nhà, ăn tối sớm với ông bà ngoại, sau đó khoác cặp lên về Bách Châu đi học trong bộ quần áo bẩn. Du Nhậm phải mất một tiếng rưỡi ngồi xe từ thành phố Bách Châu đến huyện Tùng Dương và mất thêm nửa tiếng để đi từ huyện thành đến Du Trang, đi đi về về mất cả thảy bốn tiếng đồng hồ, Viên Liễu đếm thời gian trên đầu ngón tay: "Chị ơi, 7 giờ chị mới về đến nhà à?"
Hồ Trạch Phân cũng trách Du Nhậm: "Một đứa nhóc như cháu, tuần nào cũng đến chạy đi không an toàn, được nghỉ nửa ngày mà vẫn muốn về quê, không mệt sao?"
Du Nhậm nói không mệt. Ngày nào cũng ở trường chán lắm, về thăm ông bà tốt hơn.
"Rắm!" Du Văn Chiêu tức giận, nhưng lần nào cũng nhất quyết muốn đến huyện thành đón cháu gái.
Trước khi rời đi, Du Nhậm cho Viên Liễu hai cuốn sách "Hoàng tử bé" và "Alice ở xứ sở thần tiên" có chú thích phiên âm và hình ảnh đẹp đẽ, "Lần sau chị sẽ mang cho em cuốn mới." Cô không nỡ nhìn Viên Liễu mím môi nén khóc, chỉ đành đặt sách xuống, ngồi lên xe máy của ông ngoại rời đi.
Nhưng dần dần Viên Liễu đã kìm được nước mắt, cô bé không còn khóc nữa, hôm nay chia xa cũng không sao, tuần sau chị Du Nhậm sẽ lại đến. Viên Liễu ôm sách về nhà, điều chào đón cô là những ánh mắt kỳ lạ của gia đình - cơm nhà không ăn mà đi ăn chực nhà người khác, Hồ Mộc Chi trừng mắt nhìn Viên Liễu, rồi đút canh cho con trai Du Thiên Lỗi.
Người Du Thiên Lỗi chắc nịch, thấy những cuốn sách nhiều màu sắc trong vòng tay Viên Liễu, thằng bé chỉ vào: "Con muốn!"
Viên Liễu nói không được, đây là sách chị Du Nhậm cho chị, hơn nữa em đọc không hiểu.
"Con cứ muốn!" Du Thiên Lỗi đá vào chân Hồ Mộc Chi, mẹ liền thuyết phục Viên Liễu: "Đưa cho em chơi đi, dù sao cũng đọc không hiểu, em chơi chán sẽ trả lại."
Viên Liễu do dự một lúc, vẫn nói: "Không được." Những cuốn sách được chị Du Nhậm mua không thể bị người thích viết vẽ nguệch ngoạc như Du Thiên Lỗi phá hỏng. Viên Liễu nhanh chóng quay lại căn phòng nhỏ, làm bài tập trước, sau đó đọc sách. Du Thiên Lỗi vào theo, miệng còn dính đầy dầu, giơ tay muốn cướp lấy cuốn sách, móng tay cào lên hình mặt hoàng tử bé trên bìa, Viên Liễu xót, không dám dùng vũ lực giật lấy: "Không được cướp đồ của chị!" Viên Liễu tức giận.
"Con muốn, con muốn!" Du Thiên Lỗi gào khóc, cậu nhóc biết, càng lớn tiếng, mẹ mình sẽ càng làm mình hài lòng.
Du Cẩm cũng trở về phòng, nhìn thấy các em tranh giành nhau, cố ý lớn tiếng nói: "Cứ để em ấy chơi có sao đâu? Em bao nhiêu tuổi, thằng bé bao nhiêu tuổi?"
Viên Liễu buông tay ra, Du Thiên Lỗi cầm hai cuốn sách đi khoe với Hồ Mộc Chi. Thằng bé ngồi vào bàn vừa viết nguệch ngoạc vừa ăn cơm canh được Hồ Mộc Chi bón, có phải còn chảy vài giọt dầu và nước xuống sách không?
"Em làm bẩn sách của chị kìa." Đứng trước cửa phòng khách nhìn Du Thiên Lỗi phá hoại, Viên Liễu rất buồn, khi quầng mắt cô bé đỏ lên, Hồ Mộc Chi giả vờ như không nhìn thấy, ánh mắt tràn đầy tình mẫu tử dịu dàng rót lên cậu bé, ngay cả người chồng Du Khai Minh câm điếc cũng mỉm cười hạnh phúc khi nhìn con trai mình. Cảnh tượng một gia đình ba người vui đùa vui vẻ hoà thuận khiến Viên Liễu chạnh lòng.
Đừng coi trẻ con ngu ngốc, Du Cẩm đã từng nói thế một lần, Viên Liễu cũng nhớ kỹ: "Em sinh ra ở đây, sau này bị đem đi cho mẹ kế của em, bà ấy không cần em nữa nên mới trả về."
Viên Liễu vừa muốn gần gũi vừa sợ đến gần Hồ Mộc Chi, cô mới nhận định từ "mẹ" này ở Viên Huệ Phương, bây giờ có thêm một người mẹ khác. Bà ấy bị tật ở chân, thế nên Viên Liễu giúp bà ấy đến vườn trà làm việc vào mỗi cuối tuần, mặc chiếc áo mưa nhỏ giúp người lớn xách thúng đi hái lá trà, rét run giữa thời tiết lạnh cóng, Hồ Mộc Chi liếc nhìn Viên Liễu khi lấy chiếc giỏ, là ánh mắt chứa đựng muôn lời nghìn ý đó, Viên Liễu suýt chút nữa tưởng như đây là ánh mắt của người mẹ.
Bây giờ không còn nữa, ánh mắt chất chứa bất tận ấy của Hồ Mộc Chi đang trao cho Du Thiên Lỗi, Viên Liễu nắm lấy quần áo, không biết nên làm gì. Cô đột nhiên quay đầu đi, phát hiện Du Cẩm đang đứng trong góc tối không ai chú ý, lạnh lùng nhìn gia đình ba người, sau đó lườm Viên Liễu cháy mắt.
Viên Liễu cảm thấy ớn lạnh sau lưng, Du Cẩm cười, tiến tới dựa sau lưng mẹ nhìn "kiệt tác" của em trai: "Ồ, Tiểu Lỗi thông minh quá, nhỏ như vậy đã biết vẽ vườn trà." Đâu phải vườn trà, chỉ là những vòng tròn to tướng không theo quy luật nào thôi. Hồ Mộc Chi nghe thế, mỉm cười nhìn con gái mình. Du Cẩm lại đắc ý nhìn Viên Liễu, trong mắt viết đầy hai chữ hả dạ.
Ý định đập chai rượu của Viên Liễu lại quay về, cô nắm chặt tay đi đến cạnh Du Thiên Lỗi, giật lại sách của mình.
"Oa!" Kỹ năng khóc của Du Thiên Lỗi ngang ngược và vô tổ chức hơn dưới sự nuông chiều của bố mẹ và chị gái.
"Đây là sách mới của chị, không cho phép em động vào đồ của chị." Viên Liễu trừng đôi mắt tròn xoe, Du Thiên Lỗi nào có chịu, thằng nhóc nhảy xuống ghế, lại cướp lấy. Viên Liễu đẩy thằng bé chỉ bằng một tay, Du Thiên Khải va vào chiếc ghế vuông bên cạnh: "Á!" Lần này thằng bé khóc dạt dào cảm xúc hơn, trên đầu cũng xuất hiện vài giọt máu.
Cả căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ trừ tiếng khóc của đứa trẻ. Một lúc sau, Du Khai Minh đẩy Viên Liễu ra, bế đứa trẻ đi đến trung tâm y tế, Hồ Mộc Chi lê chân đuổi theo nhưng không đuổi kịp, bèn quay người về nhà, cầm cây chổi dựa vào tường quét về phía Viên Liễu: "Tao muốn mày quay lại làm gì? Cút ngay cho tao, con bé xui xẻo kia!"
Bị đánh, Viên Liễu khóc mãi vì bị đau, bỗng cô bé chú ý thấy ánh mắt như đang xem kịch hay của Du Cẩm, lúc đó cô chợt hiểu ra mối quan hệ phức tạp giữa người với người: con người, thật sự rất xấu.
......