Mục lục
Mị Công Khanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử vừa nôn khan vừa vội vàng thu tay về, hắn lấy ra khăn sạch, dùng sức lau lòng bàn tay, nói với vẻ chán ghét: “Xấu xí béo ục như thế, sao lại chen vào đây? Người đâu, đem mụ ta cho chó ăn.”

Một lời thốt ra, vài hộ vệ lập tức tiến lên, bọn họ hiển nhiên đã được huấn luyện qua, phụ nhân kia vừa trừng lớn hai mắt, sợ hãi định thét chói tai, miệng đã bị một vật nhét vào, đồng thời, hai tay cũng bị áp chế.

Đảo mắt, mụ bị chúng hộ vệ lôi xuống, biến mất ở trong đám người.

Nam tử kia sau khi ra mệnh lệnh, rốt cục đã lau tay sạch sẽ, hắn ném khăn lụa đi, bước nhanh về phía đám người Trần Công Nhương và Trần Dung.

Khi đứng ở trước mặt hai người, nam tử nghiêng đầu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung. Gần như là đột nhiên, hắn vươn tay chỉ vào Trần Dung, kêu lên: “Ta thích nàng.” Mấy chữ vừa vang lên, Vương Hoằng đang nhắm mắt dưỡng thần lặng lẽ mở mắt ra.

Lúc này, nam tử kia chuyển sang Trần Công Nhương, hắn mở to một đôi mắt sáng, há mồm định nói gì đó.

Không đợi hắn mở miệng, Vương Hoằng trong xe ngựa hơi hơi gật đầu.

Ngay khi nam tử này vừa mới nói với Trần Công Nhương: “Nữ nhân này rất khá, ngươi để nàng……”

Hắn nói tới đây, một tiếng kêu chỉnh tề vang dội truyền đến: “Gặp qua bệ hạ! Bệ hạ vạn thọ!”

Mười tiếng nói vang dội chỉnh tề vừa rống, tức thì, mọi người cả kinh. Ngay sau đó, vô số câu nói ‘Gặp qua bệ hạ’‘Gặp qua bệ hạ’ loạn thất bát tao vang lên, cùng với tiếng kêu này, còn có tiếng quỳ xuống liên tiếp, chính là mọi người vây xem không ngừng đón chào. Như các quý tộc còn đang cúi hạ mình, nhóm thứ dân phân tán ở bốn phía, giờ phút này cũng đã quỳ lạy.

Âm thanh vang dội, ầm ỹ vô cùng, ngay cả câu nói kế tiếp của chính nam tử kia cũng bị chìm nghỉm.

Bệ hạ?

Trần Dung cả kinh, nàng mở to hai mắt nhìn nam tử một cái, lui về phía sau nửa bước thi lễ.

Nam tử nhíu mày, chờ tiếng ồn ào biến mất, hắn nhếch miệng, bất mãn quay đầu nhìn quanh trái phải, kêu lên: “Làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã nói không được nhận ra trẫm sao?”

Nhìn thấy tất cả mọi người cúi đầu, thứ dân còn sợ hãi rụt rè lui về phía sau, nam tử có vẻ vô cùng thất vọng, hắn than thở vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Đối mặt với bộ dạng của Trần Dung cúi thấp mặt đến tận ngực, thanh niên thất vọng thở dài một hơi.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Dung, trong miệng lại nói: “Đều đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ.”

Nam tử nhíu mày, lại ra lệnh: “Đều tản đi.”

“Vâng.”

Lĩnh mệnh tản đi, chỉ có một bộ phận thứ dân, hộ vệ mà chính hắn mang đến cũng chỉ là lui về phía sau ba bước. Về phần người quyền quý ở bốn phía thì không hề lui đi nửa bước.

Đối mặt với tình hình này, nam tử hiển nhiên sớm đã thành thói quen, hắn cũng không để ý tới, chỉ tiến lên một bước, dựa sát vào Trần Dung.

Nam tử vừa dựa sát vào Trần Dung, cận thần theo sát sau hắn liền nhận được vô số ánh mắt. Lập tức, cận thần kia cũng chạy tới, dựa vào gần thanh niên kia, thấp giọng nói: “Bệ hạ, ở đây quá nhiều người.”

Mấy chữ vừa thốt ra, trên gương mặt tú lệ của nam tử đầy vẻ mất hứng.

Hắn nhăn mặt, có điều đồng thời lúc đó, ánh mắt vẫn khóa chặt trên thân Trần Dung.

Một hồi lâu, hoàng đế đột nhiên hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Ta gọi là Tư Mã Chương, nàng thì sao? Nàng tên gì?”

Trần Dung thật sự không ngờ, đường đường là hoàng đế sẽ dùng ngữ khí như thế nói chuyện với mình. Nàng ngẩn ngơ, vừa mới ngẩng đầu lên. Một bên Trần Công Nhương đã chặp hai tay lại, mang vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Bẩm bệ hạ, nàng là Trần thị A Dung.”

Nam tử nổi giận, hắn bất mãn nói: “Ta đang hỏi nữ lang mỹ mạo này, cần ngươi trả lời làm cái gì?”

Đường đường là lửa giận của hoàng đế vậy mà không khiến cho Trần Công Nhương bất an, thậm chí đám quý tộc và hộ vệ ở bốn phía nghe thấy đối thoại này, vẻ mặt cũng không hề có gì dị thường.

Trong lúc nam tử kia đang nổi giận, Trần Công Nhương cười nhẹ, hắn lạy dài không dậy nổi, cất tiếng, nghiêm túc nói: “Bệ hạ có từng nghe qua? Có một phụ nhân, khi Mộ Dung Khác vây công thành Mạc Dương, vì ân nghĩa mà một mình xông vào đó? Có một phụ nhân, khi thành Nam Dương bị bao vây mặc quần áo trắng nhuốm máu xung phong liều chết xông ra?”

Hắn lớn tiếng nói tới đây, đứng thẳng thân mình, chỉ về phía Trần Dung, cao giọng kêu lên: “Bệ hạ, phụ nhân đó là nàng! Đó là Trần thị A Dung này!”

Tiếng kêu lanh lảnh, bốn phía hồi âm không dứt!

Mấy ngàn người Kiến Khang vây quanh ở bốn phía, đầu tiên là cả kinh, đảo mắt lại lên tiếng nghị luận.

Trong lúc đó, Trần Dung dưới sự ám chỉ của Trần Công Nhương bước lên phía trước hai bước.

Nàng đứng ở trước người Trần Công Nhương.

Trần Dung hơi ngẩng đầu, để khuôn mặt của mình tinh tường hiện ra trước mắt mọi người, nàng lại hướng tới hoàng đế thi lễ, cất giọng trong trẻo: “Thiếp, Trần thị A Dung gặp qua bệ hạ.”

Hoàng đế hiển nhiên còn đang khiếp sợ, hắn trừng mắt nhìn Trần Dung, đột nhiên, hắn hỏi với vẻ kinh ngạc: “A? Sao nàng lại muốn chịu chết? Còn sống không phải tốt hơn sao?”

Trần Dung ngẩn ngơ, đảo mắt, nàng cười khẽ, bình tĩnh trả lời: “Gia quốc không tồn, thân này còn đâu? A Dung cũng chỉ là làm việc nên làm thôi.”

“Phải không?” Hoàng đế đối với câu trả lời của nàng hình như có chút thất vọng.

Hắn còn đang đánh giá Trần Dung, nhìn ngắm, hắn nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Trẫm không thích phụ nhân nghiêm túc uy vũ như thế.”

Lời này vừa thốt ra, các đại thần phía sau hoàng đế đều nhíu mày. Triều đại có phụ nhân tiết nghĩa, bệ hạ vốn càng nên tán thưởng. Nào biết đâu rằng hắn lại bật ra một câu không thích? Ai, thôi thôi, bệ hạ cho tới bây giờ đều là như vậy!

Về phần Trần Dung, vừa có chút buồn cười cũng có chút kinh ngạc. Cho dù nàng vì hôm nay, nghĩ tới vô số đối sách, cũng không dự đoán được, bệ hạ là một bệ hạ thế này.

Hoàng đế mất hứng thở dài một tiếng, vung tay áo dài, nói với Trần Dung: “Nói đi, nàng muốn được phong thưởng cái gì?”

Trần Dung thi lễ, nàng còn chưa mở miệng, một cận thần tiến đến, hắn đối với hoàng đế nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, bực phụ nhân tiết nghĩa này nên để làm gương.”

Hoàng đế nghe vậy, nhíu mày ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Hắn chuyển sang nhìn Trần Dung, vừa muốn mở miệng, Trần Dung cũng đột nhiên lui về phía sau nửa bước, ‘Bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất!

Trần Dung làm động tác này nằm ngoài dự kiến của mọi người. Hai mắt hoàng đế sáng ngời, hưng phấn mà hỏi: “A, vì sao nàng phải lạy trẫm?”

Trần Dung ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nàng sáng ngời nhìn hoàng đế, cất giọng trong trẻo: “Thiếp có một chuyện muốn nhờ, thỉnh bệ hạ cho phép.”

Nàng vừa mở miệng đã cầu xin, hoàng đế không khỏi nhếch miệng, Trần Dung thấy thế, khẽ nghiêng đầu, nghịch ngợm nhìn hắn một cái.

Động tác này thật sự đáng yêu, hoàng đế vô cùng vui mừng, hắn vui vẻ hỏi: “Nói đi, nàng yêu cầu chuyện gì?”

Trần Dung cố lên tinh thần, nàng nhìn lên hoàng đế, kiềm chế sự khẩn trương, mỉm cười rồi nói: “Thiếp, thiếp muốn bệ hạ phong thiếp làm một nữ quan, chung thân không cần lập gia đình!”

Thiếp muốn bệ hạ phong thiếp làm một nữ quan, chung thân không cần lập gia đình!

Thiếp muốn bệ hạ phong thiếp làm một nữ quan, chung thân không cần lập gia đình!

……

Vương Hoằng ngay lập tức ngồi thẳng người, hắn hơi nhếch môi, mười ngón tay nhanh chóng nắm lấy càng xe, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung!

Không chỉ là Vương Hoằng, ngay cả Trần Công Nhương, Trần Tử Phương, người quyền quý ở bốn phía, và cả Trần gia Đại huynh và Trần gia Đại tẩu vây quanh ở cách đó không xa lúc này đều há to miệng, váng đầu hoa mắt.

Không có bất luận kẻ nào dự đoán được, một nữ lang như Trần Dung, dựa vào tính mạng lập nên công lao, không dễ dàng chiếm được sự tán thành của chúng danh sĩ, rồi được gặp mặt bệ hạ, giờ nàng lại đưa ra một yêu cầu như thế!

Hoàng đế trừng mắt nhìn, hắn ngơ ngác hỏi: “Nàng muốn làm nữ quan ư?”

Khi hắn hỏi như vậy, Trần Công Nhương tiến lên một bước, vái chào thật sâu, cũng không chờ Trần Công Nhương mở miệng, giọng của Trần Dung bỗng nhiên cất cao. Nàng mỉm cười ngây thơ nhìn hoàng đế, nói với vẻ nghịch ngợm: “Yêu cầu này của thiếp vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bị dọa choáng váng, bệ hạ không thấy rất thú vị, chơi rất vui sao? Hì hì, vì sự thú vị này, bệ hạ nên đáp ứng thiếp đi, bệ hạ, người đáp ứng thiếp đi.”

Hai câu cuối cùng, giọng nói mềm mại, giống như làm nũng.

Hoàng đế vừa nghe thì trở nên vui vẻ, liền hướng Trần Công Nhương vung tay áo, quát: “Không cho ngươi mở miệng.”

Mệnh lệnh này Trần Công Nhương không dám vi phạm, lập tức hắn nhanh ngậm miệng lại.

“Lui ra phía sau đi, đừng che ở giữa trẫm và A Dung.”

Trần Công Nhương không biết làm sao, đành thi lễ với hoàng đế, lui ra phía sau hai bước.

Khi hoàng đế ra lệnh cho Trần Công Nhương, ánh mắt cũng không từng nhàn hạ, hắn hứng thú nhìn mọi người ở bốn phía, thưởng thức vẻ mặt của bọn họ. Nhìn nhìn, hắn quay đầu chớp mắt vài cái với Trần Dung, lặng lẽ nói: “Nàng nói đúng, đúng là chơi rất vui.”

Nói tới đây, hắn ho khan một tiếng, thu hồi tươi cười trên mặt. Vừa thấy bộ dáng này của hắn, Vương Hoằng lại đưa mắt ra hiệu với một cận thần.

Cận thần kia vội vàng tiến lên.

Cũng không chờ cận thần kia mở miệng, hoàng đế đã nghiêm túc gật đầu, lanh lảnh quát: “Duẫn!” (Cho phép)

Cận thần kia làm sao dự đoán được hoàng đế đã đáp ứng ngay lập tức như thế? Lập tức bước chân cứng đờ, gần như là đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau lưng rét lạnh.

Trần Dung mừng rỡ, nàng lại cúi lạy, cất giọng trong trẻo kêu lên: “Tạ đại ân của bệ hạ.” Nàng hướng tới hoàng đế dập đầu mạnh một cái.

Đối với cảm tạ của mỹ nhân, nhóm quyền quý bốn phía giật mình ngạc nhiên, hoàng đế có vẻ vô cùng thoải mái, hắn càng đề cao giọng: “Như vậy đi, đạo quan ở Tây Sơn rất đẹp, nàng ở đó đi.”

Tây Sơn đạo quan?

Trần Dung mừng rỡ, đạo quan kia là nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nổi tiếng ở thành Kiến Khang, quan trọng nhất là, thuộc về đạo quan kia còn có gần ngàn mẫu ruộng! Gần ngàn mẫu, đối với nàng mà nói, thật sự là ban thưởng rất lớn.

Lập tức, Trần Dung vui vẻ ra mặt: “Tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ anh minh!”

Hoàng đế còn đang vây trong khoái hoạt, hắn lại liếc về phía nhóm quyền quý ở bốn phía, nhìn thấy bọn họ dường như mất hứng, vẻ mặt đều xám ngắt.

Hắn lại ho khan một tiếng, nhìn nhóm quyền quý, nói với giọng nghiêm túc: “Trần thị A Dung này không sợ sinh tử, thật sự đáng kính. Trẫm nói cho các ngươi biết, các ngươi không thể nhìn thấy người ta bộ dạng xinh đẹp mê người thì muốn động vào nàng. Nàng chính là nữ quan được trẫm thân phong!”

Hắn nói tới đây, ha hả cười, chắp hai tay sau lưng, đắc ý dào dạt đi lên xe ngựa của mình.

Hoàng đế vừa rời đi, dần dần, có ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía Vương Hoằng, ánh mắt này vừa liếc nhìn Vương Hoằng một cái thì chuyển sang Trần Dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK