Mục lục
Mị Công Khanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ chốc lát, chúng tướng đều rời đi. Khi bọn họ bước ngang qua Trần Dung, đều quay đầu liếc nhìn nàng một cái.

Giọng nói của Mộ Dung Khác từ trong doanh trướng truyền đến: “Tiến vào.”

Trần Dung cúi đầu bước vào.

Mộ Dung Khác nhìn nàng chăm chú, chậm rãi, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Sắp xuất phát rồi, chuẩn bị một chút.”

Trần Dung có gì mà phải chuẩn bị?

Có điều nàng vẫn thấp giọng xác nhận.

Vừa xoay người, Mộ Dung Khác lại cất cao giọng, nói: “Mặc y phục màu đỏ kia, không búi kiểu tóc của nam tử nữa.”

Mệnh lệnh của gã là nhằm vào hai tỳ nữ vẫn đi theo bên cạnh Trần Dung, hai nàng sợ hãi lên tiếng đáp, nâng đỡ Trần Dung đi về phía lều trại của nàng.

Ngồi ở trên tháp, hai đôi bàn tay linh hoạt chải đầu vấn tóc cho nàng, thỉnh thoảng lướt qua gương mặt nàng, trong nháy mắt, một phụ nhân xinh đẹp xuất hiện ở trong gương đồng.

Có điều này phụ nhân này khẽ cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Dung nhìn mình trong gương đồng, bằng trực giác, nàng biết Mộ Dung Khác đã có hành động …… Cố gắng trang điểm cho mình thế này, khiến cho mọi người liếc mắt một cái liền chú ý tới, xem ra, dữ nhiều lành ít đây.

Trong lúc nàng suy nghĩ, Trần Dung đã được vấn tóc xong. Hít sâu một hơi, Trần Dung khiến bản thân bình tĩnh trở lại, tĩnh lặng chờ mệnh lệnh của Mộ Dung Khác.

Thời gian từ từ trôi qua.

Đợi hai khắc sau cũng không thấy có động tĩnh gì, Trần Dung bảo nhóm tỳ nữ đem cầm đến, nhẹ nhàng tấu một khúc.

Thời đại này, đánh đàn là chuyện thuộc về phúc lợi của sĩ phu, rất nhiều sĩ phu khi bị vây trong khôn cảnh sẽ làm giống như Trần Dung, đánh đàn tự tiêu khiển. Có thể nói, hành động đánh đàn này của Trần Dung rất bình thường, cho dù là Mộ Dung Khác hay nhóm Hồ Tốt đều sớm đã thành thói quen.

Tiếng đàn róc rách như nước suối lướt qua, dần dần, nó khiến cho tâm đang vô cùng bất an của Trần Dung trở nên lắng đọng.

Bất tri bất giác, tiếng đàn dừng lại, Trần Dung cảm thấy buồn ngủ.

Bỗng nhiên, tiếng ồn ào truyền đến. Cùng với tiếng động đó, còn có một tiếng quát nặng nề: “Đánh thức nàng dậy, phải xuất phát rồi.”

“Vâng, vâng.”

Hai tỳ nữ vội vàng lay tỉnh Trần Dung, nhẹ giọng nói: “Nữ lang, phải xuất phát rồi.”

“Xuất phát?”

Trần Dung ngồi thẳng người.

Ngay lúc này, hai tỳ nữ nhân cơ hội sửa sang lại búi tóc cho nàng.

Bên ngoài tiếng ngựa hí, tiếng quát không dứt, trong nháy mắt, lại có một tiếng quát truyền đến: “Còn làm gì nữa vậy?”

“Vâng, vâng, lập tức ra đây.”

Trong tiếng trả lời, hai nàng đỡ Trần Dung đi ra lều trại.

Vừa ra lều trại, Trần Dung ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, nơi phương đông có một tia nắng sớm như ẩn như hiện, gió thổi vào mặt mát lạnh thanh thoát, cỏ cây lay động, giọt sương long lanh.

Trời sắp sáng rồi.

Trần Dung không cần hai tỳ nữ đỡ, chậm rãi đi về phía lều trại của Mộ Dung Khác.

Bên ngoài lều trại của Mộ Dung Khác có rất nhiều ngựa, nhóm thân vệ của gã cùng đã lên ngựa. Nhìn thấy Trần Dung đi tới, mấy chục đôi mắt như sói như hổ không hề chớp nhìn nàng chòng chọc. Trong lúc đó, có mấy người rõ ràng nuốt nước miếng.

Ánh mắt đó đáng sợ giống như muốn xuyên thấu qua xiêm y của nàng, Trần Dung vội vàng nghiêng đầu, bước vào trong trướng.

Bên trong, Mộ Dung Khác mặc khôi giáp, đang vuốt ve một thanh trường kiếm. Dưới ánh đuốc hôi hổi chiếu rọi từ bên ngoài, trường kiếm lạnh lẽo trong tay gã dường như có máu chảy dọc thân kiếm.

Gã lau vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc. Ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn thân kiếm. Thân kiếm kia tỏa ra ánh sáng lạnh, giao hòa với sự trầm lạnh của mặt nạ bằng đồng xanh làm cho lòng người run sợ.

Bên ngoài càng ngày càng ồn ào.

Mộ Dung Khác không động, Trần Dung cũng không động, nàng cúi đầu, chuyên tâm chờ thời gian trôi qua.

Một hồi lâu, Mộ Dung Khác đặt trường kiếm xuống, ngẩng đầu lên.

Gã liếc mắt một cái liền nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn nàng chăm chú, gã nhẹ giọng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Trần Dung lên tiếng đáp rồi ngẩng đầu.

Dưới ánh đuốc, hai mắt Mộ Dung Khác như sói, gã nhìn nàng: “Lại đây.”

Trần Dung ngoan ngoãn, im lặng đến gần gã.

Cách gã tầm một gang tay, Mộ Dung Khác duỗi tay phải ra, kéo mạnh Trần Dung một cái ôm vào trong lòng.

Phịch một tiếng, chóp mũi của Trần Dung va vào khôi giáp của gã, mặc dù là Mộ Dung Khác hay là nàng, đều không để ý tới.

Một bàn tay nâng cằm Trần Dung, bắt nàng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong ánh đuốc thiêu đốt, ánh mắt hai người đều trong suốt sáng ngời, một đôi mắt thâm thúy, một đôi mắt sâu không thấy đáy.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Mộ Dung Khác nhìn nàng chăm chú, đột nhiên, gã lại vươn tay phải, thô lỗ như dã thú tiến vào trong áo nàng.

Vạt áo buộc rất chặt, gã không thể chạm vào da thịt của nàng. Mộ Dung Khác cũng không còn bình tĩnh, gã cầm trung y của nàng bằng cả hai tay.

“Roẹt –” Tiếng vải bị xé rách truyền đến.

Vạt áo bị xé, gió lạnh thổi vào phần ngực lõa lồ. Mặt Trần Dung trắng bệch, không dám tin trừng mắt nhìn Mộ Dung Khác, lại cúi đầu, nhìn về phía áo lót hồng nhạt lộ ra bên trong của mình.

Rõ ràng trên mặt nam nhân này không có sắc dục, trong lúc này đại quân sắp xuất phát, gã lại xé rách quần áo của mình, gã muốn làm cái gì?

Trong khi Trần Dung đang suy nghĩ, Mộ Dung Khác lại kéo búi tóc của nàng xuống, động tác của gã thô lỗ, khiến da đầu Trần Dung đau nhức, nước mắt đều ứa ra.

Kéo tóc rối, gã cúi đầu, cẩn thận đánh giá Trần Dung.

Nhìn ngắm vài lần, gã lại vươn hai tay, kéo vạt áo Trần Dung mở rộng sang hai bên.

“Roẹt roẹt –” Tiếng xé vải lại vang lên.

Khi Mộ Dung Khác vừa lòng ngừng tay lại, Trần Dung đã lộ nửa thân ngọc, khuôn ngực như ẩn như hiện, mà lớp áo đỏ bên ngoài đã bị xé rơi xuống hẳn bên dưới khuôn ngực, trung y màu trắng bị xé rách te tua, vài mảnh vải phất phơ trong gió, áo lót hồng nhạt cũng bị kéo xuống, lộ ra non nửa bộ ngực.

Mộ Dung Khác lui ra phía sau một bước, lại đánh giá Trần Dung. Một hồi lâu, gã gật đầu, nói: “Được rồi.”

Sau khi thốt ra hai chữ này, gã ra lệnh: “Chuẩn bị ngựa, xuất phát.”

Đi nhanh ra phía ngoài được hai bước, gã dừng bước chân, quay đầu nhìn Trần Dung chăm chú, trầm giọng quát: “Theo sát một chút.”

Tất nhiên Trần Dung sẽ theo sát ngay sau, nàng không cần soi gương cũng biết bộ dạng hiện tại của bản thân giống như bị chà đạp, bị nam nhân hung hăng yêu thương. Nếu không theo sát gã, nói không chừng có người Hồ nào nổi thú tính sẽ đoạt nàng đi mất.

Nàng hơi nhếch môi, hai tay phí công kéo nhanh vạt áo, vội vàng đuổi kịp Mộ Dung Khác. Nàng rất muốn chỉ trích Mộ Dung Khác không giữ tín nghĩa, muốn nói nói gì đó để gã cho phép mình khoác thêm áo ngoài. Nhưng thời gian cấp bách, mà người này rõ ràng đã có chủ định.

Thương lượng với hổ vốn là chuyện hung hiểm, nàng chỉ có thể tự tìm kiếm cơ hội.

Hai người vừa đi ra, mấy chục ánh mắt đang hừng hực nhất thời càng thêm nóng cháy. Trong ánh mắt mở to không hề chớp lấy một cái của chúng tướng, Mộ Dung Khác xoay người lên ngựa, mà Trần Dung cũng được đưa cho một con ngựa.

Trần Dung đành phải buông vạt áo, xoay người lên ngựa. Ngay khi nàng vừa thả hai tay ra, tiếng nuốt nước miếng ừng ực cùng với tiếng hít thở dồn dập đồng thời vang lên.

Trần Dung không chớp mắt nhìn về phía trước, một tay cầm dây cương, một tay kia kéo lại xiêm y.

Lúc này, Mộ Dung Khác đã giục ngựa tiến về phía trước, Trần Dung vội vàng giục ngựa đuổi kịp, rất sợ sẽ bị tụt lại phía sau.

Mà Trần Dung vốn nghĩ rằng, thừa dịp Mộ Dung Khác không chú ý sẽ giục ngựa đi chậm một chút, tìm thời cơ chạy trốn nhưng lúc này cũng không dám nghĩ thế nữa. Trong vô số ánh mắt như lửa nóng, sao nàng có thể thoát được đây?

Lúc này Trần Dung không khỏi nghĩ rằng, có phải Mộ Dung Khác không muốn phân chia nhân thủ trông chừng mình nên dùng chiêu này hay không?

Mộ Dung Khác vừa động, hai ngàn sĩ tốt cũng đi theo. Trong tiếng vó ngựa, tiếng ma sát của khôi giáp cùng với tiếng hít thở gấp gáp truyền đến.

Trong nháy mắt, mọi người đã chạy tới quan đạo.

Lúc này, trên bầu trời phía đông, sao mai đã dâng lên, từng tia nắng xuất hiện.

Trần Dung càng ngày càng tới gần Mộ Dung Khác…… Hiện tại, nàng chính là ánh trăng trong bóng đêm, ánh nắng trong sương mù khiến người ta chú ý, vì muốn nhìn ngắm nàng, trong nhóm Hồ tốt di chuyển ở phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng người ngã ngựa đổ, va chạm lẫn nhau.

Lúc này, giọng một phụ tá vang lên: “Vương, phụ nhân này ăn mặc như thế sẽ rối loạn quân tâm.”

Một phụ tá khác cũng nói: “Đúng vậy, vương, hay để nàng ta khoác thêm một chiếc áo choàng đi.”

Mộ Dung Khác hiển nhiên cũng không nghĩ rằng Trần Dung mặc xiêm y không chỉnh tề lại gây ra ảnh hưởng to lớn như thế. Gã cau mày, một hồi lâu mới lạnh giọng nói: “Không cần.”

“Truyền lệnh xuống, những ai nhìn ngắm phụ nhân đó thì chém đầu.”

Tiếng mệnh lệnh vừa thốt ra, một thân vệ cao giọng đáp ứng, hắn giục ngựa chạy đi, quát to: “Vương có lệnh, những ai nhìm ngắm phụ nhân đó thì sẽ bị chém đầu.” Trên đường đi, tiếng quát của hắn truyền ra xa.

Quân lệnh của Mộ Dung Khác đều nổi tiếng là nghiêm khắc, mệnh lệnh vừa truyền ra, quả nhiên, mọi ánh mắt đều thu trở về. Ngoại trừ một số ít nhóm tướng lĩnh, nhóm sĩ tốt cũng không dám quay đầu nhìn lại nữa.

Tinh tường cảm giác được ánh mắt nhìn mình đã giảm bớt, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay lau mồ hôi trên trán.

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp từ tính của Mộ Dung Khác vang lên: “Trần thị A Dung, nam nhân kia của nàng có thể chờ nàng ở ngay phía trước hay không?”

Giọng nói của gã ôn hòa mà bình tĩnh, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.

Trần Dung căng thẳng trong lòng.

Đảo mắt, nàng cúi đầu nhìn vạt áo rách nát của mình, cười khổ: “Làm sao mà ta biết được?”

Mộ Dung Khác vung roi ngựa chỉ về phía trước, tựa tiếu phi tiếu nói: “Có lẽ hắn đang đứng trên đỉnh núi kia nhìn xuống.”

Trần Dung nhìn về phía ngọn núi đó, nhíu mày lại, trong ánh mắt chăm chú của Mộ Dung Khác, nàng nhẹ nhàng nói: “Chàng sẽ không ở chỗ đó.”

“Vậy hắn sẽ ở đâu?”

Trần Dung nói: “Xiêm y không chỉnh tề, đối với một phụ nhân mà nói, còn có chuyện nào tàn khốc hơn chuyện này nữa đây? Ông trời sẽ không đối với ta như thế, cho nên, lần này Thất lang sẽ không xuất hiện, sẽ không gặp được đâu.”

Nàng cho một đáp án như vậy.

Mộ Dung Khác lại cảm thấy buồn cười, nhìn vẻ mặt nàng buồn bã cùng bất đắc dĩ, nghĩ đến hứa hẹn của mình với nàng lại cảm thấy mềm lòng. Nhưng ngay lập tức gã quay đầu đi, không nói chuyện với nàng nữa.

Hơn hai ngàn người vẫn vội vàng chạy trên đường.

Đúng lúc này, phía trước dừng lại, một kỵ sĩ quay lại, lớn tiếng bẩm: “Vương, phía trước là một sơn cốc.”

Mộ Dung Khác gật đầu, giục ngựa tiến lên.

Trần Dung đi theo phía sau chúng thân vệ cũng chạy vội lên.

Xuất hiện ở trước mắt bọn họ là một sơn đạo uốn lượn. Hai bên sơn đạo là tre bương cùng bụi cây, cao bằng hai người, vừa rậm rạp lại âm u.

Mộ Dung Khác quát: “Tiến lên dò đường.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát, người dò đường liền quay lại báo: “Không có gì khác thường.”

Dưới mặt nạ, Mộ Dung Khác nhìn chằm chằm sĩ tốt kia: “Không có gì khác thường?”

Trên trán sĩ tốt kia đổ mồ hôi lạnh, một hồi lâu hắn mới đáp: “Vâng.”

Mộ Dung Khác cau mày, nhìn chằm chằm phía trước vẫn không nhúc nhích suy nghĩ một hồi, đột nhiên gã duỗi tay phải, kéo cánh tay Trần Dung. Không đợi nàng phản ứng lại, gã đã đặt nàng ngồi xuống trước ngựa của mình.

Tay phải cầm binh khí, tay trái đặt lên khuôn ngực trong vạt áo bị xé rách của Trần Dung. Khi tay chạm vào da thịt trắng mịn, toàn thân gã trở nên cứng đờ, đảo mắt, Mộ Dung Khác lại trầm giọng ra lệnh: “Đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK