Mà Trần Dung nghe thấy rất rõ ràng, tim đã đập loạn, nàng không tự chủ được thầm nghĩ: Chàng nói một người kia, sẽ là ta sao? Nhìn biểu tình của chàng dường như là đang nói với ta, cũng không đúng, chàng chỉ hơi nghiêng mặt đi thôi……
Chẳng lẽ, chàng thật sự muốn mang ta rời đi?
Dù Trần Dung đã sống hai kiếp người, dù nàng vẫn cảnh giác, cẩn thận, lúc này vẫn rơi vào tâm trạng lo sợ, tinh thần hỗn loạn không kềm chế được.
Giờ này, Nam Dương vương ngồi ở trên tháp há mồm nuốt một miếng điểm tâm do một mỹ nhân dâng lên, ánh mắt chuyển về phía Trần Dung.
Ánh mắt kia vừa mới chuyển đến, Hứa phụ tá liền dựa sát vào, nhìn chằm chằm Trần Dung và Vương Hoằng, cúi đầu nói một câu gì đó.
Nam Dương vương nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt vẫn khóa chặt trên thân Trần Dung, có điều hiện tại Trần Dung bị bình phong chặn mất khuôn mặt, lão ta thấy không rõ lắm.
Vì thế, Nam Dương vương liền thu hồi ánh mắt.
Đúng lúc này, Vương Nghi ngồi ở phía trước đột nhiên nói với Trần Công Nhương: “Nghe nói Trần thị các ngươi có A Dung đã cùng Thất lang cùng chung sinh tử, nàng đã tới hay chưa?”
Trần Công Nhương ha hả cười, vuốt râu dài, nhìn thoáng qua Trần Dung, đáp: “Vị tiểu cô đó ở đây.”
Vương Nghi nhướn mày, theo ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Dung.
Nhìn nàng phía sau bình phong, Vương Nghi liếc mắt một cái rồi không hề lưu ý tới nữa, hắn tiếp tục nhìn Trần Công Nhương, hỏi bằng giọng tùy ý: “Tiểu cô này đã hứa gả cho ai chưa?”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung rùng mình, nàng ngẩng phắt lên nhìn về phía Vương Nghi.
Trần Công Nhương nhíu mày, hắn từ từ nói: “Hứa gả thì chưa có.”
Không đợi hắn nói xong, Vương Nghi đã lập tức tiếp lời: “Nếu chưa hứa gả cho người khác thì tặng cho Thất lang của ta đi, nâng nàng làm quý thiếp cũng được.”
Trong giọng nói tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ, hắn sẽ đột nhiên nhắc tới vào lúc này, nàng rùng mình, kìm lòng không được kêu nhỏ ra tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu của nàng, Vương Nghi nhíu mày, hắn lại liếc nhìn Trần Dung một cái, hỏi Trần Công Nhương đang trầm ngâm: “Sao vậy?”
Mà lúc này Trần Nguyên vừa ảo não lại là mất mát.
Trong sự im lặng, chần chờ, giọng nói mềm nhẹ kiên định của Trần Dung từ sau bình phong truyền đến: “Vương công thứ lỗi, tuy rằng thân phận A Dung thấp kém, nhưng đã từng thề, cuộc đời này tuyệt đối không làm thiếp.”
Lời này của nàng vừa nói ra, mọi ánh mắt đều dồn về phía này.
Vương Hoằng cũng nhìn về phía nàng.
Xuyên thấu qua lớp bình phong, Trần Dung không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Vương Hoằng, nàng chăm chú nhìn gương mặt mơ hồ của chàng, từ từ, nhẹ nhàng nói: “Cùng sinh cùng tử, chỉ vì ơn nghĩa, vốn không liên quan đến tư tình, Vương công không cần để ý.”
Lời này của nàng so với một câu vừa rồi lại thêm vài phần kiên định quả cảm!
Gần như là lời của nàng vừa dứt, Vương Hoằng đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng chăm chú.
Trần Dung cũng nhìn chàng.
Đáng tiếc, giữa nàng và chàng cách qua lớp bình phong, ai cũng không thấy rõ biểu tình của ai……
Không đợi Trần Công Nhương quát mắng, Vương Nghi vô tình gật đầu, nói: “Ngươi đã không muốn thì quên đi, như vậy đi, ta cho ngươi mười xe tiền tài, nếu ngươi nguyện ý trở lại Kiến Khang ta có thể làm chủ cho ngươi gả cho một người trong sạch.”
Hắn đây là muốn hồi báo.
Hồi báo như thế đối với một gia tộc như Vương thị mà nói, thật sự là một chuyện rất đơn giản, ngay khi Trần Nguyên có chút bất mãn, giọng nói kinh hỉ của Trần Dung truyền đến: “Trần Dung đa tạ.”
Nàng vừa mới nói tới đây, giọng nói ôn nhuận, thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến: “Thúc, chuyện của nữ lang này không cần người nhúng tay vào đâu.”
Ngữ khí tùy ý mà không khách khí.
Vương Nghi giật mình, hắn quay đầu nghiêm túc nhìn Vương Hoằng, gật đầu nói: “Tùy ý con đi.” Dứt lời, hắn quay đầu đi, không hề nhìn Trần Dung nữa.
Đáng thương cho Trần Dung, lúc này vẫn còn đang hé miệng, một câu vừa mới phun ra một nửa…… Tận nửa ngày sau, nàng mới khép miệng lại được, méo mặt trừng mắt nhìn Vương Hoằng.
Xuyên thấu qua bình phong, trong biểu tình mơ hồ của Vương Hoằng mang theo mỉm cười, Trần Dung liếc nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, nàng không biết, ngay khi nàng vừa cúi đầu, Vương Hoằng đã quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng một cái, nếu chàng không nhìn lầm, vừa rồi chàng nói muốn dẫn nàng rời khỏi Nam Dương, nàng rõ ràng đã động tâm…… Thật khó mà tưởng tượng, một nữ lang tuổi còn trẻ, trong nháy mắt đã có thể kiềm chế tâm đang xao động, đảo mắt lại trở về vẻ vô tình!
Vừa rồi Trần Dung tự tiện xen mồm vào rõ ràng đã khiến cho mọi người trong Trần phủ không vui, một người đi đến trước mặt nàng, mặt không chút thay đổi nói: “Nữ lang, thỉnh ngồi vào trong góc.”
Lúc này Trần Công Nhương cũng lên tiếng.
Trần Dung cúi đầu đáp ứng, đứng lên.
Vài tỳ nữ đi tới, các nàng dời bình phong của Trần Dung đi.
Bình phong vừa lấy đi, mọi người Vương thị đều quay đầu đánh giá nàng, vừa nhìn, một số người nhất thời hai mắt tỏa sáng, còn đám văn sĩ dáng vẻ thư sinh thì lại là mày ám mặt nhăn.
Sau khi người bên cạnh nói một tiếng, Vương Nghi cũng quay đầu nhìn về phía Trần Dung.
Nhìn thấy nàng, hắn rõ ràng giật mình, hướng tới Trần Dung đánh giá từ trên xuống dưới, Vương Nghi ngạc nhiên nói: “Đuôi lông mày mang xuân ý, mềm mại không xương, ngay cả trong ánh mắt cũng chỉ có sát khí cùng mị thái, không thấy vẻ khẳng khái cao thượng, một nữ lang tao mị tận xương như thế sẽ vì ơn nghĩa mà chạy đến thành Mạc Dương chịu chết sao? Kì quái, thật kì quái!”
Người thời này thích ngắm nhìn dung mạo cử chỉ, đồng thời, cũng thích thông qua khí chất, phượng nghi, cốt cách, mặt mày để đánh giá một người, các trưởng giả có nhiều kinh nghiệm, bình thường liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấu bản chất một người, bởi vậy, thuật nhìn người, lời bình phẩm rất được lưu hành ở thời đại này.
Lúc này, Vương Nghi dùng thuật nhìn người để đánh giá Trần Dung, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại, bình đến bình đi, lại chỉ đưa ra một câu “Kì quái”.
Khi Vương Nghi nhìn chằm chằm Trần Dung, bốn phía đều an tĩnh lại, mấy chục ánh mắt phát sáng đều khóa chặt trên thân Trần Dung, mấy chục lỗ tai đều dỏng lên như muốn nghe Vương Nghi đánh giá.
Bởi vậy, lời của hắn thốt ra, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, mọi người giống như Vương Nghi đều trở nên tò mò.
Mấy ánh mắt này khiến Trần Dung khó mà nhịn nổi, nàng cúi đầu, hướng tới Trần Công Nhương, Vương Nghi thi lễ, xoay người định rời đi.
Vừa mới đi ra hai bước, nàng nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Vương Nghi: “Trách không được Thất lang đối với A Dung này cảm thấy hứng thú, ngay cả ta cũng rất hiều kỳ, việc thú vị như vậy nếu con đã gặp gỡ muốn chơi thì chơi đi.”
Trần Dung chỉ giật mình, rồi đột nhiên cất bước, cử động thân thể cứng ngắc đi tới trong góc.
Nàng vừa ngồi xuống, vài tỳ nữ lại đi lên dùng bình phong vây quanh.
Bình phong vừa thu xếp xong, Trần Dung liền chậm rãi ngồi trên tháp, co rụt người lại.
Thật lâu thật lâu trước kia, nàng đã biết bản thân không có khí khái, càng không có phượng nghi, chỉ là một tục vật từ đầu đến đuôi, là một con buôn, là một phụ nhân nhỏ bé giữa phố phường.
Sau khi trọng sinh, nàng vẫn cố ý võ trang cho chính mình, vẫn tưởng tượng giống như danh sĩ, làm người phong lưu, cao thượng.
Xem ra, người có nhãn lực chân chính vẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình.
Nhưng vậy thì thế nào? Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng.
Trong tiếng cười lạnh, dưới ống tay áo, hai tay nàng lại bấu chặt vào nhau.
Trong lúc hoảng hốt, thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, trong điện càng ngày càng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, ca múa, cười đùa vang trời.
Trần Dung nhìn thấy đám người Trần Công Nhương, Vương Hoằng cùng Vương Nghi đều tụ ở giữa đại điện uống rượu đàm tiếu.
Không ai chú ý tới góc nhỏ của nàng, nàng liền lặng lẽ dời bình phong.
Nàng thối lui vào trong bóng đêm, thi lễ với Trần Thuật xuất thân thương nhân không muốn đi ra ngoài để người ta xem thường, thấp giọng nói: “Thúc thúc, A Dung lui xuống trước.”
Trần Thuật quay đầu.
Hắn nhìn Trần Dung, chậm rãi buông chén rượu, gật đầu, nói với vẻ hiểu rõ: “Lúc này yến hội không có nữ lang tham gia, A Dung cảm thấy nhàm chán vậy cũng là chuyện bình thường, con cứ đi đi, ai, đáng tiếc ta còn phải ngồi đây.”
Trong tiếng bực tức của Trần Thuật, Trần Dung lại thi lễ, men theo góc đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, nàng đã đi ra đại điện.
Vừa ra khỏi cửa, trước mắt tuyết quang đồng thời đập vào mi mắt, Trần Dung ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghĩ ngợi: Ngày mai lại là một ngày nắng.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc, nàng không biết nghĩ tới cái gì, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía trong điện.
Trong điện ca múa mừng cảnh thái bình, náo nhiệt vô cùng, cho dù cách qua rất nhiều bóng người, Trần Dung cũng biết, góc nhiều người tụ tập kia là chỗ của Vương Hoằng.
Nàng nhìn ngắm, bật cười, xoay người rời đi.
Trần Dung lập tức hướng về phía quảng trường.
Nàng đi tới cạnh xe ngựa, vén rèm xe, bước lên, vừa định ra lệnh Thượng tẩu điều khiển, một người đã đi nhanh về phía nàng.
Người nọ từ xa nhìn thấy nàng, liền lên tiếng kêu lên: “Trần thị A Dung?”
Trần Dung ngẩn ra, định thần nhìn lại, nàng lập tức nhận ra, người này đúng là văn sĩ trung niên bên người Vương Hoằng kia, đã từng cùng chung hoạn nạn ở thành Mạc Dương.
Trần Dung thấy là hắn thì vội vàng thi lễ, cung kính nói: “A Dung ở đây, quân tử có gì phân phó?”
Văn sĩ kia bước đến cạnh xe ngựa, dưới ánh trăng, hắn dùng một loại ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Trần Dung một cái.
Sau đó, hắn đưa một vật tới trước mặt Trần Dung, nói: “Tặng cho nàng.”
“Cho ta?” Trần Dung kỳ quái, nàng vươn tay tiếp nhận, lại phát hiện đây là một túi hương dùng vải tinh xảo đắt tiền nhất làm thành, túi hương mềm mại, hiển nhiên mới được tháo từ trên người xuống.
Văn sĩ kia cười nói: “Sai rồi, thứ này là Thất lang nhà ta đưa cho nàng.”
Tim Trần Dung lại đập thật nhanh.
Nàng cắn môi, kinh ngạc nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng, tim vừa mới đông lạnh nhanh chóng ấm áp lại, từ từ, nàng rũ hai mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao chàng lại đưa cho ta thứ này?”
“Ta không biết.” Văn sĩ trung niên kia cười nói: “Khi ta hỏi Thất lang, Thất lang chỉ đáp trong lòng nữ lang sẽ hiểu rõ.”
Hắn vui sướng, tinh tế xem xét nét mặt Trần Dung, nói với vẻ đắc ý: “Ta vào Nam ra Bắc, cũng gặp qua không ít chuyện, nhưng truyền lời tặng cho tiểu nữ nhi vật của mình lại vẫn là lần đầu tiên, ha ha, đúng là thú vị, đúng là thú vị.”